Chương 82: Mắt chó không biết nhìn người

Dịch: Vong Mạng

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Đợi khi hào quang từ khăn tay đạt tới một mức nào đó liền nghe một tiếng “phốc”, ngay sau đó, từng mảng mây mù màu trắng từ trong khăn tay tuôn ra, bay vờn quanh chiếc khăn mà không tan đi.

Sau thoáng chốc, một đám mây trắng to cỡ gian phòng xuất hiện, lơ lửng dập dềnh giữa không trung, trông y như một khối mảnh gỗ trôi nổi trong nước.

Chứng kiến những biến hóa liên tiếp này khiến Thẩm Lạc kinh ngạc không thôi.

La đạo nhân trông như tiện tay vẫy một cái, tức thì đám mây liền bay xuống dưới, nằm lơ lửng trước mặt hai người.

“Đi thôi.” Y dậm chân nhảy lên rồi vững vàng đứng yên.

Thẩm Lạc nhìn đám mây mờ ảo, khẽ cắn răng rồi cũng tung người nhảy lên.

Đám mây trông như sương mù lượn lờ nhưng khi chân đạp lên lại có một lực đẩy nâng thân người lên, cảm giác như đi trên đất bằng.

Đám mây màu trắng này chịu trọng lượng của hai người mà không hề thấy dao động chút nào.

Thẩm Lạc khẽ thở ra, đưa tay sờ sờ đám mây, cảm giác như một đám bông lạnh nhưng lại không cách nào nắm, bắt được.

“La sư, đây là bảo vật gì vậy ạ?” Nội tâm càng thêm ngạc nhiên khiến hắn không nhịn được, hỏi.

“Đây là Thủy Vân Đẩu, phù khí sư phụ dùng thay cho việc chạy bộ, đứng cho vững.” La đạo nhân hời hợt đáp rồi bắt đầu thi pháp thúc giục đám mây.

Đám mây khẽ rung động, sau đó tung bay về phía xa xa, đồng thời độ cao cũng không ngừng tăng lên.

Đám mây này lúc đầu bay khá chậm, nhưng theo thời gian tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng đạt vận tốc gấp mấy lần tuấn mã, không ngừng lướt nhanh về phía trước.

Lúc này trăng sáng treo cao trên bầu trời, chiếu sáng khá rõ cảnh vật giúp từ trên đây có thể thấy Xuân Thu quán phía dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, thoáng cái trông chỉ nhỏ như nắm tay, cả tòa Thanh Hoa sơn giờ trông chỉ như một ụ đất nhỏ.

Thẩm Lạc chưa bao giờ đến nơi cao thế này, bất giác chân hơi nhũn ra, thêm gió mạnh táp vào mặt khiến việc mở mắt, hô hấp cũng khá khó khăn. Hắn vội vàng thu ánh mắt đang nhìn phía dưới lại rồi ngồi xuống.

Một hồi lâu sau, tâm tư của hắn lúc này đã từ từ hồi phục, bản thân cũng dần quen với tốc độ này. Hắn lại lần nữa hướng xung quanh nhìn lên nhưng tâm thần không hề dao động như trước, trái lại trong lòng lại nổi lên chút kích động.

Trên đầu là khoảng trời đầy sao bao la bát ngát, phía dưới là đại địa mênh mông vô cùng tận, thoải mái bay lượn giữa trời đất chẳng phải chính là thứ hắn vẫn luôn hướng tới sao?

“Đây mới thực sự là tu Tiên luyện Đạo! Một ngày nào đó, Thẩm Lạc ta muốn bằng chính sức của mình bay lượn giữa trời đất như này!” Nhìn qua trời đất rộng mênh mông, Thẩm Lạc xiết chặt nắm đấm, lòng âm thầm thề.

La đạo nhân để ý quan sát biểu cảm của Thẩm Lạc, bằng vào lịch duyệt của y tự nhiên sẽ đoán được Thẩm Lạc lúc này lòng đang nghĩ gì, có điều y cũng không lên tiếng động viên mà rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác.

Dưới ánh mắt y, Thẩm Lạc tư chất bình thường, thọ nguyên lại ngắn, không thể có bất kỳ thành tựu gì, lần này dẫn hắn đi mở mang tầm mắt cũng tính là lần cuối cùng y chiếu cố Thẩm Lạc.

Lòng La đạo nhân nghĩ vậy, bên ngoài lặng yên vận pháp lực, thúc giục Thủy Vân Đẩu tăng tốc bay nhanh về trước.

Sau hai canh giờ, khi sắc trời bắt đầu sáng rõ, bóng dáng một tòa thành dần dần hiện rõ ra trước mắt.

Ánh mắt Thẩm Lạc thoáng sáng bừng lên. Hắn nhận ra đó chính là quê hương mình, Xuân Hoa huyện thành.

Trên đường đi, hắn từ miệng La đạo nhân biết được điểm tới của chuyến đi này là một thôn trấn nằm cạnh Xuân Hoa huyện thành, gọi là Bạch Hà trấn.

Nhìn thành trì phía trước càng lúc càng gần, hắn ầm líu lưỡi.

