Chương 44: Chuyện xưa ở thành nhỏ

Tác giả:Thượng Phiến Nhược Thủy

Người dịch: Khiết Lâm

Vệ Hy ôm lấy Mục Hâm Kỳ, chỉ lên xuống vài cái đã bay ra khỏi Lưu phủ, rồi chợt lách vào sâu trong một ngõ cụt.

Mục Hâm Kỳ còn chưa phản ứng lại trước sự thay đổi bất ngờ khi nãy, vừa mới đáp đất, còn chưa kịp hỏi Vệ Hy phát điên cái gì, thì đã bị đẩy lui về phía vách tường, môi lưỡi nóng hổi tràn ngập hơi thở nam tính, hệt như đuôi giao long, khuấy đảo dây dưa trong vòm miệng, cướp đoạt nước bọt ngọt ngào.

Mục Hâm Kỳ bị một loạt những động tác này làm cho chấn động bối rối, đôi mắt trong veo mở thật to, không biết phải làm sao, mãi đến khi đầu lưỡi bị quấn mút cảm thấy hơi đau đớn mới giật mình tỉnh táo lại, vội vàng vươn tay đẩy thân hình cường tráng đang đè trên người mình ra.

Chẳng biết thế nào mà Vệ Hy đem người vây lấy ở góc tường, hai cánh tay như lồng giam sắt siết chặt vòng eo thon nhỏ trong lòng, không hề lay động chút nào.

"A... Ừm..."

Tận đến lúc Mục Hâm Kỳ sắp không thở nổi nữa, Vệ Hy mới hơi hơi thỏa mãn mà thoáng buông lỏng, nhưng chỉ cho nàng thời gian thở dốc trong chốc lát, thì lại lập tức phủ lên, môi lưỡi đuổi theo bám dính không rời, bất mãn sự trốn tránh của người trong lòng. Một bàn tay dọc theo đường cong xinh đẹp, chậm rãi lướt qua chỗ lồi lên trước ngực, cảm nhận được một nơi mềm mại phập phồng lên xuống, năm ngón tay theo bản năng co lại, nhét tất cả vào trong lòng bàn tay, dịu dàng lại mang theo chút cấp thiết mà xoa nắn.

"Ưm... Đừng mà..." Mục Hâm Kỳ nghiêng đầu, trong con ngươi che phủ một tầng hơi nước, tình triều lạ lẫm trong cơ thể xôn xao cuồn cuộn, khiến nàng vừa sợ hãi, lại mơ hồ có chút chờ mong.

Vệ Hy không quan tâm giãy dụa nho nhỏ của nàng, rình xem xuân cung sống hơn nửa ngày trời trong gian phòng ngập tràn thôi tình hương, hắn có thể nhịn đến tận bây giờ đã là cực hạn rồi, huống hồ hương thơm của người trong lòng không lúc nào không vương vít lấy tâm tư hắn, tản ra một loại ma lực chí mạng. Đôi con ngươi trong vắt, phản chiếu một cách rõ ràng hình ảnh bản thân gần như phát cuồng, Vệ Hy ôm lấy Mục Hâm Kỳ, vùi đầu vào cần cổ non mịn, cố hết sức bình phục hơi thở dần trở nên nặng nề.

"Ngoan nào... Thả lỏng, ta sẽ không làm tổn thương nàng." Vừa nói vừa tiếp tục hôn mút khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, từ vầng trán đầy đặn, đến chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng tắp, cánh môi anh đào mềm mại căng mịn, cái cằm khéo léo, cho đến cần cổ duyên dáng, dừng ở trước ngực no đủ.

Mục Hâm Kỳ nghe vậy, run lẩy bẩy liếc mắt nhìn bàn tay to lớn vẫn đang nắm lấy ngực mình, căn bản không dám tin tưởng lời nói của hắn, nhất là ngay lúc hắn cúi đầu, hôn lên phần đầy đặn của mình.

"Ưm..." Mục Hâm Kỳ cắn môi, cơ thể được bao bọc trong y phục dạ hành không khỏi dâng lên từng trận run rẩy, rụt bả vai lại không cho cái đầu trước ngực tiếp tục trêu chọc nàng.

Vệ Hy nhìn chằm chằm vào rãnh ngực lộ ra dưới cổ áo, đáy mắt đen kịt dần trở nên đỏ ngầu.

Mục Hâm Kỳ run rẩy cả người, hệt như con mồi bị nhấn chặt dưới lòng bàn tay báo săn vậy, trốn cũng không trốn được, trong ngõ nhỏ tối tăm mờ mịt, bỗng nhiên vang lên tiếng vải bị xé rách, Mục Hâm Kỳ giật mình nhìn nhúm vải vóc trong tay Vệ Hy, bầu ngực trắng nõn run run trong gió đêm lạnh lẽo, giống như một đóa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng, làm người ta thương yêu.

