Chương 50: Người Thắng Cuộc

Buổi tối ngày bốn tháng tư năm Đại Ngụy Hồng Đức, tại trường thi miếu Phu Tử lại phát hiện ra có một trăm mười hai bài văn trong Mặc Quyển của thí sinh viết tương tự nhau, trong đó có hơn bảy mươi bài là giống hệt chẳng khác chút nào.

Cấm vệ quân sau khi hay tin thì lập tức bao vây toàn bộ miếu Phu Tử, bắt giam tất cả quan chủ khảo, quan đồng khảo của khoa thi lần này cùng những người phụ tá cho họ như công sứ, chủ sự, cán sự và tạp dịch, đồng thời ngay trong đêm áp giải mười bảy vị quan chủ khảo, đồng khảo đến cổng hoàng cung.

Lúc này, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư đang ở trong Ngưng Hương cung mẫu phi Thẩm Thục Phi của Triệu Hoằng Nhuận.

Nhờ có Triệu Hoằng Nhuận mà hiện giờ địa vị của Thẩm Thục Phi trong lòng của thiên tử Đại Ngụy đang rất cao. Có điều do sức khỏe của nàng trước nay luôn không tốt nên thiên tử Đại Ngụy ban đêm ở đây cùng lắm chỉ cùng vị ái phi này trò chuyện hàn huyên những chuyện lúc bé của hai huynh đệ bát nhi tử Hoằng Nhuận và cửu nhi tử Hoằng Tuyên, sau đó thì lên giường đi ngủ, hoàn toàn không có chuyện phòng the gì cả.

Nhưng cho dù như thế thì thiên tử Đại Ngụy cũng vẫn cảm thấy rất vui, cứ cách đôi ba ngày lại đến trò chuyện với Thẩm Thục Phi, hôm nay cũng thế.

Nhưng không ngờ, hôm nay khi vừa mới nằm ngủ chưa bao lâu thì thiên tử đã bị đại thái giám Đổng Hiến khẽ gọi dậy.

“Bệ hạ, miếu Phu Tử xảy ra chuyện rồi.”

“Khẽ thôi.” Thiên tử bị gọi dậy thì giật mình, lập tức ra dấu bảo Đổng Hiến khẽ tiếng, sau đó quay sang nhìn Thẩm Thục Phi đang ngủ bên cạnh, đắp chăn lại cho nàng rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.

Lúc này Đổng Hiến đã cầm sẵn long bào của thiên tử. Ông cũng biết sức khỏe Thẩm Thục Phi vốn yếu ớt, khi ngủ ban đêm rất dễ bị giật mình nên nói chuyện cực kỳ khẽ: “Lúc nãy bát điện hạ đã lệnh cho cấm vệ quân phong tỏa miếu Phu Tử, nghe nói trong số các đáp quyển của khảo sinh ngày thi thứ ba đã tra ra hơn trăm đáp quyển hoàn toàn giống hệt nhau.”

“Làm tốt lắm!” Nghe được lời này, gương mặt thiên tử lộ vẻ vui mừng.

Thật ra thiên tử trong khoảng thời gian này luôn quan sát chặt chẽ đứa con thứ tám của mình, muốn xem thử tiểu tử này liệu có thể bắt được việc sử bộ gian lận trường thi hay không, thế nên vào buổi chiều khi bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận lệnh cho tông vệ đến công bộ bảo thợ ở đó chế ra số nến kia thì thiên tử đã biết hết.

Ông đang định nói thêm gì đó thì chợt nghe Thẩm Thục Phi nằm bên cạnh khẽ chép miệng, có vẻ như đã bị đánh thức.

Thấy thế, thiên tử liền tỏ ý lệnh cho Đổng Hiến và mình nhẹ nhàng rời khỏi Ngưng Hương cung.

Hai người lặng lẽ bước ra ngoài cung.

“Tên nghịch tử ấy quả thật không khiến trẫm thất vọng… Đổng Hiến, đám người ấy đâu?”

“Hồi bẩm bệ hạ, cấm vệ đã áp giải quan chủ khảo La Văn Trung và mười sáu quan đồng khảo đến trước cung, bát điện hạ và các tông vệ cũng đi cùng… Bệ hạ muốn triệu họ đến hỏi chuyện sao?”