Từ Xuân Thu quán tới Xuân Hoa huyện, người bình thường cưỡi khoái mã cũng mất trên dưới một ngày mới tới được, hôm nay lại chỉ mất thời gian ngắn như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng hời hợt của La đạo nhân thì có vẻ còn chưa dùng dùng toàn lực thúc giục.

Nếu hắn có thể có được phù khí như Thủy Vân Đẩu này, đi đường liền quá thuận tiện!

La đạo nhân điều khiến Thủy Vân Đẩu bay thẳng về phía Đông Bắc, rất nhanh tới một thị trấn nằm ven sông.

Bạch Hà trấn so với trấn nhỏ cạnh Tùng Phiên huyện mà Thẩm Lạc từng nghỉ tạm thì lớn gấp mấy lần, độ phồn hoa cũng hơn xa, cửa hàng cửa hiệu mọc như rừng, đặc biệt là có rất nhiều tiệm vải.

Cạnh bờ sông là một loạt tác phường nhuộm vải, đếm sơ có tới mấy chục nhà.

Lúc này mới là sáng sớm nhưng cửa hàng bên đường đã nhao nhao mở cửa, công nhân trong các tác phường nhuộm vải cũng đã bắt đầu làm việc, từng súc vải vóc lụa là được treo lên, theo gió phấp phới như vô số lá cờ phiêu đãng, trông thực hoàng tráng rực rỡ.

Hai người sau khi hỏi thăm một chút, rất nhanh đi tới một đại viện bề thế trong trấn, đứng ngoài tường viện cũng có thể thấy đình đài cao lâu bên trong, cánh cửa lớn màu đỏ trước sân viện đóng chặt, trên cửa treo một tấm biển có đề hai chữ "Mã Phủ" to màu vàng kim.

Nơi này chính là điểm đến của chuyến đi, Mã gia, nhà buôn vải số một trấn Bạch Hà.

Thẩm Lạc nhìn đại viện bề thế trước mặt, trong lòng khẽ động.

Mặt trời lên cao tỏa ánh nắng rực rõ, vạn vật bắt đầu tỉnh giấc.

Thế nhưng phủ đệ trước mặt lại cho hắn một cảm giác âm u, khắp xung quanh phủ tựa như bị một màn sương vô hình bao phủ khiến mặt trời không thể chiếu tới vậy.

“Quả nhiên có quỷ khí.” Thẩm Lạc thầm tự nói, đồng thời nội tâm thoáng có phần đắc ý.

Nhưng hắn chỉ nhìn đôi chút rồi vội vàng cúi đầu, tránh để La đạo nhân phát hiện điểm khác thường.

La đạo nhân lúc này đang cẩn thận đánh giá Mã phủ trước mắt, hiển nhiên y cũng phát hiện dị trạng ở đây, vẻ mặt lại không có bất kỳ điểm khác thường nào, tựa như đã nhìn quen lắm rồi.

“Đi gọi cửa đi.” Sau một lúc lâu, La đạo nhân nói một câu rồi chắp tay sau lưng, quay người lại nhìn về phía xa xa.

Thẩm Lạc vâng một tiếng rồi cất bước tiến lên, dùng sức đập cái vòng đồng lên cửa.

Gõ một lúc lâu, đại môn mới ‘két’ một tiếng mở ra, đồng thời một hán tử trung niên mặc áo màu lam, đầu đội mua xanh, mắt như mơ ngủ tiến ra.

“Mịa! Mới sáng sớm đã hai thằng tới xin tiền, mấy ngày nay trong phủ có việc, muốn hóa duyên thì kiếm chỗ khác, biến mau, biến mau!” Hán tử trung niên đưa ánh mắt lờ đờ liếc nhìn hai người xong nóng nảy quát lớn.

Thẩm Lạc mới tới, vốn định lịch sự nói chuyện, thay La sư giao thiệp, nhưng gã này lời lẽ quá đáng, dùng lỗ mũi nhìn người khiến trong lòng hắn không khỏi tức giận, lập tức nghiêm giọng quát:

“Nô tài chó chết, mở cặp mắt chó đui của ngươi ra, vị này chính là Xuân Thu quán, La chân nhân, nhận lời mời từ Mã đại viên ngoại mà tới, còn không mau đi thông báo, làm trễ nải thời gian, coi chừng chặt đôi chân chó của ngươi!”

Hán tử trung niên nghe xong thì thân thể run lên bần bật, cảm giác buồn ngủ bay biến quá nửa.

Gã một lần nữa liếc nhìn hai người một già, một trẻ trước mặt rồi vội vàng thay đổi sắc mặt, vừa cúi đầu khom lưng liên tục nói xin lỗi đồng thời lui nhanh lại khép hờ cửa lớn, đoạn nhanh chóng chạy vào phía trong phủ.

Chỉ một chốc sau, cửa lớn Mã phủ một lần nửa mở ra. Một nam tử trung niên bụng phệ bộ dáng như quản gia và một lão giả vận y phục màu xanh cùng đi xuống rồi bước nhanh ra.

“Nhị vị phải chăng là tiên trưởng Xuân Thu quán? Hạ nhân vô lễ, không tiếp đón từ xa, kính xin nhị vị thứ lỗi.” Nam tử trung niên thấy La đạo nhân vẫn nghiêng mình chắp tay sau lưng như cũ liền vội vã chắp tay thi lễ với Thẩm Lạc, thái độ cung kính dị thường