Không một chút do dự, Vệ Hy há miệng ngậm lấy nhụy mai bên phải, không ngừng nhào nặn hôn mút, tiếng nước chậc chậc trong ngõ nhỏ yên tĩnh trống trãi càng có vẻ rõ ràng hơn hẳn.

"A! Đừng..." Cả người Mục Hâm Kỳ bị Vệ Hy siết chặt, mặc dù hai tay được tự do, nhưng hai bầu vú lại bị bàn tay nóng bỏng của nam nhân chộp lấy, cứ như trời sinh đã dính cùng một chỗ vậy, đẩy không ra mà tránh cũng không xong, chỉ có thể luống cuống níu lấy y phục bên vai nam nhân, khó chịu mà ngâm nga, vặn vẹo.

Trong lòng thương tiếc sự trúc trắc của Mục Hâm Kỳ, Vệ Hy dùng chút thần trí tỉnh táo ít ỏi còn sót lại, kiên nhẫn dẫn dắt, thôi thúc lửa nóng tình dục của nàng, đem nhụy mai bên phải ngậm mút đến nóng hổi cứng rắn, rồi lại đổi sang một bên khác, dùng phương thương thong thả hệt như vậy để thương yêu, cho đến khi trên mềm mại trắng nõn dính đầy nước bọt, những vết đỏ chồng chất xen kẽ, trông vô cùng dâm mỹ, dụ dỗ người ta điên cuồng.

Mơn trớn dọc theo cổ áo nát vụn, ánh mắt mê muội của Vệ Hy dõi theo phong cảnh mà tự mình chế tạo nên, hô hấp mới vừa bình phục lại dần nặng nề hơn, chợt đem y phục rách nát của Mục Hâm Kỳ hết thảy tuột đến tận hông, lại vươn tay lôi kéo đai lưng.

Mắt thấy bản thân sắp bị lột sạch đến nơi, mà người nam nhân trước mắt vẫn giữ bộ dáng quần áo chỉnh tề, ngoại trừ đôi mắt đỏ sậm cùng vài sợi tóc rối loạn, so với dáng vẻ đạo mạo trang nghiêm thường ngày chẳng khác chút nào, Mục Hâm Kỳ có chút căm hận mà thầm mắng nam nhân một trận, cái gì mà ngụy quân tử, sắc lang, cầm thú tất cả đều đem ra hết, trong khi chính mình vẫn bị giam cầm trong lồng ngực rộng lớn, không mảy may động đậy được chút nào, Mục Hâm Kỳ không cam lòng, chỉ có thể giận dỗi mà lôi kéo cổ áo của nam nhân, không hề có quy tắc hay cách thức nào mà chỉ tháo gỡ loạn xạ, lưu lại vài dấu ngón tay trên lồng ngực màu lúa mạch.

Loại trò đùa trẻ con này, đối với Vệ Hy mà nói không đau nhưng lại ngứa, một trận tê dại từ xương cụt xuyên thẳng lên, khiến hắn không nhịn được thở dài một cái.

"Ưm... Gấp gáp như vậy đối với nàng không tốt đâu."

Nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính của Vệ Hy, trong nháy mắt gương mặt của Mục Hâm Kỳ đỏ bừng lên, giống như bị ném vào trong chảo dầu vậy, hơi nóng phụt một cái xông thẳng lên trên.

"Ngươi, ngươi không biết xấu hổ!"

Động tác dưới tay của Vệ Hy không ngừng lại, đem vật che đậy ít ỏi cuối cùng kéo khỏi người Mục Hâm Kỳ, vuốt ve cơ thể xinh đẹp mềm nhũn thơm nức, thấp giọng cười khẽ: "Sắc đẹp trước mắt, khó lòng kiềm nổi, cần mặt mũi làm gì chứ." Mục Hâm Kỳ đỏ mặt, lấy hết dũng khí chống lại đôi mắt đen láy sâu hút dụ hoặc người khác của Vệ Hy, cố ý làm hắn khó xử: "Huyện lệnh đại nhân, ngài đây được xem là sử dụng tư hình đấy!"

"A, tiểu phi tặc, bây giờ nàng vẫn mang tội trong người, không bằng cứ như vậy mà lấy công chuộc tội đi." Vệ Hy dứt lời, nghiêng người về trước, ngậm cánh môi đỏ còn đang vểnh lên kia vào trong miệng, môi lưỡi mặc sức càn quét tựa như một trận cuồng phong bão táp, trực tiếp cướp đi toàn bộ hơi thở của Mục Hâm Kỳ, đầu óc choáng váng, mặc hắn hành động.

Bàn tay với những khớp xương rõ ràng mơn trớn cặp mông non mềm trơn mịn, chạm đến nhụy hoa giấu mình trong bụi cỏ thơm, đang cuồn cuộn chảy ra mật dịch, lý trí căng chặt của Vệ Hy suýt chút nữa thì thiêu đốt, muốn cứ như vậy mà đè Mục Hâm Kỳ dưới thân mình, điên cuồng cắm vào trong hoa huyệt mềm mại của nàng, nặng nề đâm vào, rồi lại hung hăng rút ra, khiến nàng phải khóc lóc cầu xin trong sự chinh phạt của mình.

