Chương 39: Ý xuân hòa hợp (2)

Hứa Nghiễn dừng xe trước cửa chung cư cô ở. Mở cửa xe ra, anh phát hiện cô ngủ ngon lành, nhịp thở hơi nằng nặng, cổ áo sơ mi mở rộng, để lộ nhiều dấu vết đỏ bừng. Ánh mắt anh lại nhìn xuống, đôi chân lộ ra ngoài của cô vừa trơn vừa trắng, vừa thẳng vừa đẹp, cả người cô là một đường cong hoàn mỹ. Gót sen trắng như tuyết, đầu ngón chân tựa những viên ngọc, sạch sẽ không tỳ vết, móng tay màu hồng phấn càng trông có vẻ đáng yêu hơn hẳn.

Hơi thở của Hứa Nghiễn trở nên dồn dập hơn so với cô mất rồi.

Đợi đến khi anh phản ứng kịp, tay anh đã nắm lấy bàn chân nhỏ của cô mà bóp nhẹ, gậy thịt trong quần cương cao lên, vừa tê vừa đau.

Chân nhỏ là nơi mẫn cảm biết nhường nào, nhất là ở chỗ bàn chân. Mạnh Khinh Khinh thấy người không khỏe, cô định rút chân về nhưng không được. Buồn ngủ quá, cô chỉ có thể phiền chán mà đạp chân mấy cái, đạp vài cái chẳng khiến chuyện gì xảy ra đâu, ít nhất đừng để cô phải mở mắt là được.

Đúng lúc ấy, đôi con ngươi như sói như hổ, ánh lên màu đỏ tươi vừa kịp rơi vào tầm mắt cô.

Nắng hè chói chang, ánh mặt trời như muốn thiêu đốt vạn vật. Trong văn phòng Tổng giám đốc của công ty Vân Đỉnh, máy điều hòa lại chạy vù vù, tỏa ra không khí mát lạnh.

Nơi phòng nghỉ chật hẹp, Mạnh Khinh Khinh mặt đối mặt, ngồi trên đùi Hứa Nghiễn, ôm lấy cổ anh, bốn chiếc nút trên áo sơ mi cô sớm đã rơi đầy mặt đất, dây áo ngực bị mở ra. Nút cài màu đen bung ra, động tác của người nào đó không thể ngừng được ngay trước ngực cô.Cô cau mày, vừa cúi đầu liền nhìn thấy bầu ngực trắng mềm đã in đầy dấu vết màu hồng, màu tím, dấu răng đủ cả, thoạt nhìn còn lớn hơn so với bình thường.

Thảo nào cô cứ cảm thấy bầu ngực nằng nặng, vừa đau vừa tê tái, hóa ra là bị “người ta” mút tới mức sưng lên, ngay cả nhũ hoa cũng giống như to nhỏ bất thường, bị “ai đó” cắn tới mức mất đi tri giác.

Nhưng cho dù đáng thương như vậy, Hứa Nghiễn cũng không buông tha cho bầu ngực đẹp đẽ này. Miệng anh ngậm chặt nhũ hoa, đầu ngón tay cứ liên tục nắm chặt, vuốt ve hai ngọn đồi trắng mềm của cô.

Rốt cuộc vẫn là yếu ớt, Mạnh Khinh Khinh nhịn không được, lên tiếng xin tha, “Hứa Nghiễn... Anh dừng tay... Em đau quá... Đừng chơi nữa được không?”

Bầu ngực vừa thơm vừa mềm như vậy, lại rất linh động, giống hệt như thạch trái cây biết co biết dãn, bảo anh ngậm cả đời anh cũng chịu, sao có thể dừng lại được? Nhưng mà ngậm một hồi, thân dưới cũng anh lại cương lên, dục vọng nóng rực không thể bỏ qua, anh cắn nhũ hoa của cô, “Nửa tháng rồi, phía dưới còn chưa khỏe sao?”

Mạnh Khinh Khinh không hề do dự, đáp lại, “Không có, vẫn còn đau lắm.”

Đêm đó, Hứa Nghiễn chẳng thèm để ý, cho dù ở cửa chung cư có biết bao nhiêu người qua lại, anh vẫn cứ cứng rắn mà ấn cô vào trong xe, mây mưa hơn một giờ, không kiêng nể gì, tiến vào rồi lại đi ra không biết bao nhiêu lần. Ngoại trừ đau, cô không còn cảm giác được gì nữa.

Sau khi anh về rồi, lúc vệ sinh thân thể, Mạnh Khinh Khinh mới phát hiện cửa huyệt của mình bị rách một ít, da bên trong bị xướt, rướm máu ra ngoài. Cô ngượng ngùng tới mức không dám đi mua thuốc trị thương, mãi đến khi đau quá, cô mới mặt dày đi bệnh viện. May mà cô còn trẻ, bôi thuốc ba bốn ngày liền hồi phục.

Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự nhẫn tâm của Hứa Nghiễn khi anh “làm” cô đau đớn, trong lòng cô liền sợ hãi. Trải qua việc vừa rồi, trong lòng đã có nỗi sợ, cô không dám dễ dàng nhận lời mây mưa với anh nữa.

Hứa Nghiễn lưu luyến, ngậm chặt bầu ngực căng đầy, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Mạnh Khinh Khinh. Cô gái nhỏ yếu ớt đang nhăn mày, đôi mắt sáng long lanh như nước, cánh môi tựa một đóa hoa đào nở rộ rực rỡ. Bàn tay anh đặt lên gáy cô, chiếm lấy đôi môi anh đào của cô, liếm láp cánh môi mềm mại, mút chặt miệng cô đến khi nó vừa tê vừa ngứa, anh mới hài lòng mà buông ra.

