Chương 55: Shadow Tag

Translator: Nguyetmai

Từ Trạch Tiến không muốn tiếp tục nói nhiều lời thừa thãi với Fujiwara Sakura nữa.

Hắn ta nhìn thấy Wobbuffet giẫm bóng của Fujiwara Sakura và Umbreon xong bèn xoay người trốn khỏi hầm đỗ xe.

Chỉ để lại mình Wobbuffet ở lại chống chọi với Fujiwara Sakura và Umbreon.

Fujiwara Sakura không đuổi theo Từ Trạch Tiến.

Hoặc nói cách khác, hiện giờ cô ta không thể đuổi theo.

Cùng với chiếc bóng bị Wobbuffet giẫm lại, Fujiwara Sakura cảm thấy cơ thể mình giống như đang đeo gông cùm nặng trĩu.

Cái gông này hạn chế cô ta hoạt động trong phạm vi của Wobbuffet, không thể rời khỏi đây!

Đó là đặc tính của Wobbuffet.

Shadow Tag!

Shadow Tag là một đặc tính vô cùng hiếm gặp, chỉ có một số chủng tộc Pokemon sở hữu loại đặc tính này.

Hiệu quả của đặc tính Shadow Tag được thể hiện giống như bây giờ, có thể giẫm chắc bóng của con người hoặc Pokemon, khiến họ không thể rời khỏi phạm vi đó.

Mục đích của Từ Trạch Tiến khi để Wobbuffet lại rất rõ ràng.

Hắn đã tính toán kỹ càng, hi sinh con Wobbuffet này để giữ chân cô ta lại, tranh thủ thời gian chạy trốn.

Cách thoát khỏi đặc tính Shadow Tag này không hề khó, chỉ cần giết chết Pokemon sử dụng Shadow Tag là được.

Thế nhưng vấn đề phiền phức ở đây, đối phương lại là một con Wobbuffet.

Loại Pokemon như bao cát này quá giỏi chống đỡ!

Nếu đánh nó, trừ phi dùng một chiêu phá vỡ được giới hạn phòng ngự của nó, bằng không sẽ phải đối diện với nguy hiểm từ các loại chiêu thức bị dội ngược lại.

Còn không đánh nó, dưới sự trói buộc của Shadow Tag đừng hòng chạy nổi, chỉ có thể bị vây hãm ở đây.

Cho nên, ngay khi nhìn thấy Từ Trạch Tiến gọi Wobbuffet ra, phản ứng đầu tiên của Fujiwara Sakura chính là cảm thấy rắc rối.

Cô ta cúi đầu nhìn Umbreon của mình, chân sau bị gãy, tình hình không quá nghiêm trọng.

Trở về trung tâm Pokemon điều trị một chút, rất nhanh nó sẽ hồi phục như cũ. Tố chất cơ thể và khả năng phục hồi của Pokemon mạnh hơn con người rất nhiều.

Chỉ có điều, hiện giờ đang phải đối diện với con Wobbuffet này, Umbreon không tiện hành động, rõ ràng không thích hợp để ra sức chiến đấu.

Fujiwara Sakura lấy Pokeball ra, thử thu Umbreon về.

Dưới Shadow Tag của Wobbuffet quả thực không thể thu lại.

Wobbuffet đưa mắt nhìn, vẫn đứng nguyên tại chỗ không chủ động tấn công, chỉ chờ kẻ địch ra tay trước.

Fujiwara Sakura lại lấy hai quả Pokeball từ thắt lưng ra.

Khi huấn luyện viên giao chiến, ở trong tình huống thông thường sẽ rất ít khi thả hết một lượt Pokemon ra ngoài.

Trong cuộc giao chiến giữa các huấn luyện viên, thông thường sẽ chỉ thả một đến hai con Pokemon để giao đấu.

Càng là huấn luyện viên lão luyện giàu kinh nghiệm lại càng như vậy.