Nhưng không thể... Không thể dọa hỏng bé con non nớt trong lòng được, tuy rằng không phải trước hoa dưới trăng[1] gì cho cam, nhưng cũng nên có ngày lành cảnh đẹp.

[1]花前月下: chỉ những nơi lãng mạn, nam nữ thường đến để tỏ tình hay tâm sự.

Vệ Hy đặt người chống trên vách tường, một tay nâng lên đùi ngọc trắng nõn thon dài, bất thình lình ngồi xổm xuống.

Mục Hâm Kỳ vẫn còn lạc trong sương mù mông lung, chợt thấy hạ thân bị thứ gì đó quét qua, nong nóng, mềm mại, khiến bụng nhỏ nhất thời sinh ra sự tê ngứa khó mà nhịn nổi, đợi đến khi kịp phản ứng đó là cái gì, Mục Hâm Kỳ duyên dáng hô to, vội vã muốn thu chân về, hai tay cũng hoảng loạn mà đẩy cái đầu đang vùi vào giữa đùi kia ra.

"A... Đừng mà đừng mà! Đi ra!"

Vệ Hy ôm khư khư lấy bắp đùi của nàng, vừa thấp giọng dỗ dành, vừa cường thế không cho nàng chạy trốn, hô hấp ấm nóng thở ra trong lúc nói chuyện, không ngừng phả vào trong hoa huyệt của nàng, khiến Mục Hâm Kỳ xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe nứt dưới đất rồi chui tọt vào đó.

"Tiểu phi tặc phải ngoan ngoãn một chút, ta sắp chịu không nổi nữa rồi, hưởng thủ thật tốt khoái cảm không gì có thể sánh kịp này đi, một lúc nữa là phải nếm chút khổ sở rồi."

Mục Hâm Kỳ vừa nghe xong, lại càng vùng vẫy dữ dội hơn, mặc dù nàng chưa trải qua việc đời, nhưng cũng hiểu được chuyện nam nữ rốt cuộc là như thế nào, huống hồ khi nãy còn chính mắt xem xong một màn xuân cung sống, tiếng rên rĩ khàn khàn như kiệt sức kia của Xảo Doanh vẫn còn quanh quẩn bên tai, đúng thật là khiến người ta phải khiếp sợ mà.

"Không ngoan." Đôi lông mày dài của Vệ Hy nhíu lại, vươn tay vỗ một cái lên cặp mông trắng bóng của Mục Hâm Kỳ.

Mục Hâm Kỳ sửng sốt, ngược lại vừa thẹn thùng vừa ủy khuất, mặc kệ sắc mặt Vệ Hy như thế nào, bởi vì chỉ có một cái chân đứng trên mặt đất, một cái chân khác bị Vệ Hy gác trên vai, bèn dùng sức nâng gót chân nện xuống lưng của hắn.

"Ngươi cái tên mặt người dạ thú này! Ngươi thả ta ra!"

"Mặt người dạ thú?" Vệ Hy híp híp mắt, suy ngẫm cụm từ này một lúc, còn khá là thỏa mãn, "Từ này dùng cũng rất đúng, chẳng qua cũng nên để ta mặt người dạ thú trước rồi hãy xác thực chứ nhỉ." Vừa mới nói xong, Vệ Hy đã nhắm chuẩn mật huyệt đã lung lay nửa ngày trước mắt, bỗng nhiên phủ lên, đầu lưỡi hơi hơi đẩy vào vách trong non mềm, cảm nhận được cơ thể người phía trên run rẩy một trận, mật dịch thơm ngọt men theo lối đi tuôn ra ngoài cuồn cuộn không dứt, dường như Vệ Hy vừa tìm được một nguồn nước ngọt ngào, không ngừng bú mút, liếm láp, thực tủy tri vị[1].

[1]食髓知味: đã ăn được một lần rồi thì cứ muốn ăn mãi, nói chung là nghiện đó.

Mục Hâm Kỳ đã không thể quan tâm nhiều như thế nữa, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa đang nổ tung, cơ thể cũng không còn là của mình, sức lực giống như bị hút đi vậy, cứ thế dần dần nhũn ra. Một tay khó nhịn cắn lấy bên môi, một tay hoảng loạn đan vào tóc Vệ Hy, bả vai chống trên vách tường, một đôi chân ngọc bị Vệ Hy vác trên vai, eo thon nâng lên tạo thành đường vòng cung xinh đẹp đến mê người.

Vệ Hy dọc theo cánh mông cong vểnh, chậm rãi vuốt dần lên trên, siết chặt eo nhỏ không đầy một nắm tay, đưa miệng huyệt đầy hương thơm càng đến gần môi mình hơn, hầu kết không ngừng nhấp nhô chuyển động, như muốn hút khô người ta vậy.