Khuôn mặt Hứa Nghiễn rất trầm tĩnh, tựa như không màng đến khói lửa trần thế. Chiếc áo sơ mi màu tuyết trắng của Mạnh Khinh Khinh được ủi phẳng phiu, chỉ có nút trên cổ vẫn còn gài chặt, tựa như một đóa hoa cách xa tầm với, không thể ngắt được. Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh cô tuy âm trầm nhưng bên trong lại chứa đầy dục vọng ẩn sâu lẫn khát vọng cầu hoan, hình thành xung đột mãnh liệt.

Hứa Nghiễn khàn giọng, hà hơi vào tai cô, “Để anh nhìn xem chỗ đó sao rồi, được không?”

Đột nhiên bị anh yêu cầu như vậy, Mạnh Khinh Khinh nhanh chóng trốn tránh, “Có gì đẹp đâu, nhìn cũng không hay.”

Hứa Nghiễn nhìn rõ cảm xúc của cô, lập tức nghi ngờ. Anh cúi xuống, đột ngột ôm lấy cô, đặt lên trên tấm đệm. Không kịp để cô phản ứng, anh đã nằm đè lên người cô, thân thể kẹp vào giữa hai chân cô, xốc chiếc váy ngắn của cô lên.

"Hứa Nghiễn... Đừng nhìn... Còn chưa được đâu... Đau lắm...” Mạnh Khinh Khinh gấp đến mức đạp mạnh vào không trung, da thịt trắng nõn thấm đẫm một lớp mồ hôi.

Chiếc quần chip màu vàng nhạt bị cởi ra. Mạnh Khinh Khinh cảm thấy ánh mắt của Hứa Nghiễn đang nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của mình. Ánh mắt anh nhìn không ra cảm xúc. Cô cắn môi, có hơi sợ hãi.

Hồi lâu sau, cô mới nghe được tiếng cười nhạo của đối phương, “Em dám gạt anh?”

Ngón tay dài của anh đút vào khe hở để chống đỡ, nào ngờ lại khiến chất dịch ẩm ướt tiết ra. Anh kéo khóa quần, phóng thích dục vọng đã kiềm nén khá lâu của mình, gậy thịt đâm vào cửa huyệt, “Nói dối phải không? Anh sẽ khiến em chết vì tội nói dối.”

Đôi mắt đen láy của Mạnh Khinh Khinh sợ hãi, nhìn chằm chằm vào gậy thịt khủng bố, dữ tợn đang từng bước xâm nhập vào hoa huyệt của mình.

Chất dịch bên trong không nhiều lắm, huyệt nhỏ cũng chẳng thả lỏng, vật thô kia chống đỡ cửa huyệt, khuếch trương sức mạch cường bạo. Mạnh Khinh Khinh đau tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, miệng không phát ra hơi nổi. Đợi đến khi gậy thịt đã vào hoàn toàn, cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi, ướt đến mức ngượng ngùng, ánh mắt dại cả ra, không còn chút thần thái.

Đau quá! Rất đau! Cô không muốn làm nữa! Làm ơn đừng mà! “Hứa... Hứa Nghiễn... Em đau lắm... Anh đâm chết em...”Hứa Nghiễn rú gậy thịt ra, sau đó lại hùng hổ xông vào, “Anh vốn muốn đâm chết em mà, dám gạt anh hả?”

"Nhẹ một chút... Nhẹ một chút được không... Em thật sự... Đau quá..."

Hứa Nghiễn dừng động tác, ngón tay mơn trớn cánh môi trắng bệch của cô. Anh lau nước mắt cho cô. Biết mình quá đáng, anh chỉ còn biết hôn lên mí mắt của Mạnh Khinh Khinh, “Anh xin lỗi.”

Sự dịu dàng xen lẫn ác liệt này tựa như một liều thuốc mê, khiến cho tất cả đau đớn trong cô tan biến đi trong khoảnh khắc. Mạnh Khinh Khinh kinh ngạc, “Hứa... Hứa Nghiễn...”

"Thả lỏng một chút, em sẽ thoải mái hơn.” Anh bắt lấy vai cô, thân dưới động đậy rất nhẹ, gậy thịt nóng hổi vẫn cứ tiến vào nơi chật hẹp, ma sát vào lớp thịt mẫn cảm, khiến cô sung sướng cực kỳ. Đương nhiên, tầng tầng lớp lớp thịt mềm ở cửa huyệt cắp chặt vào vật ấy, tử cung hút chặt, bao vậy. Mất hồn như vậy, giống như được rót cho một ly rượu với nồng độ cực cao, anh càng lúc càng say sưa, ý loạn tình mê.

Trong lúc kích tình, không biết từ lúc nào, anh đã cởi bỏ áo sơ mi, bộ ngực rắn chắc, trần trụi va chạm với bầu ngực cao ngất, mềm mại của cô, không hề có khoảng cách. Đôi chân trắng mịn quắp lấy eo anh, lay động kịch liệt. Anh mơ hồ nhìn thấy trên móng tay cô có nhiều chỗ màu đỏ.

Nước trong cửa huyệt trào ra, nhưng nơi ấy vẫn không ngừng siết chặt, từng lớp thịt tựa như tơ mạng quấn lấy gậy thịt, vừa quấn chặt vừa khiến nó lồi hết cả gân xanh. Tử cung tham ăn không hết, mút chặt lấy chiếc gậy. Anh rút một nửa ra, thắt lưng khẽ hạ xuống, sau đó lại xuyên thẳng vào tử cung.

Thật thoải mái! Thật sảng khoái!

Hơi thở của Hứa Nghiễn mỗi lúc một dồn dập, yết hầu tựa như có hạt châu lăn lên lăn xuống, thân thể cường tráng của anh căng quá đỗi, da dẻ thấm đẫm mồ hôi.

"Vù vù - - "

"Vù vù - - "

Anh nắm chặt lấy bả vai non mềm của Mạnh Khinh Khinh, việc dùng sức quá nhiều đã khiến đốt ngón tay anh gồ lên, da thịt căng tới mức không còn giọt máu. Thân dưới bị đâm khá mạnh, bầu ngực đầy đặn của Mạnh Khinh Khinh khẽ lay động, hấp dẫn mê hoặc người khác, đầu nhũ hoa màu hồng phấn run nhẹ, hoạt bát đáng yêu. Hứa Nghiễn ác độc, dùng lồng ngực rắn chắc của mình để đè lên nó.