“Hừ!” Thiên tử lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Một kỳ khoa thi lại xuất hiện hơn trăm bản Mặc Quyển giống hệt nhau, đây đúng là một việc gian lận kinh thiên động địa, trẫm sao có thể không lập tức thẩm vấn? Mau lệnh cho cấm vệ quân áp giải đám người đó đến Thùy Củng điện, rồi cho truyền cả sử bộ thượng thư và tả hữu thị lang nữa.”

“Vâng.”

Sau khi dặn dò xong, thiên tử chỉnh lại long bào, hít một hơi thật sâu để kiềm cơn giận rồi đi thẳng đến Thùy Củng điện.

Khi ông đến được Thùy Củng điện thì đã là khoảng giờ Hợi, lúc này quan chủ khảo La Văn Trung và mười sáu vị quan đồng khảo đã quỳ trước long án tại Thùy Củng điện.

Bên cạnh, Triệu Hoằng Nhuận và mười tông vệ của cậu đang nhìn họ bằng vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác.

Vừa bước vào điện, thiên tử nhìn thấy con trai Triệu Hoằng Nhuận của mình đang đeo một chiếc mặt nạ rất buồn cười thì suýt nữa đã cười phá lên, khó khăn lắm mới nhịn được, ông vội vàng nghiêm mặt bước đến ngồi tại long án.

“Rầm!”

Thiên tử đập mạnh tay xuống long án, hệt như vừa đập vào tim của mười bảy vị quan kia, khiến họ sợ đến mức toàn thân run lên bần bật.

“La Văn Trung, nói cho trẫm biết, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Thiên tử hỏi bằng giọng nghiêm trọng.

Gương mặt La Văn Trung vốn đã trắng bệch giờ lại càng khó coi hơn, ông ta cứ quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên: “Vi… vi thần không biết.”

“Không biết à? Ngươi chính là quan chủ khảo của khoa thi lần này đấy! Giờ trong khoa thi xuất hiện hơn trăm đáp quyển giống hệt nhau, thế mà ngươi lại nói với trẫm là ngươi không biết ư?”

La Văn Trung sợ hãi run lẩy bẩy.

“Còn các ngươi thì sao? Các ngươi cũng không biết sao?” Thiên tử chất vấn mười sáu viên quan đồng khảo.

“…” Mười sáu quan đồng khảo đều cúi đầu quỳ dưới đất không dám ho he.

“Chuyện này đúng là… tốt quá đấy. Trẫm cho các ngươi giám sát việc gian lận ở khoa trường, thế mà các ngươi lại đáp lại lòng tin của trẫm dành cho các ngươi thế này sao? Hơn trăm bài văn giống nhau… Các ngươi mau cho trẫm biết, đám khảo sinh đó tại sao lại viết ra hơn trăm đáp quyển giống hệt nhau như thế?”

“Chúng thần… biết tội.” Mười bảy khảo quan đều đồng thanh cáo tội.

Thiên tử hít một hơi thật sâu, nhắm mắt không nói gì nữa, có vẻ như đang chờ gì đó.

Cả Thùy Củng điện lập tức im phăng phắc, chẳng ai dám thở mạnh, ngoại trừ bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.

Một lúc lâu sau, chợt có một tiểu thái giám vội vã bước đến bẩm cáo: “Bệ hạ, ba vị đại nhân sử bộ thượng thư Hạ Mai, tả thị lang Si Giáng, hữu thị lang Hám Mật đang ở ngoài điện cầu kiến.”

“Tuyên!” Thiên tử lạnh lùng quát.

Tiểu thái giám khom người lui ra. Chỉ một lát sau, có một quan viên khoảng năm mươi tuổi dẫn theo hai quan viên khoảng bốn mươi tuổi vội vàng bước vào trong điện. Ba người nhìn thấy đám lang quan sử bộ đang quỳ mọp trước long án thì ánh mắt đều lộ ra vẻ bất lực, lập tức cũng quỳ xuống phía trước La Văn Trung.

“Thần Hạ Mai (Si Giáng, Hám Mật) khấu kiến bệ hạ.” Ba người đồng thanh khấu đầu.