"Ưm... A... Xin ngươi... Đừng... đừng mà... A!"

Hơi thở dồn dập gấp gáp, Mục Hâm Kỳ chỉ cảm thấy cơ thể mình không chịu khống chế mà cứ run rẩy mãi, bụng nhỏ co rút một trận, qua nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại.

Vệ Hy đứng thẳng người lên, bên môi vẫn lưu lại mật dịch sáng bóng, đến cả chiếc cằm tuấn mỹ cũng dính đầy vệt nước dâm mỹ.

Mục Hâm Kỳ thất thần nhìn hắn duỗi lưỡi ra, liếm sạch sẽ mật dịch bên môi, đôi mắt nhìn mình chằm chằm kia, giống như dấy lên ngọn lửa hừng hực.

"Thật là thơm..." Vệ Hy dùng ngón tay cái lướt qua môi dưới dính đầy mật dịch của mình, đôi mắt như sao trời lấp lánh, đưa đến bên môi Mục Hâm Kỳ, dùng giọng nói trầm thấp dụ hoặc nàng, "Mùi vị này thật khiến người ta khó quên, bảo bối có muốn tự mình nếm thử một chút hay không?". Đốt ngón tay thon dài vươn về phía miệng nhỏ vẫn đang thở hổn hển, trực tiếp đưa vào, khuấy đảo lưỡi nhỏ thơm mềm.

Mục Hâm Kỳ dần dần tỉnh táo, hàm răng khép lại cắn xuống ngón tay đang làm loạn trong miệng, đôi mắt long lanh nước còn trợn lên giận dữ nhìn kẻ đầu sỏ trước mặt.

Cảm nhận được đầu ngón tay hơi hơi đau đớn, đến cả lông mày Vệ Hy cũng không nhíu lại chút nào, cứ như là bị trúng tà vậy, màu sắc con ngươi lại càng sâu thêm một phần.

Mục Hâm Kỳ bị ánh mắt như chim ưng khóa chặt, mặc dù tận đáy lòng vẫn còn một âm thanh đang kêu gào "đẩy hắn ra", nhưng tứ chi lại hệt như bị đóng đinh, đầu ngón tay run rẩy níu chặt lấy y phục dạ hành của Vệ Hy.

Vệ Hy bắt lấy một bàn tay nho nhỏ trắng mềm, đặt ở chóp mũi hít ngửi nhẹ nhàng, sau đó dắt nó từ giữa phần hông của mình trượt xuống dưới, nhấn xuống nơi đũng quần đã trở nên căng trướng, âm thanh rên rĩ trầm thấp phát ra từ trong cổ họng, mang theo lửa tình cuồn cuộn, như muốn thiêu cháy người ta.

Cảm nhận được vật đang nhảy lên trong lòng bàn tay, Mục Hâm Kỳ giật mình hoảng sợ, ngay lập tức muốn rút tay về, lại bị Vệ Hy chộp lấy mu bàn tay, chậm rãi vuốt ve chuyển trượt lên xuống côn thịt gân mạch sôi sục.

Mục Hâm Kỳ thẹn đến mức đỏ bừng mặt, hơn nữa còn âm thầm kinh sợ, chỉ vì cây côn thịt kia bị ma sát vài cái, mà đã trướng to thêm một vòng, mơ hồ nảy lên, dường như chỉ một khắc sau thôi sẽ phá vỡ vỏ bọc mà chui ra vậy.

"Ưm..." Vệ Hy rên rĩ một tiếng, dẫn dắt cổ tay non mịn lại khuấy động thêm vài cái, rút bỏ đai lưng rồi cởi quần của mình xuống, giữa bắp đùi rắn chắc hữu lực, một cây đại nhục bổng màu đỏ tím đang thẳng tắp vểnh lên giữa khu rừng rậm màu đen, bị bàn tay nhỏ bé của Mục Hâm Kỳ chạm vào, giật bắn xuống dưới rồi lại bừng bừng khí thế hướng lên trên.

Không có vật liệu may mặc ngăn cách, lòng bàn tay trực tiếp chạm đến côn thịt nóng hổi gân xanh uốn quanh bao bọc, tay Mục Hâm Kỳ run rẩy càng dữ dội hơn, quyền chủ động bị tước đoạt, trong hốc mắt không khỏi ẩm ướt long lanh.

Vệ Hy cúi đầu, vô cùng dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt sũng, động tác trong tay cũng không dừng lại chút nào, bá đạo lại cường thế, cầm lấy cây gậy thịt thô to cứng rắn, dán vào âm hộ vẫn còn dinh dính thong thả di động trước sau, khiến xương cụt Vệ Hy tê rần, suýt nữa là bắn tinh[2] luôn.