Nặng quá ~ Ngực bị ép gần như xẹp, thở không nổi nữa, “Đừng... đừng đè em... Khó chịu quá... A...”

Gậy thịt đâm càng sâu càng tiếp xúc với nơi riêng tư nhiều hơn. Nó hoàn toàn tiến vào, chắn hết các lối đi, dùng đầu để cọ xát với thành tử cung.

Mạnh Khinh Khinh dùng tay đẩy ngực Hứa Nghiễn, “Quá sâu rồi... Em chịu không nổi nữa... Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn...”

Dường như Hứa Nghiễn không muốn nghe theo cô, cô nói sâu quá, chịu không nổi, anh cố tình luồn hai tay ra sau eo cô, dùng sức để nâng nửa người trên của cô lên. Đây mới gọi là hoàn toàn chặt chẽ, gậy thịt đâm sâu thêm một đoạn, bụng cô nổi lên một vòng.

"A... Không được... Quá sâu rồi..." Cô có cảm giác như cả người mình bị nâng lên tới đỉnh, huyệt nhỏ bị vật lạ nhét kín, không còn một khe hở.

"Không được... Hứa Nghiễn... Hứa Nghiễn... Anh... Anh không thể khi dễ em như vậy...”

Sắc mặt Hứa Nghiễn âm trầm như một mặt nước lặng yên, hơi thở của anh trở nên hổn hển, nghe rất nặng nề. Anh liếc mắt nhìn cô một cái, động tác của phần thân dưới thắt lưng đột nhiên nhanh hơn. Gậy thịt xuyên qua từng lớp thịt vây kín trùng trùng điệp điệp để đi vào, trông rất nhẫn tâm, giống như thật sự muốn phá hư người cô.

Ánh mắt Mạnh Khinh Khinh để lộ một tia sợ hãi, nước mắt vòng quanh. Cô dùng cánh tay nhỏ bé đấm thùm thụp vào ngực anh, vặn vẹo thân thể mềm mại của anh, hai chân bắt đầu đạp lung tung, “Em... em không cần... Sẽ bị hư mất... Đừng... Đừng... Hu hu... Huyệt nhỏ của em bị hư mất...”

Thân thể mềm mại dưới thân Hứa Nghiễn không còn sức để vặn vẹo. Tóc tai Mạnh Khinh Khinh rối bời hết cả, da thịt trắng như tuyết đầy những vết hồng vết đỏ loang lổ, dáng vẻ chịu đủ mọi sự chà đạp, thậm chí cô còn dùng đôi mắt rưng rưng tuyệt đẹp để nhìn anh.

Hứa Nghiễn gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy eo cô chặt hơn, kế tiếp là một trận bão xông vào bước ra. "A... Hứa Nghiễn... Tha cho em đi... Em chịu không nổi...”

Hứa Nghiễn chưa bao giờ biết trong máu của mình lại có gen điên cuồng như vậy, anh nhịn không được trước việc kích tình cô gái nhỏ này. Cô khóc càng thảm, càng lớn, anh càng hưng phấn, càng muốn tiến vào với vẻ hung hăn hơn hẳn.

"Tha cho em... Thật sự đừng mà... Hư mất...”

Thân thể mềm mại giãy dụa càng khiến gậy thịt đâm vào hoa huyệt nhanh hơn, từng lớp thịt bên trong như những đợt sóng cuộn, cuốn lấy cuốn để liên hồi. Hai cánh tay mềm yếu của Mạnh Khinh Khinh không đừng đánh vào lồng ngực Hứa Nghiễn. Thế nhưng, chẳng những anh không đau mà ngược lại còn ngứa ngáy, đôi mắt đen như mực hằn rõ những tia máu hưng phấn.

"Giết chết em." Giọng nói khàn khàn cất lên, động tác của anh càng điên cuồng.

Anh sớm đã muốn “làm” cô từ lâu rồi. Đi làm mà ăn mặc lẫn trang điểm xinh đẹp như vậy, áo trễ ngực, quần soóc ngắn, hai bầu ngực trắng noãn, đôi chân dài trơn láng, cả ngày cứ đi qua đi lại trước mắt, hỏi người đàn ông nào chịu cho được? Từ khi tới chỗ làm cho đến khi tan sở, nơi ấy của anh chưa từng mềm xuống một lần, có lúc còn sưng rất lợi hại, ngay cả cửa văn phòng anh cũng không dám bước ra.

Nhưng những ngày tháng nhẫn nại kia đều đã qua rồi.

Bây giờ, cô nằm ở dưới thân thể anh, anh muốn xông vào thế nào thì tùy, muốn lăn lộn kiểu gì cũng chẳng sao.

Mạnh Khinh Khinh đang ở thế mâu thuẫn với vật thô to trong cơ thể mình. Khuôn mặt gợi tình của Hứa Nghiễn và hơi thở trầm thấp, hổn hển của anh tựa như quấn lấy cô, quyến rũ cô cùng anh trầm luân. Tiểu huyệt bị vật thô to xâm chiếm, thân thể anh va vào rất mạnh, tưởng như nơi ấy của cô sắp vỡ vụn rồi, khiến cô cảm thấy khủng hoảng vô cùng. Trong tình thế giãy dụa, lôi kéo như thế này, cô không biết phải làm sao cả, chỉ có thể nức nở không ngừng.

Nước mắt vòng quanh mi, mờ hết cả đôi mắt. Cánh tay mềm yếu của cô chắn ngang trước mặt anh để giảm bớt sự va chạm kịch liệt của người đàn ông, “Không... Đừng đập mạnh vào em...”

Hứa Nghiễn quả thật là đang cố ý.

