Chương 26: Danh lợi và Lòng người

Những lời nói đó thốt ra từ miệng của một người mà Hồng Hạnh từng xem là ân nhân cứu mạng, cô còn định khi trở về sẽ làm nhiều món ngon để báo đáp ông ta, nhưng bây giờ trong tình cảnh này,Hồng Hạnh thật xót xa vì lòng người thật khó lường,tốt xấu thật không thể nào ngờ được.

_Danh lợi đã làm ông mờ mắt,ông không xứng đáng mang danh thầy thuốc

Hồng Hạnh bức xúc thét lên

_Ha..ha..cô bé ngây thơ quá …trên đời này ai không ham danh lợi…nếu cô bé không vì danh lợi cô có chịu gả vào Diêm gia không?

Đột nhiên bị quay mũi giáo về phía mình,Hồng Hạnh lại càng căm phẫn hơn, cô khác ông ta,cô là vì trả ơn,không phải vì ham phú quý như lời ông ta đơm đặt, nhưng bây giờ cô lại không thể nói ra được lí do đó,đành phải im lặng đứng nhìn,ánh mắt như chiếu tia lửa về phía Hoa đại phu.

Cậu Hai quan sát nét mặt của Hồng Hạnh,câu hỏi của Hoa đại phu cậu cũng muốn nghe cô trả lời,không phải vì cậu giống như lão Hoa,nghĩ rằng cô gả vào nhà họ Diêm là vì danh lợi, cái cậu muốn biết là sự thật đằng sau việc cô chấp nhận gả vào Diêm gia trang, cô vốn dĩ không hề biết cậu là người bạn thuở ấu thơ của mình, càng chưa hề nhìn tiếp xúc với cậu Hai Diêm,vậy lý do gì cô lại cam tâm tình nguyện gả vào đó, chắc chắn phía sau phải có ẩn tình, nhưng cậu lại không tiện hỏi,bây giờ may mắn lão Hoa đã giúp cậu nói lên khúc mắc trong lòng, nhưng cô lại im lặng không lên tiếng, chả phải mọi thứ lại trở về vạch xuất phát rồi không.

_Sao cô bé…không trả lời được à…bởi vì lời ta nói đã đánh trúng tim đen của cô rồi đúng không? Ha..ha..ha…trên đời này ai mà không bất chấp để có được vinh hoa phú quý chứ

_Cho nên ông đánh đổi cả mạng sống của con trai ông luôn sao?

Cậu Hai vừa dứt lời,lão ta như bị trời tròng,đứng yên bất động một lúc,đôi mắt lão thoáng qua có sự mất mát đau thương,nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ nham hiểm lúc đầu

_Đó là ngoài ý muốn…ta không hề muốn làm hại Nhất Hàn,nó là đứa trẻ ngoan,lại tài giỏi,tương lai nhất định sẽ là một lương y có tiếng…

Tuy là một người độc ác nhưng khi nhắc về Nhất Hàn,lão lại dùng giọng điệu hết sức dịu dàng,chứng tỏ đối với con trai lão,hẳn lão là một người cha hết mực yêu thương con mình

Đột nhiên hắn quay sang nhìn người đàn ông kia,ánh mắt đằng đằng sát khí,giọng nói lạnh lùng vô cảm, tưởng chừng như lão sắp sửa làm một việc gì đó rất tàn độc

_Tất cả là tại ngươi,nếu không tại ngươi để tên Lâm Điền đó chạy mất,Nhất Hàn sẽ không ra nông nỗi này…ngươi phải đền mạng cho con trai ta

Lão vừa nói xong,liền vung dây roi lên,trong đầu ý định sẽ hành hạ người đàn ông kia đến chết,nhưng khi chiếc roi vừa lưng chừng ngang đầu lão thì “bốp ” một viên đá bay trúng mu bàn tay lão,làm lão giật mình buông luôn sợi dây roi rơi xuống đất

_Các ngươi đừng có nhiều chuyện,muốn sống thì hãy đứng yên quan sát,nếu không ta sẽ không đưa thuốc giải cho các ngươi đâu…

_Ông đang nói là mấy viên này sao…?