[2]一泄千里: trong trường hợp này thì mang nghĩa xuất tinh sớm =)))))

Tiếng kinh hô mà Mục Hâm Kỳ phát ra theo bản năng mơ hồ pha lẫn âm rung, đầu mút căng tròn của côn thịt thỉnh thoảng lại đâm vào miệng huyệt của nàng, chỉ thiếu một chút nữa thôi thì sẽ chọc thủng lá chắn, một phát xông thẳng vào chỗ sâu.

Vệ Hy cắn răng, cọ xát đâm chọc nhẹ nhàng ở bên ngoài, tận đến khi dòng mật dịch ấm nóng tươi mới lại bắt đầu mở khóa nguồn, hai cánh tay đang ôm lấy Mục Hâm Kỳ bỗng nhiên siết chặt.

"Ai da!" Mục Hâm Kỳ đang bị trêu chọc đến tình triều khó nhịn, nửa người dưới đau xót, chỉ thấy Vệ Hy đã kiềm nén đến nỗi đứt mất sợi dây cung cuối cùng, đỡ lấy côn thịt giữa háng mình cắm vào trong hoa huyệt nhựa nước dồi dào.

Lối vào non nớt bị cây gậy lớn thiên phú dị bẩm của nam nhân căng ra, dọc theo vách trong trơn mềm càng chui càng sâu, mặc dù có mật dịch bôi trơn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nỗi đau phá thân, một chút lạc hồng nhỏ xuống, hơi thở ngọt ngào thêm sâu.

"Đau quá... Ưm..."

Mục Hâm Kỳ nhíu đôi mày mảnh, hàm răng cắn chặt cánh môi đã trở nên trắng bệch, lộ vẻ yếu đuối không giống thường ngày, Vệ Hy trông thấy, ngọn lửa tà ác trong lòng lần lữa không giảm, đôi mông cường tráng thình lình húc thẳng về trước, khiến côn thịt cắm sâu vào trong thêm vài phần.

"A! Đau mà... Ô ô ô..."

Vệ Hy ôm lấy cơ thể thơm mềm ướt đẫm mồ hôi, không ngừng hôn nhẹ an ủi bảo bối nhỏ đang khóc thút thít, chậm rãi mở rộng hoa huyệt, khiến nàng quen dần với luật động vừa sâu vừa nặng này, nghênh đón vui sướng tột cùng không lâu sau đó.

Dưới sự dẫn dắt mạnh mẽ mà nhẫn nại của Vệ Hy, sự thoải mái của cao trào dần dần lấn át đau đớn khổ sở, vách trong chặt khít bị côn thịt xoạc mở trở nên co rút thu hẹp, đem thân gậy thô to kia càng hút càng chặt, sâu trong huyệt thịt dường như cảm nhận được sự thô to rắn chắn của thứ vật này, không thể đè nén cảm giác ngứa ngáy không ngừng dâng lên, theo bản năng lại mút vào, âm thanh rên rĩ trầm thấp từ trong vòm miệng phát ra.

Vệ Hy cảm nhận được sự thay đổi trong thân thể nàng, sức lực cắm rút của côn thịt nặng thêm từng chút một, giống hệt như mãnh thú vừa được tháo mở gông xiềng, tốc độ cũng ngày một nhanh hơn.

"Ba ba ba... Phốc phốc phốc... Ba ba..."

Âm thanh dâm mỹ giữa sự va chạm da thịt vang lên trong ngõ hẻm chật hẹp, đến ánh trăng cũng lây nhiễm sự mập mờ ám muội. "A a... Ô... Chậm chút... Ưm..."

Cho dù có bị dục vọng hun đúc đến nỗi toàn thân phát nóng, Mục Hâm Kỳ cũng không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt mu bàn tay dằn xuống âm thanh, lại bị nam nhân liên tiếp cắm đút đến điên cuồng làm cho rung lắc không thôi, chỉ có thể vươn tay ôm lấy bả vai của nam nhân, cắn chặt môi khẽ ngâm nga.

Vệ Hy hôn mút môi thơm, duỗi lưỡi liếm láp môi dưới trắng bệch, thở hổn hển ép nàng mở miệng.

"Kêu ra đi, kêu cho ta nghe."

"Ưm... Không muốn!" Mục Hâm Kỳ lúc lắc đầu, sống chết không theo.

Vệ Hy không nói, khóe môi chậm rãi cong lên, cúi đầu nhìn xuống eo nhỏ bị mình siết chặt, mạnh mẽ đưa hông, ba một cái đem cả cây côn thịt vừa mới rút ra cắm thẳng vào tận bên trong.

"A!" Cả người Mục Hâm Kỳ run bần bật, sợ hãi thét lên, thấy ý cười xấu xa của Vệ Hy, liền vươn tay cào hắn, nhưng Vệ Hy lại húc một cái thật sâu, trực tiếp đâm nàng đến nhũn cả ra.

"A! A! Dừng lại... A.. Đừng mà... Sâu quá..."