Anh cố ý để lồng ngực rắn chắc va chạm vào cô, mơn trớn lớp da thịt mềm mại của cô. Động chạm vào người cô, anh thoải mái không biết bao nhiêu lần, nhưng chẳng qua bao lâu sau, cô kiên trì không nổi nữa. Lòng bàn tay cô vỗ vào người anh tới mức đỏ bừng, hai tay run rẩy, rốt cuộc cũng phải thu tay về. Thế nhưng, khi cô vừa thu tay lại, lồng ngực cường tráng kia lại “bộp bộp bộp” lên ngực cô, khiến nó sưng hết cả lên. Dấu vết trải dài trên bầu sữa đã chứng tỏ sự chịu đựng của cô khi bị anh khi dễ, hóa ra sức mạnh của anh lớn tới mức như vậy.

Mạnh Khinh Khinh bất lực, chỉ biết lắc đầu, tóc đen rối bời, xõa ra trên giường. Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, miệng kêu lên, “Hu hu... Đừng... Tha cho em đi... Hứa Nghiễn... Tha cho em đi... Đừng làm vậy mà...”

Hứa Nghiễn đang hưng phấn, giống như muốn đòi mạng. Mạnh Khinh Khinh nức nở, cả bụng chấn động, tiểu huyệt giữa hai chân cũng bắt đầu run rẩy, lớp thịt lẫn chất dịch tựa sóng triều bắt đầu sôi sục, tựa như có ngàn vạn bàn tay nhỏ mát xa cho gậy thịt. Cửa huyệt ẩm ướt co rút liên tục, ăn gậy thịt từng chút một. Lúc gậy thịt rời khỏi, có thể thấy rõ những gân máu nổi rõ trên đó. Hứa Nghiễn hạ thắt lưng xuống, cẩn thận xâm nhập vào con đường giữa các lớp thịt.

"Á!!!" Lần này anh đâm quá mạnh, gân xanh ma sát vào bên trong dẫn đến sự mẫn cảm khác thường. Mạnh Khinh Khinh vừa khóc vừa rên rỉ.

Tiếng khóc của cô vừa thổn thức vừa nũng nịu, trong cơn hoan ái lại càng giống một chú mèo con xinh đẹp. Hứa Nghiễn cảm thấy tê rần cả lưng, cảm giác ấy nhanh chóng biến mất, ngay cả đầu ngón tay của anh cũng run rẩy. Cô hấp dẫn anh như vậy, anh lại thấy thú vị làm sao. Hứa Nghiễn giữ chặt eo của Mạnh Khinh Khinh một lần nữa, đâm vào bên trong từng chút một, động tác vừa khó chịu vừa thâm sâu, đánh phá cửa huyệt tới mức khiến cô kêu khóc không ngừng, trông rất đáng thương.

Hu hu! Thật sự quá khó để tiếp nhận, ngay cả cầu xin tha thứ cũng vô dụng, cô sắp bị “làm” tới chết rồi!

Nhìn xuyên qua những giọt nước mắt còn đọng lại quanh mi, che lấp con ngươi như một lớp sương mù, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, ẩn nhẫn và đôi mắt màu đỏ của Hứa Nghiễn, cảm thấy sợ hãi làm sao. “Oa ~” Tiếng khóc càng lúc càng lớn, nửa người trên của Mạnh Khinh Khinh bị rung lắc đến mức nhão như bùn, nửa người dưới bị người ta giữ chặt trong tay, hoa huyệt chỉ có thể để mặc cây gậy thô to kia xuyên vào từng đợt một.

Động tác ở phần thân dưới của Hứa Nghiễn quả thực rất hung ác, gậy thịt thô to không hề lưu tình chút nào, mặc sức chinh phạt hoa huyệt nhỏ bé. Bàn tay anh nới lỏng eo cô, khuôn mặt để lộ nụ cười hiếm thấy, “Khóc thảm như vậy à? Thật sự khó chịu sao?” Mạnh Khinh Khinh gật đầu, "Khó chịu... Khó chịu..."

"Là sao?" Anh đỡ cô dậy, mặt đối mặt, ngồi sát mép giường. Hai bắp chân cô vòng ra sau eo anh, cửa huyệt vẫn bị gậy thịt lấp đầy. Bởi vì dáng ngồi như thế, nơi ấy còn đâm vào rất sâu, vật tráng kiện bị mắc kẹt ở hoa huyệt, nhồi vào tử cung mềm mại.

Quá sâu, hình như xuyên tới cả bụng. Mạnh Khinh Khinh nhăn mày, lo lắng mà nhìn bụng mình. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin, đôi môi run rẩy, “Hứa Nghiễn... Sâu quá, em khó chịu.”

Hứa Nghiễn không nói chuyện, chỉ ôm chặt eo cô, thân dưới khẽ động, gậy thịt lại bắt đầu đánh phá ở trong huyệt.

Anh cúi đầu, nhìn xuống nơi ấy. Hình ảnh này đúng là mê hoặc lòng người, tiểu huyệt xinh đẹp như một bông hồng nở rộ, gậy thịt lại giống một chiếc gậy sắt không hiểu phong tình, vô tình tàn phá đóa hoa nhỏ. Cửa huyệt và vùng xung quanh bị đánh phá tới mức tiết ra nước, lớp thịt bên trong đè nén, cả người Mạnh Khinh Khinh run rẩy hết cả lên. Hứa Nghiễn có ý xấu, dùng ngón tay véo vào nơi ấy một cái.

Chỉ nghe một tiếng “Á” cất lên, gậy thịt thô to nằm trong thân thể mềm mại đang run rẩy, nơi cửa huyệt dời sông lấp bể, dòng nước dịch ấm áp chảy ra khỏi hoa huyệt.

Sau đợt cao trào, cả người Mạnh Khinh Khinh mềm ra như một vũng nước, nhũn như con chi chi. Cô tựa vào vai Hứa Nghiễn, mái tóc đen phủ xuống sau gáy, bầu ngực đầy đặn không ngừng phập phồng trong lòng anh.

