Chương 23: Hoàn toàn chọc giận anh

"Lời trước đó anh nói, là gió thoảng bên tai em sao?"

Diệp Khuyết rõ ràng không vui, cô gái nhỏ này, phải nói với cô bao nhiêu lần mới được đây?

"Hả, nói cái gì?" Cô quả nhiên đã quên.

Ánh mắt anh trầm trầm, sâu sắc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình rất bất đắc dĩ.

Anh lại không thể không nhắc nhở một câu: “Thi đậu đại học A, anh sẽ cho em đáp án!"

Trì Tảo Tảo không để ý lắm, kìm nén miệng nhỏ nói: “Nếu như bây giờ anh cho em đáp án luôn, chẳng phải em càng có lòng cầu tiến sao?"

"..." Anh triệt để nổi giận, giọng lạnh lẽo lại thấu xương, xuyên thẳng vào màng nhĩ của cô: “Trì Tảo Tảo, lởi của anh em có thể không nghe, nhưng em nhớ rõ cho anh, vợ của Diệp Khuyết anh, không thể là một kẻ ngu ngốc ngay cả đại học cũng thi không nổi."

Anh đứng dậy đi tới, thân hình thẳng tắp cao to đứng trước mặt cô: “Em có học hay không đó là chuyện của em, có liên quan gì tới anh đâu?"

Dứt lời, anh lướt qua bờ vai của cô, nghênh ngang rời đi.

Trì Tảo Tảo sững sờ, ngây người.

Cô cảm giác được, lần này là anh thật sự tức giận, cô chưa từng thấy anh tức giận như thế.

Đáng chết, cô cũng thật là, tại sao cứ phải hỏi anh đề tài nhạy cảm này chứ?

Nếu như mình quyết chí cố gắng thi lên đại học, chẳng phải là tốt cho mình sao?

Tại sao phải đặt bản chất cuộc sống của mình, lên cơ thể người khác?

Trì Tảo Tảo, mày thật sự là quá thất bại, khó trách anh Diệp Khuyết nhìn mày không lọt mắt.

Đáng đời!

Mãi đến tận lần này sau khi bị Diệp Khuyết hung dữ, Trì Tảo Tảo mới không tìm anh nữa, dù cho trùng hợp gặp phải, cô cũng chỉ làm như không thấy.

Mỗi ngày tan học về nhà, liền trở về phòng làm bài tập, ngay cả cơm tối cũng không xuống ăn.

Tiết Dung Chân nhìn cô khổ cực như vậy, hết cách rồi, liền khuyên con trai của mình: “Diệp Nhị à, gần đây Tảo Tảo đều gầy đi một vòng rồi, con cần gì phải hà khắc với con bé như vậy chứ? Nếu như thật sự không thi đậu đại học, sau này con liền sắp xếp công việc cho con bé là được rồi, hoặc là không làm việc, Diệp gia chúng ta vẫn nuôi nổi con bé mà!"

Diệp Khuyết ngồi bên cạnh, nghe lời mẹ nói, hiển nhiên không vui, mặt không cảm xúc trả lời: “Mẹ nuôi cô ấy mấy năm, chẳng lẽ nuôi được cả đời sao? Để cho cô ấy học tập, chính là vì tốt cho cô ấy, con thấy cô ấy chính là bị các người dạy hư rồi."

Nghĩ đến trong đầu cô đều là những thứ không sạch sẽ kia, Diệp Khuyết lo lắng, nếu như cô một mình ra xã hội, có đi làm những chuyện xấu xa dơ bẩn kia không.

Anh rất khó tưởng tượng, nếu Trì Tảo Tảo không có bọn họ, sẽ biến thành một người như thế nào.

Đơn thuần như vậy, làm sao có thể sinh tồn trong thế giới ngươi lừa ta gạt này.

"Ai u, con nói vậy là sao." Tiết Dung Chân cũng không vui, trừng mắt con trai phản bác: “Tảo Tảo có chỗ nào hư hỏng chứ? Con không xem mấy cô gái trẻ khác, bằng tuổi Tảo Tảo đã bỏ học đi ra ngoài xã hội, Tảo Tảo nhà chúng ta đơn thuần thiện lương như thế, con lại còn nói con bé xấu? Diệp Nhị, không phải mẹ đã nói với con, cả ngày con cứ lạnh mặt đối với con bé, thú vị sao? Tương lai con bé Trì Tảo Tảo sẽ trở thành vợ con, trở thành mẹ của con con, vẻ mặt của con không thể ôn hòa với con bé một chút sao?"

"Đây cũng chỉ là mong muốn đơn phương của ba mẹ." Diệp Khuyết khép máy tính lại đứng dậy, mới vừa lên trước hai bước, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn mẹ: “Mẹ, con xưa nay đều không thừa nhận, Trì Tảo Tảo sẽ trở thành vợ của con, mà vợ của Diệp Khuyết con, cũng không thể là một người phụ nữ trong đầu toàn ý nghĩ dơ bẩn."

Diệp Khuyết dứt tiếng, xoải bước liền muốn lên lầu.

Không nghĩ tới, vừa vặn gặp phải Trì Tảo Tảo làm bài tập mệt mỏi, xuống lầu tìm nước uống.

Cô liền cứng ngắc đứng ở cầu thang, rõ rõ ràng ràng nghe được những câu anh nói kia.

Quyết tuyệt, vô tình, giống như căn bản không để tâm đến Trì Tảo Tảo cô.

Thì ra là như vậy!