“Ba người các khanh bình thân đi.” Thiên tử phẩy tay lệnh cho sử bộ thượng thư và tả hữu thị lang bình thân.

“Đa tạ bệ hạ.”

Ba người đứng dậy nhưng vẫn cúi đầu khom người cung kính, hai mắt không dám nhìn đi nơi khác.

“Hạ khanh.”

“Có thần.”

“Lần khoa thi này do sử bộ các khanh chủ trì, trẫm trước nay luôn tín nhiệm khanh, nhưng lần này khanh thật sự làm trẫm thất vọng quá!”

“Thần… biết tội.” Sử bộ thượng thư Hạ Mai quỳ thụp xuống đất.

Lúc này, thiên tử chợt nhìn sử bộ thượng thư rồi đứng dậy, cầm mớ bài thi dày cộp của các thí sinh trên long án rồi chậm rãi bước đến trước mặt Hạ Mai, sau đó ném xuống trước mặt ông ta rồi trầm giọng: “Dưới sự giám sát của các lang quan sử bộ mà trong một kỳ khoa thi lại xuất hiện hơn trăm đáp quyển giống hệt nhau, khanh có gì để nói không?”

Sử bộ thượng thư Hạ Mai đang quỳ bèn nhặt lên vài tờ bài thi rồi xem thật kỹ, quả nhiên phát hiện bài thi của các thí sinh tuy nét bút khác nhau, nhưng nội dung lại giống nhau đến kinh ngạc, có bài còn giống hệt không khác chữ nào.

“…”

Vị sử bộ thượng thư hơn năm mươi tuổi này khẽ liếc mắt nhìn sang La Văn Trung và đám lang quan đang quỳ sau lưng mình rồi hạ giọng nói: “Thần có tội giám sát sơ suất, xin bệ hạ trách phạt.”

Ông ta vừa nói xong thì tả thị lang Si Giáng và hữu thị lang Hám Mật cũng vội khấu đầu cáo tội.

“Kỳ thi hội lần này tuy không phải đích thân ba khanh đảm nhận, nhưng ba khanh quả thực đã sơ suất giám sát, trẫm phạt giảm nửa năm bổng lộc của các khanh, có gì oan uổng không?”

“Bệ hạ nhân hậu.” Sử bộ thượng thư và tả hữu thị lang vội vàng khấu tạ, bởi vì việc trừng phạt giảm nửa năm bổng lộc đã là phạt nhẹ lắm rồi.

“Nhưng còn các ngươi…” Thiên tử quay sang mười bảy khảo quan bao gồm cả La Văn Trung rồi quát to: “Thân là khảo quan mà lại để cho khoa trường xuất hiện việc gian lận khiến người ta kinh sợ như thế, khiến cho người trong thiên hạ đều nghĩ khoa thi của Đại Ngụy ta là trò cười… Các ngươi còn gì để nói không?”

“Bệ hạ tha mạng!” Mười bảy khảo quan liên tục dập đầu xin tha mạng.

“Hừ!” Thiên tử hừ một tiếng rồi lạnh lùng nhìn đám người đang quỳ ấy: “Trẫm không tin việc này các ngươi không hề biết chút nào, nói không chừng trong số các ngươi có kẻ biết pháp phạm pháp… Trong buổi triều sáng mai, trẫm sẽ giao việc này cho Đại Lý Tự, bảo Đại Lý Tự điều tra triệt để. Ngoài ra, Hạ khanh.”

“Có thần.”

“Trẫm cho rằng trong sử bộ của ông đang rất hỗn loạn, lệnh cho ông phải lập tức dọn dẹp sử bộ. Còn về việc tiến hành thi lại khoa thi sẽ giao cho lễ bộ, ông thấy sao?”

“…”

Sử bộ thượng thư Hà Mai nghe thế thì giật mình, ngẩng đầu len lén nhìn thiên tử, thấy thiên tử cũng đang nhìn mình chằm chằm thì có vẻ hiểu ra, bèn cúi đầu nói: “Thần… tuân mệnh.”

“Việc khoa thi lại giao cho lễ bộ sao?”

Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì cũng ngẩn người, trong lòng cảm thấy thắc mắc, không hiểu là khoa thi lần này tạm thời giao cho lễ bộ, hay là từ nay về sau sẽ hoàn toàn do lễ bộ quản lí.

