Chương 123: Bí mật của Nana

Ngồi một lúc không thấy ai hỏi tới mình, Đới Cẩn quyết định chủ động mở miệng: "Đại hoàng tử, các ngươi đây là đang nghi ngờ phân tộc Tà Mâu phía bắc có âm mưu xấu với hoàng thất? Quá hợp ý ta, cần ta giúp gì cứ nói."

Thấy thái độ hào sảng của Đới Cẩn, Đới Duy Tư mỉm cười, nếu là người khác hắn sẽ không để cho người đó có cơ hội nghe cuộc thảo luận từ đầu đến giờ. Đới Cẩn thì khác, tên này tính cách thẳng thắn, thông tin về hắn Đới Duy Tư nắm rõ trong lòng bàn tay, phân tộc phía nam Đới Cẩm tuy tỏ ý đối đầu hoàng thất nhưng thực chất đều do muốn đi ngược lại với ý kiến của Đới Chân, quan hệ hai phong hào đấu la cực kì căng thẳng, nếu lôi kéo được phân tộc phía nam vào kế hoạch lần này thì rất tốt. Đới Duy Tư vờ hỏi: "Ngươi cũng nghi ngờ? Vì sao? Ta thấy ngươi đâu có quan tâm gì đến chuyện giữa các phân tộc?"

Đới Cẩn một bộ hiểu biết ra vẻ nói: "Ta tất nhiên biết, cha ta cũng rất chán ghét bọn người đó, hắn nói bọn phía bắc là một lũ giả nhân. Ta kể các ngươi nghe, có lần cha ta vừa trở về nhà tức giận đùng đùng đã cho nổ banh một lầu gác, ta hỏi có chuyện gì hắn trực tiếp đạp ta một cái còn nói "Tên khốn kiếp".

Ta ngơ ngác không hiểu, lần này ta đâu có chọc hắn, lúc sau mẹ ta hỏi ra mới biết hắn là đang chửi Đới Chân. Đại khái là cha ta nói Đới Chân cho người phục kích hắn, cụ thể không rõ. Cũng từ lúc ấy cha ta không rời khỏi thuộc địa nữa, nói không muốn đi quản chuyện với lũ giả nhân."

Đới Duy Tư nhăn mặt khó tin hỏi lại: "Ngươi nói cha ngươi bị phục kích, hắn là phong hào đấu la thì ai dám? Còn làm sao biết do Đới Chân? Nguyên nhân?"

"Ta nói không rõ mà, ta làm sao biết? Trước đây đâu có quan tâm, chỉ cần không có tên nào cố ý gây sự với ta là được." Đới Cẩn khoanh tay thản nhiên trả lời.

Nana thật hết cách với người này, hắn tính khí lúc nóng lúc lạnh nhạt thờ ơ, nhưng may mắn Nana có thể nhận ra hắn không phải người xấu.

Đới Mộc Bạch suy nghĩ một chút liền đề nghị: "Ta nghĩ, chúng ta nên gặp công tước Đới Cẩm hỏi rõ chuyện này."

Đới Cẩn: "Cha ta không đến đâu, lệnh hoàng đế hắn cũng dám cãi đấy."

Đới Mộc Bạch cười: "Hắn không đến, thì ta tới."

"Không được, đệ đệ. Ngươi sao có thể tới phân tộc phía nam? Ngươi biết hoàng thất đối chuyện trong thuộc địa của các phân tộc luôn tránh né, tự mình tìm đến đây là muốn gặp phiền phức." Đới Duy Tư lập tức can ngăn Đới Mộc Bạch, hoàng thất duy trì mối quan hệ không mấy tốt đẹp giữa các phân tộc rất khó khăn, chỉ một sai lầm nhỏ sẽ dẫn tới hậu quả khôn lường.

Đới Mộc Bạch bình tĩnh nói: "Ca ca, đi theo Đới Cẩn sẽ không có chuyện gì. Chúng ta tự mình tới phần nào tỏ rõ thành ý, tin tưởng biết được chúng ta vì muốn đối phó phân tộc phía bắc Đới Cẩm sẽ không đến mức giận chó đánh mèo đâu. Lần này ta muốn Trúc Thanh và Nana cùng đi, ca ca và Trúc Vân tỷ ở lại chú ý hành động tiếp theo của sáu tên phân tộc phía bắc."