Lúc này là lúc tiểu huyệt mẫn cảm nhất, từng lớp thịt đều cảm nhận được từng sợi gân xanh trên gậy thịt, gậy thịt hưng phấn càng tăng thêm sự khoái cảm.

Cô đã đạt đến cực hạn, động tác của anh khiến cô chịu không nổi nữa, nhưng bàn tay anh lại đột nhiên giữ chặt lấy hông cô, thân hình cô bị nâng về phía trước, gậy thịt rút khỏi người cô một ít.

"A... Không... Đừng... Hứa Nghiễn... Chết em...” Tựa như có một dòng điện với cường độ mạnh được tạo ra do sự ma sát từ bên trong, từng ngón chân trắng nõn của Mạnh Khinh Khinh vội kẹp chặt lại, móng tay cô cào khắp đầu vai anh, “Đừng làm... Để em nghỉ ngơi... đừng...”

Hứa Nghiễn cố ý ép buộc cô, hạ người xuống dần từ thắt lưng cô, một tấc tiến một tấc, một điểm tiến một điểm, khiến cô cảm nhận được tiểu huyệt của mình đang bị gậy thịt chống đỡ, thẳng tắp. Cô nhìn rõ cả một quá trình.

Nước mắt rơi tí tách trên vai anh. Cô không cần, cô chỉ lên cao trào được ngần ấy thôi, làm sao có thể chịu đựng thêm được?

"Á!!!”

Hứa Nghiễn đợi gậy thịt tiến vào hai phần ba mới đâm mạnh vào, khiến nó mắc kẹt ngoài miệng tử cong, lớp thịt chật hẹp bắt đầu cắn mút lấy nơi ấy của anh. Da đầu anh run lên, cả bụng giống như có lửa thiêu đốt lan tới toàn thân, anh vừa mới đứng vững, hơi thở lại bắt đầu kích động. Đồng thời, thân dưới của anh xông mạnh vào, lần này rốt cuộc cũng thuận lợi uy hiếp tử cung.

Đột nhiên, hoa huyệt mềm mại chấn động mãnh liệt, cửa huyệt giống như đang tham lam, muốn cắn nuốt gậy thịt, lúc này chợt phun ra từng dòng nước dịch.

"Mới đó mà đã mau lên đỉnh rồi à?” Hứa Nghiễn vừa hỏi vừa nghi ngờ.

Mạnh Khinh Khinh thẹn đến mức muốn chui xuống đất. Cằm cô tựa vào xương vai anh, cái mũi đỏ rực nức nở, “Đừng... Đừng động nữa...”

"Xâm nhập vào em liên tục như vậy, em sẽ liên tục tới cao trào à?”

Một câu nói nhẹ hẫng của anh lại khiến cô không tự chủ được mà run lên.

Thân thể tuyết trắng mềm mại bị người đàn ông kia nắm chặt trong tay, cho dù là tứ chi cảu cô cũng không giãy dụa được, tiểu huyệt cứ lên lên xuống xuống, dần dần nuốt lấy gậy thịt to lớn. Động tác của Hứa Nghiễn cực kỳ cuồng dã. Anh tiến vào từng đợt tàn khốc, thân dưới cảu cô không ngừng run rẩy, do đó càng khiến anh tăng thêm khoái cảm, điên cuồng xâm chiếm. Vật thể cứng rắn như sắt kia nở to trong lối vào tiểu huyệt, tiểu huyệt vừa mỏi vừa đau, nhưng trong cái thống khổ lại cảm nhận được khoái cảm giữa đất trời. Khoái cảm lẫn thống khổ giằng xé Mạnh Khinh Khinh, cô không biết mình nên tiếp nhận hay tránh thoát.

Lên cao trào hai lần, thân thể mềm mại càng mẫn cảm hơn mức bình thường. Chỉ trong vòng 20 phút ngắn ngủi mà cô đã lên cao trào hai lần. Bây giờ, tiểu huyệt giống như chưa được mở ra, đóng đóng mở mở, từng lớp thịt chấn động, trạng thái chắng hề khác lúc lên cao trào.

Nơi ấy mất hồn như vậy, cho dù Hứa Nghiễn nhẫn nại tới đâu cũng không nhịn được. Thắt lưng anh tê dại, trong thân thể giống như có cái gì sắp sửa thoát ra.

Anh đổi tư thế, đè Mạnh Khinh Khinh xuống giường, đẩy đùi cô lên cao, cao tới ngang ngực mới dừng lại, gậy thịt lại dùng góc 90 độ để xâm nhập vào nơi sâu nhất.

Cô gái nhỏ yếu ớt tiếp tục kêu khóc, “Đừng... Sâu quá... Chịu không nổi...”

Hứa Nghiễn hạ người xuống thân thể mềm mại, gậy thịt cắm vào cửa huyệt non mềm như một bông hoa hồng hé nở, cửa huyệt đỏ đỏ mềm mại, cực kỳ đáng yêu, khiến dục vọng tàn phá của anh sục sôi. Ngón tay tách hai cánh hoa ra, nắm lấy chỗ ở giữa, kéo mấy cái liên tục.

Vẻ mặt của Mạnh Khinh Khinh trở nên hoảng sợ, “Đừng... Đừng mà... Đừng động vào nơi đó... Sắp tè ra quần... Tè ra quần rồi... Hu hu... Mau tránh ra...”

"Hu hu... Hu hu... Hu hu... Hu hu." Mạnh Khinh Khinh cuộn người trên ghế sofa, giống hệt như một con mèo lười. Suối tóc dài trải ra trên lưng, thân thể trần trụi màu tuyết trắng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp tóc. Cô khóc nức nở, ngay cả xương bả vai, lưng và thắt lưng đều run rẩy.