Một mặt, vì số lượng từ một đến hai Pokemon sẽ thuận tiện nhất cho huấn luyện viên chỉ huy dựa vào tình hình của trận chiến.

Mặt khác, loài sinh vật thần kỳ như Pokemon, sở hữu quá nhiều năng lượng đặc biệt.

Có những năng lực được con người biết đến, có những năng lực ngay cả trong dữ liệu cũng rất ít ghi chép về chúng, thậm chí có những năng lực hoàn toàn chưa được biết đến.

Ví dụ như Perish Song chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đó là chiêu thức kỳ lạ có khả năng trực tiếp làm cho tất cả những Pokemon nghe thấy đều phải bỏ mạng!

Mặc dù chiêu thức này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, chưa có ai từng nhìn thấy.

Thế nhưng, để đề phòng một số năng lực kỳ lạ tương tự, trực tiếp khiến Pokemon của mình trúng chiêu, xảy ra những vấn đề không đáng có, tốt nhất, đừng đưa tất cả Pokemon của mình ra ngay khi cuộc chiến mới bắt đầu.

Hơn nữa không để kẻ địch nhìn thấy toàn bộ Pokemon của mình cũng có thể giấu một vài chiêu bài ngầm.

Chưa biết chừng trong thời khắc quan trọng ta sẽ có cơ hội tung một đòn phủ đầu đầy bất ngờ về phía đối phương, cũng có thể trong giây phút nguy cấp lại thu được một biện pháp phản kích.

Huấn luyện viên giàu kinh nghiệm giao chiến cũng giống như đánh cờ vậy, gặp chiêu phá chiêu! Thăm dò lẫn nhau!

Thông thường chỉ khi có dự định muốn liều chết một phen, huấn luyện viên mới không màng tất cả trực tiếp thả toàn bộ Pokemon ra liều mạng...

Fujiwara Sakura thử di chuyển đến bên mép phạm vi của Shadow Tag, nhưng quả thực không thể đi ra được.

Sau đó cô ta lấy một quả Pokeball, đặt nó bên ngoài phạm vi Shadow Tag rồi thả một con Murkrow ra ngoài.

Murkrow xòe cánh ra, xuất hiện bên ngoài phạm vi của Shadow Tag, không bị ảnh hưởng bởi chiêu thức của Wobbuffet.

"Mau đi theo người kia!"

Fujiwara Sakura ra lệnh cho Murkrow, bảo nó đi theo Từ Trạch Tiến vẫn chưa chạy được bao xa.

Murkrow kêu lên một tiếng, từ hầm đỗ xe bay ra ngoài, sau đó bay thẳng lên giữa khoảng không của thành phố, tìm kiếm tung tích của Từ Trạch Tiến…

Bên trong hầm đỗ xe.

Fujiwara Sakura quay người lại, nhìn con Wobbuffet quý hiếm đang đứng trước mặt mình một hồi, vẻ mặt đáng tiếc lắc đầu, lấy một quả Pokeball khác ra và ấn nút công tắc.

Từ sau khi Umbreon trưởng thành, nó có thể ứng phó được với hầu hết các tình thế, vì vậy đã rất lâu rồi cô ta không sử dụng con Pokemon này, đây là con Pokemon mà cô ta đào tạo đầu tiên…

Pokeball mở ra, ánh sáng trắng lóe lên.

Một thân hình màu xám đậm giống như ma quỷ, mang theo ác niệm vô tận bổ nhào vào Wobbuffet đang đứng đối diện!

Trong đôi mắt gian xảo màu xanh hệt như ngọc bích!

Là ánh nhìn hung ác khát máu tột cùng!

Mặt trời ngả dần về phía Tây.

Bên trong cửa hàng nào đó, khu thương mại Phổ Tân.

Lâm Lam ngồi trên băng ghế nghỉ giải lao, đếm số bảng tên mà bọn họ xé được.