Chu Trúc Vân gật đầu: "Duy Tư, ta cảm thấy Mộc Bạch nói đúng. Tuy nhiên các ngươi không thể cùng lúc rời đi, nhất định bí mật, lộ ra hoàng thất và thiếu chủ phân tộc phía nam hợp tác sẽ dẫn đến bứt dây động rừng, không tốt."

Mọi người đã hiểu. Nana gật gù bất chợt đại não lóe lên một tia sáng: "Vậy thì chọn địa điểm hội họp, Đới Cẩn sẽ làm như bình thường trở về, ba người bọn ta sẽ... bay tới."

"Bay?" Năm người khác nghe Nana thật kinh ngạc.

Đới Mộc Bạch hỏi: "Nana ngươi đây là ý gì? Bay không nghi ngờ là dễ dàng tránh né tai mắt nhưng chúng ta đến hồn thánh mới có khả năng phi hành, không có hồn sư loại điểu hợp tác, cho dù có cũng không thể một lúc ba người cùng bay tới phía nam?"

Nana cười sáng lạng sờ sờ chút mũi: "Ai nói không thể? Mọi người xem đây là cái gì?"

Nana đứng dậy bước ra khỏi bàn, làm bộ lắc vai một cái sau lưng lập tức hiện lên đôi cánh bướm màu bạc phi thường lớn so với cơ thể, nhìn qua thật giống một nữ thần điệp, vô cùng xinh đẹp. Cánh xuất hiện không mang khí tức, cứ như nó là một bộ phận tự nhiên trên người Nana.

Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh vui mừng đứng dậy, Chu Trúc Thanh nói: "Nana, ngươi cũng tiến cấp hồn tông."

"Nhưng mà ngươi hấp thụ hồn hoàn khi nào?" Đới Mộc Bạch tò mò.

Nana cười trừ: "Haha, đâu có quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể bay. Lão đại yên tâm, đôi cánh này của ta rất tốt, nó không có khả năng tấn công nhưng không cần vận dụng hồn lực và bay với tốc độ cực nhanh, ước chừng bằng với hồn kĩ của Áo nhị ca! Ta mang theo hai người vẫn còn nhẹ chán."

Đới Mộc Bạch không thể tin nổi vào tai mình: "Không dùng hồn lực còn bay nhanh như thế? Nana, ngươi đã đủ quái, càng ngày càng quái đến làm ta cũng tự nhận mình thua kém."

Chu Trúc Thanh nhìn Đới Mộc Bạch cười lạnh: "Ha, chuyện đó còn phải nói sao? Đã là người Sử Lai Khắc, không có chuyện gì đáng ngạc nhiên."

Trừ Nana, bốn người khác nghe Trúc Thanh nói khóe miệng là giật liên tục. Đặc biệt Đới Cẩn, hắn đâu có ngờ trước mặt hắn những người chỉ 13, 14 tuổi này vậy mà là hồn tông, hắn 16 tuổi hồn tôn đã vỗ ngực tự hào, giờ thì đả kích thật nặng nề, bọn họ còn nói không có gì đáng ngạc nhiên.

Đới Duy Tư cân nhắc một thoáng cũng đưa ra quyết định: "Vậy thì theo ý Mộc Bạch. Đới Cẩn hôm nay sẽ theo như bình thường trở về phía nam, ba người các ngươi tối nay lặng lẽ xuất phát. Địa điểm ta nghĩ nên chọn thành Tư La, ở đó ít người nhất trong các thành trì trên lộ trình, ít bị chú ý."

Chu Trúc Vân bồi thêm: "Còn có Mộc Bạch nên che đi một bên mắt tránh để phát hiện thân phận khó hành động. Chúng ta đây cần bẩm báo bệ hạ một thoáng để người an tâm phối hợp, nếu tự ý làm việc đến khi Đới Chân nắm thóp ta e chúng ta sẽ bị hắn tính kế."