Đến cả tiếng rên rĩ khóc kêu nũng nịu cũng giống hệt như xuân dược chí mạng, khiến dục hỏa trong người Vệ Hy bốc lên ngùn ngụt, tuân theo bản năng sảng khoái của mình, một cái lại một cái, cả cây côn thịt rút ra, rồi lại cắm ngập vào, chống đỡ trên thịt mềm bên trong nghiền nát từng vòng một, sau lại rút ra, cứ thế hết lần này đến lần khác, khiến Mục Hâm Kỳ bị đâm đến nghẹn ngào hô khóc, miệng huyệt non nớt bị hắn ma sát đến mức sưng đỏ cả lên, nhụy hoa căng trướng vẫn đang chặt chẽ bao bọc côn thịt màu tím sẫm, trông vừa đáng thương vừa khiến người ta muốn dừng mà không được.

Giờ khắc này nếu như có người bước ngang đầu ngõ, nhất định sẽ nhìn thấy nam nhân cao lớn mạnh mẽ đang ôm lấy ý trung nhân xinh đẹp ướt át trong lòng, ép sát vách tường hung hăng đâm chọc, trong khuỷu tay rắn chắc là một đôi chân ngọc bị cắm đến độ không ngừng lay động, tiếng ngâm nga mềm mại không thể chịu nổi thỉnh thoảng lại phát ra, trêu người bốc hỏa.

Đáng tiếc sẽ không có người xuất hiện trong đêm khuya yên ắng này, may mắn nhìn thấy một màn vô cùng xuân sắc như vậy, cũng ỷ vào điều đó, nên Vệ Hy mới không kiêng nể gì cả, nặng nề cắm đút chốc lát, lại không biết đủ là gì đứng thẳng dậy, ngậm lấy cánh môi anh đào mút hôn một trận, tiếng nước chậc chậc trộn lẫn vào trong âm thanh va chạm ba ba của da thịt, khiến bầu không khí nóng bỏng như càng bị đốt cháy thêm.

Vệ Hy liếm mút chiếc cằm dính đầy nước bọt của người trong lòng, rốt cuộc cũng chịu thả người trong khuỷu tay xuống, không ngừng chuyển động eo thân nhẹ nhàng đâm vào vài cái, mới đem cự long đang ăn như gió cuốn kia từ trong hoa huyệt rút ra ngoài.

Hai chân Mục Hâm Kỳ run rẩy, giữa đùi ê ẩm như muốn nhũn ra, căn bản là đứng không vững, trong lòng có cáu gắt chăng nữa thì cũng không còn hơi sức đâu mà đi đánh tên nam nhân ra vẻ đạo mạo trước mắt này đây!

Vệ Hy ôm lấy thân thể trơn mịn, thuận thế lật ngược người ta một cái, để nàng chống hai tay trên vách tường, nhếch cao mông nhỏ mượt mà trơn bóng, nắm lấy gậy thịt to lớn vẫn cứng rắn như cũ, cọ xát tìm kiếm lối vào.

Mục Hâm Kỳ vừa tỉnh táo lại, cảm giác được động tác của người phía sau, cuống quýt muốn nâng người lên, lại bị hai tay nam nhân kéo một cái, chợt thẳng eo húc về trước, hung ác chui ngập vào trong.

"A... Ưm..." Suýt chút nữa thì Mục Hâm Kỳ không thể thở nổi, nước mắt động tình tràn mi, khoái cảm từ trong chua xót dâng lên, chỉ một lát đã vứt mũ đầu hàng, không còn quan tâm thứ khác nữa.

"Ưm... Xuýt, thả lỏng chút! Muốn kẹp chết ta sao!"

Bất mãn vì đại bảo bối của mình ra vào khó nhọc, Vệ Hy nhíu mày, vỗ nhẹ một cái lên cặp mông trắng bóng trước quần, hông eo đong đưa căng mở huyệt nhỏ chặt khít.

"Ưm..." Cái tên cầm thú không biết xấu hổ này!

So với chút đau đớn cỏn con bị đánh này, Mục Hâm Kỳ lại càng cảm thấy nhục nhã nhiều hơn, bĩu môi không phục dáng vẻ đã chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ của hắn, bèn không muốn cho hắn được như ý. Trong lúc bị khai phá khi nãy, hoa huyệt cũng đã lĩnh hội được tinh túy, trúc trắc co rút huyệt thịt, không ngừng xoắn chặt côn thịt đang xâm nhập, khiến nó nửa bước cũng khó đi.

"Xuýt..." Bên trong huyệt nhỏ vừa được khai phá vốn đã siết chặt rồi, bị Mục Hâm Kỳ rắp tâm kẹp một cái, truyền đến một trận căng đau, cảm nhận được ý xấu của Mục Hâm Kỳ, Vệ Hy giận quá hóa cười, "Đây là nàng tự tìm đấy nhé."

