Chương 2443


Chương 2443
Đường Như Tuyết vốn dĩ muốn từ chối, nghe thấy Diệp Phi (Phàm) lên tiếng còn thêm vào, cô cũng dứt khoát trầm mặc, để cho Diệp Phi (Phàm) toàn quyền làm chủ.
“Cậu chủ Diệp, Tổng giám đốc Đường.”
Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) và Đường Như Tuyết xuất hiện, Đường Thất vội quay người lại nhường vị trí, trên mặt mang theo sự xin lỗi: “Thật xin lỗi, là do tôi vô dụng, để cho đấu trường tổn thất nghiêm trọng.”
Mấy ngày nay Đường Thất muốn thử thắng lợi một trận, đáng tiếc lại một phát thua hơn hai mươi trận, cũng may có tố chất tâm lý mạnh mẽ, nếu không chỉ sợ bản thân có lẽ sớm đã hoài nghi cuộc sống này.
“Không có việc gì, không sao cả.”
Diệp Phi (Phàm) lãnh mạc, sau đó đi đến phía trước, nhìn chằm chằm đám người Tần Cửu Thiên mở miệng: “Trận tiếp theo, mười triệu đô la Mỹ, có dám chiến một trận không?”
“Mẹ nó, anh là ai hả?”
Một thanh niên đeo hoa tai đứng lên, chỉ vào Diệp Phi (Phàm) nổi giận gầm lên một tiếng: “Có tư cách gì mà ứng chiến?”
“Nhìn toàn thân anh chỉ có một nghìn nhân dân tệ, lấy đâu ra mười triệu đô la Mỹ để đi đánh cược?”
Sau đó tên đó nhìn về phía Đường Như Tuyết cười gian một tiếng: “Nếu như muốn đánh cược thật thì cũng chỉ có thể để người phụ nữ xinh đẹp kia lên đánh cược.”
“Bốp.”
Giọng nói còn chưa dứt, chỉ thấy động tác Diệp Phi (Phàm) nhanh nhẹn vứt xuống một bạt tai.
Thanh niên đeo hoa tai kêu gào không kịp tránh né, một tiếng vang giòn tan, má trái lại nhiều thêm năm dấu tay, ngay sau đó té ngã thật mạnh ở trước mặt đám người Tần Cửu Thiên.
Diệp Phi (Phàm) vẫy vẫy cánh tay, ánh mắt tuôn ra một ý lạnh: “Miệng nên sạch sẽ một chút, nếu như lại nói năng lỗ m ãng, xem tôi trừng trị cậu thế nào.”
Anh trước sau vẫn không thể chịu đựng được việc Đường Như Tuyết bị nhục nhã.
Thanh niên đeo hoa tai bụm mặt, hận không thể mắng ra một câu: “Anh dám động đến tôi sao? Các anh em, lên xử đẹp anh ta.”
“Vèo.”
Ngay lúc ở mười mấy người muốn động thủ, Tần Cửu Thiên bỗng nhiên đứng lên, nói ra vài câu ngăn cản đám bạn xúc động: “Mắt chó các người bị mù rồi hay sao?
Ngay cả Tổng giám đốc Đường mà cũng không nhận ra? Còn dám mở miệng đùa giỡn?”
Sau đó anh ta lại nhìn Đường Như Tuyết nhàn nhạt mở miệng: “Chỉ là Tổng giám đốc Đường, cô cũng nên quản tốt chó của mình đi, không thể đấu thua là có thể ăn nói hàm hồ như kia được, lại càng không thể tùy tiện tìm cớ để đi đánh người.”
“Việc này sẽ ảnh hưởng đến danh dự Tổng giám đốc Đường cô lắm đó.”
“Mọi người sẽ cảm thấy cô không có phong độ, không thể chịu thua.”
Anh ta bày ra một bộ dáng không hề biết Diệp Phi (Phàm), cũng không coi Diệp Phi (Phàm) thành một nhân vật gì quan trọng.
Mọi người ở đây đều sôi nổi cười nhạo Đường Như Tuyết và Diệp Phi (Phàm), cho rằng Diệp Phi (Phàm) là con rối Đường Như Tuyết tìm tới, mục đích chính là tìm bậc thang cho đấu trường.
Nếu không phải Diệp Phi (Phàm) vừa rồi thể hiện ra sự mạnh mẽ, có lẽ sẽ có người muốn biến thành đồ vật ném đi.
Trường hợp này lập tức có vẻ hỗn loạn, khắp nơi vang lên tiếng ồn ào.
“Diệp Phi (Phàm) không phải chó săn, cũng không phải là cấp dưới gì cả, anh ấy là người đàn ông của tôi.”
“Lời anh ấy nói cũng đại diện cho lời của tôi nói, thái độ của anh ấy đại diện cho thái độ của tôi.”