Cậu Hai lấy trong người ra một cái bình nhỏ,trong đó chứa rất nhiều viên đan màu đen, Hoa đại phu vừa trông thấy đã vô cùng sững sốt,lão nghĩ lão đã cất kỹ như thế,tại sao bây giờ lại lọt vào tay Diêm Vạn An,bây giờ không còn gì để uy hiếp,tình trạng đã có thay đổi,lão chỉ tay về phía lọ thuốc cậu Hai đang cầm,miệng lắp bắp không thành câu

_Ngươi…tại sao…ngươi…

_Ông thông minh lắm, khi bố trí trong y quán không chỉ có một mật đạo,chỉ là ông đã quên chúng ta có một Hoàng Phong,hắn đã theo ông học y bao nhiêu lâu nay,chả lẽ hắn không nhận ra sự bất thường của ông sao…còn nữa, danh tiếng của Diêm công tử ta không phải là hư danh,từ ngày ông đưa ta vô mật thất đầu tiên để trị liệu,ta đã nghĩ đây không phải là cái duy nhất trong y quán,chỉ trong vòng 2 canh giờ,ta đã tìm được 3 cái mật đạo,mặc dù ta vẫn không hiểu,ông xây nhiều như thế để làm gì…

Cậu Hai dùng lời lẽ có phần bỡn cợt với Hoa đại phu,khiến lão ta vừa tức giận,vừa có phần xấu hổ,ánh mắt lão ta như hận không thể xông đến giết cậu Hai ngay tức khắc.

_ Ngươi nghĩ ngươi có thuốc giải độc thì sẽ không sao ư? Ha..ha..ha.. ngươi lầm to rồi,cô gái kia vốn dĩ không chỉ bị trúng độc dã thi,cô ta sẽ không sống thêm được bao lâu nữa đâu..ha..ha…ha

_Ông đừng cố gắng thay đổi tình thế bằng những lời dối trá nữa,tôi sẽ không tin ông đâu..

Hồng Hạnh phẫn nộ lên tiếng

_Ta sẽ cho ông một con đường sống,nếu như ông chấp nhận chữa trị hết cho số dã thi này

_Ngươi nói thật chứ…

Giọng Hoa đại phu đầy nghi hoặc

_Tin hay không là tùy ông..

_Được! Nhưng ngươi phải cho ta giết tên kia,để trả thù cho Nhất Hàn,nếu không ta sẽ ôm đám dã thi kia cùng chết…

Một tình thế vô cùng khó xử, những con dã thi kia bản chất vẫn là con người,vẫn còn cơ hội sống sót,nhưng người duy nhất cứu họ chỉ có một mình tên Hoa đại phu độc ác kia,nếu chấp thuận cho lão,hi sinh một mạng người để cứu những người kia thì cũng không phải là cách hay,nhưng nếu không đồng ý với điều kiện của lão,thì những người kia chẳng phải sẽ bị chết oan hay sao …

_Đừng tin lời ông ta…dã thi vốn không thể trị được

Một giọng nói lạ lẫm vang lên,tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn,ánh mắt Hoa đại phu vừa thấy người đó liền sáng lên,đôi môi mỉm cười mừng rỡ

_ Nhất Hàn ….con vẫn chưa chết sao..?

_Tất nhiên là ông muốn tôi chết rồi, để không ai vạch trần tội ác của ông…

Đáp lại hành động mừng rỡ chạy đến ôm Nhất Hàn, khi biết anh ta còn sống của Hoa đại phu là một cái hất tay lạnh lùng,cùng với biểu cảm vô cùng lạnh nhạt, Hoa Nhất Hàn quay mặt đi chỗ khác,giọng nói chứa đựng sự tuyệt tình,cả mặt của Hoa đại phu anh ta còn không buồn nhìn tới

_ Đêm đó khi tôi thấy Lâm Điền có biểu hiện lạ,tôi đã nói với ông,nhưng ông lại xem như không có gì,còn kêu tôi an tâm mà đi ngủ,cho đến sáng hôm sau tôi thấy anh ta mất tích,tôi cũng nói với ông,nhưng ông lại bình thản mà uống trà,tối hôm đó đã có mấy người bị dại,họ có biểu hiện y như Lâm Điền,cho nên tôi đã đi tìm cậu ta,ai ngờ đi đến chân núi,tôi lại phát hiện hành vi mờ ám của ông và gã kia, thì ra ông cố tình mua chuộc gã mang mầm bệnh vào thôn, người bị nhiễm đầu tiên lại là Lâm Điền,trong lúc đứng rình hai người trao đổi,tôi đã bị Lâm Điền đuổi theo, chạy đến vách núi vì không muốn bị lây bệnh để hại người,tôi đã nhảy xuống vực,may mắn là tôi chụp được một nhánh cây,cho nên không bị rơi xuống dưới,nếu không bây giờ tôi đã không còn toàn mạng đứng ở đây

_Là con tự nhảy xuống vực sao? Vậy mà ta cứ đinh ninh do Lâm Điền kéo con xuống…

_Phải…tôi thà chết cũng không muốn hại người vô tội,còn ông vì ham danh lợi,mà chấp nhận hại biết bao nhiêu người vô tội…tôi thật xấu số khi có người cha như ông