Vừa dứt lời, Mục Hâm Kỳ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Vệ Hy đã giữ chặt lấy eo nàng, cái mông rung động, giống như cuồng phong bão táp mà cắm đút không ngừng, côn thịt thô to kia ra ra vào vào, gần như không thể nhìn rõ dáng vẻ ban đầu của nó. Mật dịch trong suốt bị tốc độ đâm chọc nện thành bọt trắng, bắn tung tóe khắp nơi, vẩy dính trên phần lông đang quấn vào nhau của hai người, vô cùng dâm mỹ.

"A a a a a!" Ngoại trừ tiếng rên rĩ dồn dập, căn bản là Mục Hâm Kỳ không thể nói được một chữ nào để cầu xin Vệ Hy chậm lại. Hai tay chống trên vách tường, bộ ngực trắng nõn va vào nền gạch lạnh băng, theo bản năng lùi người, nhưng phía sau lại là sự tiến công điên cuồng của nam nhân, nếu không phải bàn tay to lớn trên eo gắng sức giữ lấy nàng, có lẽ sớm đã mềm nhũn ngã xuống đất.

"A... Vệ Hy... Ô ô... Ta sai rồi ta sai rồi... Nhẹ... A... Nhẹ một chút... Chậm lại... A a a!"

Mục Hâm Kỳ chính là dạng người ăn mềm sợ cứng.

Vệ Hy nhìn rõ điểm này, không đếm xỉa đến sự cầu xin của nàng, một tay cố định eo thon hung hăng thúc về phía trước, một tay vươn lên, nắn bóp hai vú không ngừng rung lắc.

"Ừ... Biết sai là đứa bé ngoan, chẳng qua biết sai thì phải sửa sai, có đúng hay không?" Vệ Hy nói đến thản nhiên, nhưng động tác thẳng tiến hung ác dưới hông lại vạch trần nội tâm không mấy bình tĩnh vào giờ khắc này của hắn, dục vọng mãnh liệt thiêu đốt trong đôi mắt đen kịt, lộ ra cảm giác đặc biệt yêu mị.

"Ô... Ta sửa... ta sửa mà... A ưm..."

Mục Hâm Kỳ không dám giở trò khôn vặt nữa, Vệ Hy nói cái gì thì chính là cái đó, cũng không nghe rõ trong lời nói của hắn rốt cuộc mang ý nghĩa gì, đã cuống cuồng thừa nhận. Sự rút cắm bất quy tắc trong cơ thể, kéo theo khoái cảm gần như là chìm ngập, khiến nàng không tránh khỏi sợ hãi.

"Ngoan~" Vệ Hy tạm dừng động tác, cúi người tiến gần đến bên tai Mục Hâm Kỳ, lồng ngực khỏe mạnh dính sát sống lưng mịn màng của Mục Hâm Kỳ, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt như kiểu trẻ nhỏ dễ dạy, "Biết sai mà sửa là tốt rồi, tiếp đến... là ban thưởng."

"A--!! A a a a a..."

Mục Hâm Kỳ mở trừng mắt, cả cơ thể ngã nhào về phía trước, bên trong hoa huyệt nháy mắt bị căng đầy, quy đầu cứ thế mà húc thẳng vào hoa tâm, một trận run rẩy từ lòng bàn chân truyền lên, hoa dịch giống như không bị khống chế nên dốc sức tuôn ra, tí ta tí tách nhỏ xuống tạo thành một vũng nhỏ bên chân, Mục Hâm Kỳ co người, mặt áp vào gạch đá, đôi mắt tròn thất thần mở to.

Vệ Hy căng chặt đôi mông, giữ vững tinh quan, đợi đợt co rút cao trào bên trong vách thịt qua đi, lại thừa thắng xông lên.

"Phốc thử phốc thử... Ba ba ba... Thử... Thử..."

"Ô ô ô... A a a... Dừng lại... A a... Ôi, trời ạ... Ưm... Không... không muốn nữa..." Cao trào của Mục Hâm Kỳ còn chưa kịp lắng xuống, đã bị đâm rút mãnh liệt, không chịu đựng nổi mà cất tiếng ngâm nga mềm mại.

Vệ Hy nghe thấy, không hề mềm lòng chút nào, càng thấy nàng giãy dụa, hắn càng hưng phấn, phần dưới háng dán chặt lấy miệng huyệt ướt át, một khắc cũng không muốn rời xa, hơi hơi rút ra rồi lại nhanh chóng cắm vào trong, ba ba ba đánh vào mông thịt, khiến màu da trắng nõn bị đâm đến mức sưng đỏ cả lên.

"A... A ha... Ừm... A a a..." Ngón tay chống trên vách tường của Mục Hâm Kỳ không khỏi cuộn tròn, như muốn tìm được một nơi có thể bám víu, đưa nàng thoát khỏi sự cắm rút điên cuồng ở phía sau.