Chu Trúc Vân luôn là người cẩn thận từ những vấn đề nhỏ tránh bị kẻ địch tìm ra sơ hở, mọi người trong lòng thật khâm phục cô ấy.

Sáu người thống nhất ý kiến, Đới Cẩn thản nhiên như không về lại học viện chuẩn bị, năm người khác tới yết kiến hoàng đế, bây giờ là buổi trưa, Đới Giai Chính không gặp quần thần khác.

Nghe Đới Duy Tư thuật lại tất cả những điều họ nói trong hai lần bàn bạc, Đới Giai Chính trầm mặc một lúc lâu. Vị hoàng đế này thật bình tĩnh, không có vì trung thần âm mưu hay vì có người tự ý họp bàn nói xấu trung thần mà tức giận. Nana khen ngợi hắn, quả đúng như tên của hắn vậy, giai chính có nghĩa thông minh đa tài, còn rất ôn hòa.

Quyết định được thông qua, năm người vui vẻ đều riêng phần mình sắp xếp. Nana gọi riêng Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh vào phòng mình, có nhiều chuyện phải nói trước sau này đỡ phiền phức.

"Lão đại, Trúc Thanh. Ta muốn hai người xem cái này."

Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh khó hiểu nhìn Nana, thấy con cáo tuyết trên tay Nana, Đới Mộc Bạch kinh ngạc đứng dậy: "Nana, tiểu Tuyết từ lúc nào cũng có song đồng Tà Mâu?"

Nana gãi đầu: "Thực ra, đó là mắt của Đới Thiên. Hắn, là do tiểu Tuyết hạ độc Linh Lan mà chết, sau đó không biết vì sao tiểu Tuyết lại hứng thú hấp thụ mắt của hắn mới có biến đổi này."

Đới Mộc Bạch tặc lưỡi: "Vật nhỏ này nguy hiểm như vậy? Hồn đấu la còn bị nó giết lấy mắt không đường phản kháng?"

"Haha, là do hắn không đề phòng, tiểu Tuyết có dịch chuyển không gian bất ngờ tấn công là có thể. Chuyện thứ hai ta muốn cho hai người biết là, ta thực ra không cần hấp thụ hồn hoàn."

"Cái gì? Ngươi cũng là hồn thú hóa hình?" Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh đồng thời la lớn.

Dọa Nana giật bắn: "Không, không phải, ta là hồn sư bình thường tuy nhiên hồn kĩ của ta khi ta tiến cấp tự mình xuất hiện."

Nghĩ chuyện gì đó, Chu Trúc Thanh gật gù vuốt cằm nói: "Đấy là lí do ngươi cùng Tiểu Vũ tự đi kiếm hồn hoàn thứ ba! Nói vậy từ lâu ngươi đã biết thân phận Tiểu Vũ?"

Đới Mộc Bạch phát hiện bực mình tiến tới đánh Nana một cái vào đầu: "Ngươi to gan dám dấu cả lão đại, chuyện quái như thế mà không nói cho bọn ta biết sớm hả?"

"Ta sợ mọi người bị đả kích thôi mà. Trước biết sau biết cũng đâu có muộn!" Nana thật oan uổng, muốn nói cũng không thể đó a.

Đới Mộc Bạch thở dài cảm thán: "Hồn kĩ tự mình xuất hiện thật tốt biết mấy, đỡ mất nhiều công phu tìm kiếm. Vậy chuyện bí mật thứ ba?"

"Chuyện bí mật thứ ba?" Nana ngơ ngác: "Đâu có đâu?"

Đới Mộc Bạch cười: "Haha, ta nghĩ ngươi đây còn có chuyện gì kinh thiên động địa khác. Không có gì, ngươi nghỉ ngơi đi, tối nay hành động."

"Vâng, lão đại."

Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh rời khỏi, Nana chép chép miệng lắc đầu: Ta mà nói hết, có khi lão đại chết vì kinh ngạc không biết chừng.