Hứa Nghiễn tắm sạch sẽ, quấn chiếc khăn ngang hông rồi bước ra ghế sofa, ngồi xuống, buộc gọn mái tóc đang rối cô, dùng khăn lông ướt lau mồ hơi loang lổ trên lưng, cánh tay, chân trần của cô. Anh rửa sạch mười đầu ngón chân giúp Mạnh Khinh Khinh, sau đó lại xoay người, bước vào phòng tắm.

Lúc anh trở ra, cô vẫn còn khóc. Biết cô không kiềm chế nổi vì không tiếp nhận được, Hứa Nghiễn cũng không ép cô nữa. Anh kéo cô lại gần mình, mở đùi cô ra, thay cô rửa sạch thân dưới. Tiểu huyệt của Mạnh Khinh Khinh bị đâm đỏ bừng, còn có vết sưng, nơi nào cũng bị anh phá thảm, ngay cửa huyệt còn có nước dịch đang chảy. Hứa Nghiễn không nghĩ tới cái gì khác, chỉ đơn giản là thay cô lau sạch sẽ những vết dơ. Phần bụng dưới của anh nóng lên, gậy thịt cương lên một cách khó coi sau lớp khăn tắm, ngay cả anh cũng không khống chế được.

Anh ném khăn lông xuống, bàn tay vỗ nhẹ vai cô, “Khinh Khinh.”

Ánh mắt long lanh của cô nhìn anh, chỉ thấy khăn tắm trên người anh trượt xuống, để lộ chiếc gậy ngẩng cao đầu, tràn đầy dục vọng, có màu đỏ tím đáng sợ, rung lắc đắc ý trước mắt cô.

Cô không thể tin, đôi mắt liền trợn to, tiếng khóc cũng nghẹn ngào hơn, “Hứa Nghiễn, anh là cầm thú sao?”

Cô khóc đáng thương như vậy mà anh không hề có một chút đồng tình, chỉ biết lo cho dục vọng của chính mình. Càng nghĩ càng giận, cô đưa chân lên, đá thẳng vào gậy thịt nóng hổi kia.

"Ư... Ư..." Hứa Nghiễn rên lên, sau đó thở phào một hơi.

Mạnh Khinh Khinh cho rằng anh đang khó chịu, cô liên tục đá vào chỗ của anh thêm vài cái, mãi đến khi tiếng thở dốc gợi tình của anh ngày càng nặng nề, cô mới nghi hoặc, ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đã nhuốm đầy tơ máu, hầu kết để lộ rất rõ, nuốt từng ngụm nước bọt ừng ực.

Sức lực của cô rất yếu, đá mãi cũng không đau, chân nhỏ mà còn có thịt, mềm mại vô cùng, đá lên gậy thịt khiến anh thoải mái biết bao nhiêu. (chọc phải tổ ong rồi =_=)

Cô hiển nhiên bị anh đọa sợ, nước mắt bắt đầu tuôn ra như suối, “Hứa Nghiễn, anh biến thái, biến thái!”

Đôi chân trần vội vã lùi lại, nhưng Hứa Nghiễn đã từng bước vọt tới, nắm chặt cổ chân cô.

Anh quỳ dưới ghế sofa, đẩy chân cô co lại, bàn chân đối diện với cửa huyệt, tạo thành một nơi có khe hở cong cong, mê hoặc người khác. Gậy thịt vừa mới thu lại đã cương cứng như cũ.

"Oa ~ Hu hu... Hu hu... Anh biến thái... Biến thái... Hu hu...."

"Vù vù - - "

Gậy thịt càng lúc càng căng, nóng hôi hổi, dục vọng kêu gào muốn phát tiết. Anh dùng sức ở phần dưới thắt lưng, rút ra đâm vào mãnh liệt, khiến gót sen trắng nõn bị tê tới mức đỏ bừng. Vẫn chưa đủ, anh chưa thỏa mãn. Dường như từ lúc bắt đầu gặp cô, anh đã luôn bị vây trong cơn dục vọng không đủ, trạng thái đói khát.Một năm qua, không biết đã bao nhiêu lần dục vọng trong anh phát tiết mạnh mẽ, bao nhiêu lần anh không nhịn được. Lúc thì ở sau bàn làm việc, lúc thì ở trong toilet, nghĩ đến dáng người xinh đẹp của cô, giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô, cả người anh căng tức tới mức phải tự mình giải quyết. Mọi ngày, khi anh vừa giải quyết xong, cô liền lắc lắc cái eo nhỏ trước mắt anh, gậy thịt bên trong anh lại không chịu nổi khống chế. Mỗi lần như thế, anh chỉ muốn liều mình xông tới, đè cô xuống, xé váy cô ra, cưỡng bức cô, khiến tiểu huyệt của cô sưng vù, làm cô không thể xuống giường nổi.

Nhưng anh hầu như đều nhịn được.

Nhớ tới những lúc tự tra tấn bản thân như mình, anh liền không khống chế nổi mà muốn khi dễ cô. Thấy cô khóc thảm thương, mũi đỏ hết cả lên, anh điên cuồng tới mức muốn dùng gậy thịt để xuyên tạc cửa huyệt non mềm.

Anh thích những lúc cô khóc vì bị anh khi dễ như vậy!

"Không... Hu hu... Anh là đồ biến thái... Biến thái... Đừng mà... Đau... Hu hu...."

Bàn chân mềm mại tê rần, nóng rát, đau đớn, cô tưởng như chân mình bị thiêu cháy, “Hu hu... Đừng... Anh là đồ biến thái... Anh đi chết đi...”

Hứa Nghiễn thở hổn hển, nhìn thẳng vào cửa huyệt non mềm giữa hai đùi cô, “Anh muốn chết... cũng phải cưỡng bức em tới chết trước!”

"Thay vì đẩy chân em lên, em nói anh biến thái, anh vẫn nên xông vào tiểu huyệt của em thì tốt hơn.”