"Hai trăm tám mươi chín… hai trăm chín mươi… hai trăm chín mươi mốt… hai trăm chín mươi hai…! Tổng cộng có hai trăm chín mươi hai bảng tên!"

Lâm Lam hào hứng lấy nắm tay đập vào vai Lâm Châu.

"Tiểu Châu Châu, với số lượng này chúng ta có thể thắng không."

"Có thể thắng, có thể thắng, với số lượng này cho bọn họ tăng hai lần buff cũng không đuổi kịp."

Lâm Châu xua tay không để ý đến cô.

Trong lòng cậu thầm nghĩ, người ta đến đây đều để quay chương trình làm màu, xé được bảy tám cái đã khá lắm rồi, làm gì có ai lại chơi nghiêm túc như chị.

Tổng cộng có hai nghìn đội tham gia, hai nghìn bảng tên, một mình chị đã nắm trong tay gần ba trăm cái…

"Nghỉ một lát, chờ cuộc thi kết thúc thôi."

Lâm Châu nhìn thời gian, bây giờ đã bốn rưỡi chiều, còn khoảng một nửa tiếng nữa cuộc thi sẽ kết thúc.

Lâm Lam gật đầu, thu gọn đống bảng tên đó lại, sau đó nhét chúng vào khắp các túi trên người cô...

Lâm Châu vừa nhìn vừa bĩu môi.

"Em cầm giúp chị một tí nhé?"

Vẻ mặt Lâm Lam căng thẳng, hai tay ôm chặt túi áo.

"Không cần! Lần này chị carry! Em cứ nằm là được rồi!"

"…"

Không ngờ mình lại được sắp xếp một cách rõ ràng như vậy, Lâm Châu nhìn cô không nói lên lời.

Lâm Lam say sưa giấu bảng tên một lúc, sau đó chạy đến nói với Lâm Châu bằng bộ dạng đáng thương vô cùng.

"Tiểu Châu Châu, chị khát rồi…"

Mẹ ơi, con muốn trả lại cô chị gái này, bây giờ có kịp nữa không?

Lâm Châu ôm mặt, nhưng vẫn bảo Lâm Lam ngồi yên một chỗ đừng chạy lung tung, dặn dò Rồng Điện trông chừng cô sau đó đi tìm chỗ mua nước.

Mỗi đội chỉ có một Magnemite quay phim, nếu một đội hai người chia nhau hành động thì ống kính chỉ có thể đi theo một người.

So sánh giữa Lâm Châu và Lâm Lam, bên phía tổ sản xuất nhất định sẽ để Magnemite ở lại tiếp tục quay người đẹp không chút đắn đo.

Còn Lâm Châu dẫn theo Cáo Lửa đi tìm chỗ mua nước.

Bọn họ hiện giờ đang ở trung tâm mua sắm tổng hợp của khu thương mại Phổ Tân.

Nơi này rất giống Vạn Đạt ở kiếp trước, shop hàng hiệu, nhà hàng, rạp chiếu phim… chức năng gì cũng có.

Thế nhưng, bây giờ tất cả các cửa hàng trong khu trung tâm mua sắm đều vì cuộc thi Xé Bảng Tên mà đóng cửa không kinh doanh.

Cậu chỉ có thể đi tìm máy bán hàng tự động hoặc máy lọc nước trong nhà vệ sinh.

Lâm Châu tìm một vòng xung quanh tầng ba nơi bọn họ đang ở nhưng không tìm thấy máy bán hàng tự động, còn máy lọc nước trong nhà vệ sinh lại không có cốc giấy.

Không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể đi cầu thang cuốn xuống tầng hai tìm.

Thế nhưng,vừa mới xuống đến tầng hai.

Lâm Châu ngay lập tức sững lại, sau đó nhíu mày.

Chỉ thấy trên nền gạch lát sàn màu trắng bóng trong khu trung tâm mua sắm, xuất hiện một vết máu đỏ thẫm kéo dài theo một đường…