Ánh mắt của Hoa đại phu hiện lên nỗi đau xót khôn cùng, để cho người con mà ông ta yêu thương nhất phát hiện ông ta làm việc ác,còn nhém nữa là gián tiếp hại chết cậu ta,bây giờ kế hoạch không thành còn bị người con từ bỏ,ông ta đúng là thất bại hơn cả sự thất bại

_Tại sao con thoát chết lại không về vạch trần cha

Lúc này Hoa Nhất Hàn mới quay lại dùng ánh mắt vô cùng tuyệt vọng nhìn cha mình,cậu ta nói với giọng vô cùng chua xót

_Là vì tôi đã quá đề cao vị trí của tôi trong lòng ông,tôi tưởng đâu ông sẽ hối hận vì cái chết của tôi,ông sẽ thay đổi,sẽ khắc phục hậu quả mà ông gây ra,ông sẽ không làm hại người vô tội nữa, nhưng thật không ngờ…

Sau đó cậu lại nói tiếp

_Trong hơn một tháng qua,tôi đã lén về y quán nghiên cứu phương pháp điều trị của ông, thậm chí còn theo dõi quá trình ông chữa trị cho Diêm công tử, tôi đã phát hiện ra một điều..chỉ có những người mới bị trúng độc, chưa phát tán ra lục phủ ngũ tạng thì mới có khả năng khỏi bệnh,còn những người đã bị biến đổi thành dã thi,vốn dĩ sẽ vô phương cứu chữa…tôi không ngờ người cha mà tôi hằng kính trọng,là tấm gương sáng cho tôi nôi theo lại độc ác,nhẫn tâm đến vậy….

Hoa đại phu lúc này gần như suy sụp theo những lời Hoa Nhất Hàn nói, đối với việc cậu ta rơi xuống núi rõ ràng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng thật tâm ông ta vẫn rất đau lòng, nhưng thay vì sửa đổi lỗi lầm,ông ta lại chuyển sang đổ hết tội lỗi cho gã đàn ông kia và bọn dã thi, cho nên ông ta đã dụ bọn chúng đến hang động này xích chúng lại,rồi hằng ngày sau khi tìm kiếm tung tích con trai không thấy,ông ta lại đến đây trút giận vào họ,kể cả người đàn ông kia,tâm lý của kẻ tham lam,độc ác luôn đổ lỗi cho người khác để thỏa mãn tham vọng của mình lại không cảm thấy cắn rứt lương tâm, như vậy họ mới có thể hết lần này đến lần khác hãm hại người khác, nhưng lương tâm vẫn an nhàn,tối vẫn có thể ngủ ngon,mơ mộng đẹp

_Con hận cha đến vậy sao?

Hoa đại phu đưa đôi mắt xót xa nhìn cậu con trai mà ông ta hết lòng yêu thương,giống như đang cầu xin một ân huệ cuối cùng cho tình mẫu tử còn sót lại trong lòng Hoa Nhất Hàn,nhưng đáp lại ánh mắt đó là một sự dứt khoát,không nương tình

_ Phải..! Tôi ước gì mình không có người cha như ông…

Lần này thì Hoa đại phu đã suy sụp hoàn toàn, ông ta buông tay khỏi người Hoa Nhất Hàn,buồn bã quay đầu đi,sau đó trước tất cả con mắt thảng thốt của mọi người,Hoa đại phu lao đầu vào vách hang, cậu Hai và Lãnh Tuấn lao theo nhưng vì nhanh và bất ngờ nên họ không cản kịp Hoa đại phu,ông ta ngã xuống đất,toàn thân mềm nhũn,đầu chảy rất nhiều máu, Hoa Nhất Hàn lúc này mới chịu đi đến nhìn ông ta,nhưng ánh mắt vẫn còn vài phần vô tình

Hoa đại phu nằm thoi thóp, nhưng vẫn cố gắng dùng sức lực cuối cùng của mình để nắm tay của Hoa Nhất Hàn,Lãnh Tuấn liền đi đến nói nhỏ vào tai cậu ta điều gì đó,cậu ta liền ngồi xuống, giữ lấy tay Hoa đại phu

_Nhất Hàn cha có lỗi với con,mong con tha thứ cho cha, thật ra cha vẫn đang nghiên cứu phương pháp khác để trị được độc dã thi,con hãy về giúp ta hoàn thành nó….rất có khả năng sẽ giúp được họ…nếu thành công con có thể tha thứ cho cha không…?

———-