Mạnh Khinh Khinh lại bị lật người, nằm sấp trên ghế sofa, dưới bụng kê gối ôm, nửa người dưới bị nâng lên, cái mông tròn vểnh cao hệt như mật đào chín mọng, mông thịt trắng phau, hồng hồng như thoa phấn, bàn tay vỗ lên phát ra tiếng vang "bốp bốp bốp" lanh lảnh, xúc cảm cũng vô cùng tốt, Hứa Nghiễn xoa nắn đến nỗi ghiền, không muốn buông tay, lại chen vào trong khe huyệt ma sát trước sau, huyệt hoa nhỏ thịt mềm, ẩm ướt, bọc gậy thịt rất thoải mái.

Anh ta thư thái, nhưng Mạnh Khinh Khinh lại khó chịu, lúc trước âm môn vẫn hơi sưng, anh ta còn ma sát như thế, hai bối thịt nhỏ nóng lên như có lửa thiêu, cô vặn vẹo, "Đừng thế mà... Em không thoải mái... Anh đừng..."

Hứa Nghiễn hừ lạnh, "Em có bao giờ nói thoải mái chưa? Dù thế nào em cũng chỉ biết nói không cần, khó chịu..."

Cô mạnh miệng, khụt khà khụt khịt, "Khó chịu thật mà."

Tiếng nói nũng nịu trong trẻo tấn công trái tim anh một cách bất ngờ, ánh mắt anh lóe lên, hừ một tiếng, không thèm nói tiếp với cô nữa. Rút gậy thịt đang cắm trong khe hở ra, đẩy hai mảnh môi hoa lộ ra huyệt hoa nhỏ hồng nồn ướt át, cửa huyệt dính đầy mật hoa còn mấp máy đóng đóng mở mở, cái miệng nhỏ này hiển nhiên đáng yêu hơn cái miệng xinh ở trên, đỡ gậy thịt nhắm ngay miệng nhỏ, tận mắt nhìn quy đầu vĩ đại chống lên huyệt nhỏ, nhìn cửa huyệt nhỏ nhắn xinh xắn bị khuếch trương thành vòng tròn có thể ôm trọn bốn ngón tay.

"A... Quá to rồi... Trướng lắm... Đừng..." Trong dự liệu, Mạnh Khinh Khinh lại bắt đầu oán giận, lắc lắc người hòng trốn thoát.

Thịt đã dâng đến tận miệng sao có thể mặc nó bay mất? Hứa Nghiễn áp chế cô nàng, chậm rãi đẩy gậy thịt vào, từng tấc từng tấc, càn quét huyệt thịt non mịn, chạm vào hoa tâm, gắng sức tiến vào.

Lúc này trên trán anh thấm một tầng mồ hôi, thật sự là quá chặt, bởi vì nằm sấp, bụng đè lên gối ôm, hoa huyệt nhỏ bị chen lách, gậy thịt hung bạo khai phá âm đạo, mị thịt trong huyệt không còn mềm mại như trong quá khứ nữa, thay vào đó là sự dẻo dai, có lực bao bọc, mát xa. Hai tay chống hai bên nách cô nàng, anh thẳng tay, nhấc người lên, đồng thời rút phân nửa gậy thịt ra ngoài, tay hơi cong, gậy thịt lại nhét vào trong huyệt hoa ấm áp mềm mại.

Sofa có tính đàn hồi tốt phóng đại mức độ hoạt động của anh, cơ thể hai người nhấp nhô xao động đặc biệt, gậy thịt lớn càn quấy không quy luật trong huyệt nhỏ, quy đầu đập loạn, chẳng bao lâu sau, cô gái nhỏ lại bắt đầu kêu khóc, "Đừng... Đừng thế mà... Em không chịu nổi... Nhanh quá... Chậm một chút..."

Phạch phạch.

Thoải mái thật, huyệt nhỏ rất chặt chẽ, thịt huyệt xoắn gậy thịt bất động, mỗi lần rút ra dường như còn kéo theo mị thịt. Vật nhỏ này luôn miệng hô không cần, nhưng thực tế thì sao, nhìn huyệt hoa nhỏ của cô nàng xem, miệng huyệt hồng hào mịn mạng ăn gậy thịt ngon như thế, còn ăn với tốc độ nhanh là đằng khác.Đâm chết vật nhỏ mỏng manh, miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, gậy thịt ra vào nhanh hơn, xương mu cấp tốc va chạm mông thịt trắng bóng.

Thật ra tư thế này rất tốn thể lực, cơ bắp ở cánh tay, bụng, lưng kéo căng quá đỗi, trên người mồ hôi đầm đìa, từng giọt mồ hôi lăng xuống, vui sướng cực hạn thúc giục anh không ngừng tiến lên, không ngừng hoạt động, cả thân thể, thậm chí cả tâm trí của anh đều bị hãm trong huyệt mềm này không thoát được, đây là tình cảnh anh khát vọng đã lâu, hơn nữa còn ảo tưởng vô số lần.

Giữ đùi cô chuyển thành tư thế quỳ nằm sấp, anh cũng quỳ sau lưng cô, bàn tay lớn giữ eo, thẳng lưng "phạch phạch phạch" thúc vào, càng tiến càng sâu, quy đầu lấp đầy tử cung nhỏ, khiến cái bụng bằng phẳng phình lên, nhìn qua vừa mang vẻ đẹp phóng túng, vừa khiến người ta sợ hãi.

Ham muốn của người đàn ông dường như vĩnh viễn không hết, gậy thịt luôn luôn cứng rắn, mãnh liệt thúc vào, chẳng biết mệt mỏi hay biết "mềm", mà tứ chi cô đã sớm bủn rủn, ôm tay khóc không thành tiếng, sung sướng tràn ngập, lí trí biến mất, huyệt nhỏ điên cuồng phun nước xuân, cô thét chói tai, "Cao trào... Sắp cao trào rồi... Đừng làm nữa mà... Cầu xin anh... Hu hu... Không chịu nổi đâu.."