"Ách... Hô..." Hô hấp của Vệ Hy trở nên hỗn loạn, đáy mắt giăng đầy tơ máu đỏ sậm, tinh dịch nóng hổi dưới háng đến tận bây giờ vẫn chưa bắn gần như sắp phá thủng miệng mà ra.

Nhưng vẫn không đủ... Vĩnh viễn không đủ, huyệt thịt non mềm gắng gượng bám vào gậy thịt, hệt như hoa thỏ ti[1] vậy, quấn quanh xương cốt, khiến người ta thực tủy tri vị.

[1]菟丝花: là một giống tầm gửi, sống nhờ cây khác.

"Ba! Ba! Ba!"

"A! A! A!"

Vệ Hy không biết mệt mỏi mà vũ động thanh kiếm thô to dưới háng, hai cái túi màu nâu cũng theo đó mà va đập vào bờ mông trắng nõn, dịch nước đầm đìa, dường như chỉ hơi dùng sức một chút thôi thì sẽ có thể nhét hết tất cả vào trong.

"Ách a... Ô ô ô... A a a" Âm thanh Mục Hâm Kỳ khàn khàn, muốn mở miệng cầu xin nam nhân dừng lại, nhưng lại sợ khiến hắn càng thao làm mãnh liệt hơn, bèn thăm dò xoay đầu nhìn nam nhân bằng đôi mắt ngấn lệ ủy khuất mông lung, trông mong vào lòng từ bi của hắn.

"Yêu tinh..." Vệ Hy nhìn thấy ánh mắt sáng trong của nàng, dáng vẻ rụt rè khiếp sợ, chỉ chốc lát cây gậy thịt thô to đang rong ruổi trong huyệt nhỏ lại trướng thêm vài phần, không khỏi mắng thầm một tiếng, cắn răng nghiến lợi siết chặt eo thon, liều mạng thúc vào trong, gậy thịt trái xoay phải chuyển trong mật huyệt, một lần lại một lần lật xoáy khuấy đảo.

Hắn vốn đã hít phải thôi tình hương rất lâu ở chỗ Lưu Nghĩa, nhịn đến vừa rồi mới giải được chút khát, nhưng vẫn còn chưa bắn tinh, dược tính còn lâu mới giải hết, chẳng may tiểu nữ nhân không biết sống chết này, câu dẫn hắn khắp mọi nơi, bây giờ cả thân tà hỏa như muốn đốt người, dù cho có lòng thương tiếc đi nữa cũng không cách nào dừng lại được.

Mục Hâm Kỳ không biết rõ thật hư ra làm sao, không hiểu tại sao thình lình hắn lại phát điên, bị cách cắm chọc không muốn sống này dọa đến bật khóc thút thít.

"Ô ô ô... Cứu mạng... Ưm a a a a... Cứu với..."

Vệ Hy một tay túm lấy thân thể bị dịch về trước của nàng, khom lưng phốc thử phốc thử chỉ mặc sức cắm rút, môi lưỡi ấm nóng liếm mút dọc theo sống lưng xinh đẹp, lưu lại từng đốm từng đốm ấn ký ái muội. Hai cơ thể ướt đẫm mồ hôi quấn siết dây dưa một chỗ, không ngừng rung động, lắc lư, xóc nảy, hiện lên một tầng ánh nước mập mờ dưới trăng.

"A a a... Không được rồi... Ưm a... Không... A a a..." Mục Hâm Kỳ kêu khóc liên miên, chỉ cảm thấy eo lưng đau đớn như sắp đứt rời, nơi giữa hai đùi lại càng chua xót không thôi, hai chân run rẩy, sự co rút vừa quen thuộc vừa xa lạ từ trong dũng đạo lại một lần nữa đánh úp toàn thân.

"A -- A a a!"

"Ách..." Sống lưng Vệ Hy đè xuống, bắt lấy cặp mông trắng mịn bởi vì cao trào mà lay động của Mục Hâm Kỳ, hung hăng đâm vào chừng một trăm cái, một lần cuối cùng nặng nề húc thẳng vào sâu trong hoa huyệt, chống đỡ thân thể rung rung của nàng, bắn một luồng tinh dịch nóng bỏng vào tận bên trong.

Mục Hâm Kỳ ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp, run rẩy thở dốc, đôi mắt to tròn long lanh như vừa được nước mắt giội rửa, càng thêm trong vắt mê người. Suy nghĩ sâu xa cũng đã bị vùi dập đến tan thành mảnh nhỏ, không biết người ở phương nào, không biết đêm nay đêm gì.

"Hô... hô..."

Vệ Hy ôm lấy thân thể mềm mại xụi lơ dựa vào vách tường, bàn tay to dọc theo sống lưng ẩm ướt mồ hôi của người trong lòng, vỗ về an ủi.

Ánh trăng lén lút giấu mình vào trong đám mây, để lại ngõ hẻm mờ tối, cùng với tình nồng hồi lâu chưa dứt.