Đêm đó, thiên tử liên tục ra mấy mệnh lệnh.

Thứ nhất, lệnh cho ngự sử giám phụ trách điều tra bá quan, tuần thị quận huyện, sửa chữa hình ngục, chỉnh đốn triều nghi…

Thứ hai, ty Khảo Công của sử bộ sẽ không được phụ trách việc đánh giá, đề bạt các quan viên trong kinh thành và các quan viên ngũ phẩm trở lên tại các địa phương nữa mà chuyển sang cho ngự sử giám phụ trách.

Thứ ba, ty Văn Tuyển của sử bộ sẽ không được phụ trách việc tiến cử, ủy nhiệm các quan viên trong kinh thành và các quan viên ngũ phẩm trở lên tại các địa phương nữa mà chuyển sang cho ngự sử giám thương nghị.

Thứ tư, việc khoa thi sẽ từ sử bộ chuyển sang cho lễ bộ hoàn toàn phụ trách.

Còn về La Văn Trung và mười sáu khảo quan lập tức bị cấm vệ giao cho Đại Lý Tự, giam giữ chờ thẩm vấn.

Nghe thấy hết hoàng lệnh này đến hoàng lệnh khác thốt ra từ miệng thiên tử như muốn lật đổ hoàn toàn sử bộ này, Triệu Hoằng Nhuận càng nghe càng thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì cậu cảm thấy những điều này không giống với quyết định vội vã đưa ra trong thời gian ngắn mà giống như đã suy tính từ rất lâu trước đó vậy.

Điều khiến Triệu Hoằng Nhuận thắc mắc hơn nữa chính là, thiên tử thậm chí còn chẳng thèm điều tra xem La Văn Trung và mười sáu khảo quan kia có thật sự đã tham ô gian lận hay không nữa, hệt như đang mượn cái cớ này để chỉnh đốn lại sử bộ.

“Lẽ nào…”

Đột nhiên, gương mặt Triệu Hoằng Nhuận chợt trở nên có hơi khó coi.

Đúng lúc này, thiên tử sau khi xử lí một cách đơn giản việc gian lận của khoa thi lần này chợt từ từ bước đến bên cậu, cúi đầu rồi khẽ nói vào tai cậu một câu.

“Làm tốt lắm! Mà trận này lại là trẫm thắng rồi… Nhớ đấy, hiện giờ thì con… một thắng hai bại!”

Nói xong, ông nhẹ nhàng vỗ lên vai Triệu Hoằng Nhuận, cười to rồi rời khỏi Thùy Cùng điện.

“Ha ha ha…”

Đại thái giám Đổng Hiến đứng bên cạnh nhìn sang Triệu Hoằng Nhuận đang ngơ ngác rồi lại nhìn vẻ mặt hài lòng của thiên tử, bên tai như lại chợt vang lên lời dặn của thiên tử hôm ấy ở Thùy Củng điện.

“Sử bộ… thật sự quá lớn rồi…”

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng vẻ mặt hơi tiếc nuối, Đổng Hiến cúi đầu đi theo thiên tử đang cười ha ha.

Còn Triệu Hoằng Nhuận thì cứ ngây người nhìn theo bóng dáng của hai chủ tớ bước đi ấy.

“Điện hạ, điện hạ…”

Cảm nhận được vẻ mặt của điện hạ nhà mình có chút không ổn, đám tông vệ liền vây lại, phát hiện điện hạ của họ đang nắm chặt bàn tay, còn khuôn mặt thì dần dần đỏ lên.

Đúng thế, mục đích của Triệu Hoằng Nhuận đã đạt được, La Văn Trung lần này chắc chắn sẽ bị lột quan phục trên người, nhưng mà, nhưng mà…

“Aaaaaaaaaaaaa…!!!”

Một tiếng gào thét thê lương vang lên, vang vọng khắp cả Thùy Củng điện.

Từ xa nghe thấy tiếng gào thê lương ấy, vẻ tự đắc trên gương mặt thiên tử lại càng hiện rõ hơn.

“Ha! Tiếng kêu gào này thật sự khiến trẫm cảm thấy sảng khoái chưa từng có, ha ha ha…”