"Em có bao giờ chịu được đâu, ăn ở hai lòng." Hứa Nghiễn lại xâm nhập, gậy thịt đánh thẳng vào hoa tâm

"A!!"

"A...... A...... A......"

Mỗi lần anh đâm sâu vào, cô đều phát ra tiếng rên rỉ mềm nhũn như mèo kêu, đôi lông mi dài đậm không ngừng chớp, mí mắt càng ngày càng nặng, ý nghĩ càng ngày càng choáng váng mơ hồ, mệt mỏi quá, buồn ngủ quá.

Đôi mắt đẹp chuẩn bị khép lại, cây gậy lớn một trận điên cuồng ra vào, ma sát vùng thịt mẫn cảm non mềm quá độ, quy đầu ngắm chuẩn hoa tâm, một cái, hai cái, ba cái, mạnh mẽ tiến vào tử cung, lại rút ra, lại tiến vào, lại rút ra, hoa tâm mềm mại làm sao có thể chịu đựng thao tác làm đi làm lại như vậy, thân thể mềm mại của cô lần nữa căng thẳng, tiểu huyệt run rẩy co rút, mật dịch phun ra, lại đạt tới cao trào.

"A........."

Rốt cuộc cô cao trào bao nhiêu lần? Tại sao anh còn không bắn?

Sau khi cao trào anh cũng không để cho cô nghỉ ngơi, vẫn kẹp chặt hông của cô, đưa côn thịt cứng rắn như trước vào trong hoa huyệt, quá mệt mỏi, cô muốn nghỉ ngơi.

"Không cần được không...... em mệt mỏi quá...... Hứa Nghiễn...... Em quá mệt mỏi......"

Hứa Nghiễn đè thấp hông của cô, làm cho mông nhỏ của cô đưa lên rất cao, cây gậy lớn có thể thẳng tắp xâm nhập, miệng huyệt nhỏ nhắn sưng đỏ chứa đựng vật thể to lớn, âm đạo cũng co rút lại, co rút làm cho thân thể của anh không ngừng run rẩy, tiếng khóc run rẩy cũng từ từ vang lên: "Ô ô...... Ô ô...... Không cần...... Oa ô ô...... Tha cho em đi...... Hứa Nghiễn......"

Biết là cô đã đến cực hạn, Hứa Nghiễn hung hăng cắm vào mấy chục cái, quy đầu ở trong huyệt nhỏ: "Phốc phốc phốc" phun ra tinh dịch, trực tiếp phun lên bụng nhỏ của cô.

Cô mềm nhũn gục xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở phì phò.

Hứa Nghiễn lập tức chôn côn thịt ở trong cơ thể cô, cơ thể đè ở trên người cô, thân hình cao lớn che kín thân hình nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô, ngón tay từng chút từng chút vỗ về chơi đùa.

Vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi thật tốt, cô gái nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ: "Anh đừng đè nặng em, đừng đè nặng em, nặng quá."

Vừa nói xong, trên người lại nặng thêm một chút, thân thể mềm mại rơi vào trên sô pha mềm mại, côn thịt còn tràn đầy chất lỏng bên trong tiểu huyệt nhảy lên vài cái, cô khó chịu lẩm bẩm: "Hứa Nghiễn, anh đứng lên đi."

Anh nằm ở bên gáy cô, môi mỏng như chuồn chuồn lướt nước lướt nhẹ qua vành tai, cổ của cô, nhiệt độ của hơi thơ tăng lên.

Cô rụt bả vai lại, làn da mẫn cảm nổi lên những chấm nhỏ, đôi môi hình cánh hoa khẽ nhếch, hai má không thể ức chế nổi lên hai luồng đỏ ửng, nhưng rất nhanh đỏ ửng rút đi, lại là vẻ mặt trắng bệch.

Cô nghe được Hứa Nghiễn nói: "Anh lại muốn rồi." Anh thẳng lưng dùng quy đầu ma sát bên trong vách tường hoa huyệt: "Lại đến một lần."

"Oa." Cú thúc mạnh mẽ nhẹ nhàng trực tiếp dọa cho cô khóc: "Không, ô ô, em không cần, Hứa Nghiễn, không cần, anh đi chết đi, anh đi chết đi, anh đi chết đi."Cô khóc khóc, Hứa Nghiễn cười khẽ một tiếng, từ xưa tới nay anh yên lặng nhưng lạnh lùng, trên mặt ít biểu cảm, tươi cười lại khó có được, cái này thật sự làm cho anh cảm thấy cô thư ký nhỏ là dại dột muốn chết, nhưng là cái chết đáng yêu.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trên đôi mắt còn vương giọt nước mắt, cô quát anh: "Hứa Nghiễn, thật sự anh là cầm thú sao hả? Đã nói không cần, anh đi chết đi."

Thật ngốc.

Nếu như không phải còn có công việc cần làm, nghe cô nói chuyện như vậy, thật sự anh sẽ ấn cô lại hung hăng làm cô một chút, làm đến mức cô muốn khóc cũng khóc không được.

Rút ra côn thịt, anh ôm cô đi vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản cho cô một chút, ban đầu cô không thể mặc quần áo được, vẫn là cho cô mặc áo sơmi của anh.

Cô thật sự là mệt muốn chết rồi, ôm cô tiến vào phòng nghỉ thì cô đã ngủ rồi, cái mũi nhỏ khẽ nhăn lại, đôi môi hồng phấn nửa hé mở, ngây thơ khả ái, anh nhịn không được ngậm đôi môi nhỏ non mềm hút hút.

Cẩn thận thả người trong lòng quay về trên giường, kéo chăn đắp lên, anh thu hồi tâm trí, xoay người ra phòng nghỉ. Ngồi trên ghế dựa làm việc, mở máy tính ra, anh theo thói quen nhìn thoáng qua bàn làm việc, vị trí trống rỗng, đôi môi anh mân thành một đường thẳng.