Chương 14: Trách bản thân mình

Nó bất ngờ quá, đứng đơ
như cây cơ luôn.


Một lúc sau hắn buông
nó ra, nó kịp hoàng hồn lại


-ướt hết rồi, nhà tắm
đâu?_ nó hỏi


Hắn ngại quá chỉ nó rồi
đi lên phòng mình tắm rửa luôn.


Một lúc sau


A_ tiếng nó hét lên


-Không nhìn đường à_ nó
mắng


-Là cô không nhìn mới
đúng_ hắn mắng lại


-Là anh _nó


-Là cô_ hắn


-Anh


_Cô


-anh


-cô….


-Tôi không cãi với cô nữa_
hắn nói


Nó liếc cái rồi xuống dưới
nhà


-Cô dẹp đi, là do cô gây
ra đó_ hắn nói


-Anh dẹp đi_ nó chỉ vào
cây lau nhà


-Vậy cô nấu ăn đi, tôi đói
rồi_ hắn xoa xoa cái bụng đang đói


Nó buớc vào nhà bếp nhìn
xơ qua, toàn là đồ hợp sao nấu đây


Lấy cái máy điện thoại ra


-Alo, tôi sống tại….. làm
phiền đem đến cho tôi…nó nói một loạt ra khiến hắn bất ngờ


5 phút sau


Tít*Tít*


-Cám ơn_ nó nói, đưa tiền
rồi đóng cửa lại. hắn thấy nó bước vào


-Cô mua gì vậy ?_hắn
hỏi


-Không phải chuyện của
anh. Lo mà lau cho sạch, tôi ghét nhà dơ


30 phút sau


Hắn bước vào bếp


-Woa ! Là cô nấu
sao ?_nó ngạc nhiên


Nó gật đầu


_Ăn thôi, tôi đói_ nó ngồi
vào bàn cầm đũa ăn, hắn cũng vậy


-Cô học nấu ăn_hắn hỏi


-Một ít


-Ngon thiệt đó, có thể
sánh với nhà hàng 5 sao rồi đó_ hắn khen


-Tức nhiên_ nó lạnh lùng
nói (có phải nó hơi kiêu không, nhưng giỏi thì có quyền  mà đúng không)


…….


-Nè, của cô đây_ hắn đưa
cho nó cái vòng


Nó cầm lấy «Thanks »


-Cái này có khắc tên cô_ hắn
nói


-Là bà tự tay làm tặng
tôi_ nó nói


-Tôi nghe nói bà cô mất do
tai nạn_hắn nói tới đây thấy mình hơi lố


-Xin lỗi, tôi không cố ý_hắn
nói


-BÀ tôi chết là do tôi,
năm ấy là ngày mà tôi nhận được giải thưởng toàn quốc, bà đến dự cùng tôi nhưng
do tôi chạy qua đường không cẩn thận thì bị té, chiếc xe cũng từ đó mà đi ra.
Bà vì cứu tôi mà đã.._ nó nói tới đây nước mắt rơi, hắn thấy vậy đến bên cạnh
ôm nó.


-Không sao đâu _hắn
an ủi nó


Cũng chính vì thế mà
lúc nảy khi gặp xe, nó đứng lại vì trong đầu nó nhớ lại lúc bà nó vì cứu nó mà
qua đời đó


-Anh biết không, tôi
nghe nói cái chết bà tôi là do có người sắp đặt_nó nói


-LÀ ai?


Nó lắc đầu


-Nhưng nếu tôi không chạy
nhảy thì bà tôi cũng không vì tôi mà chết_nó nói, nước mắt rơi trên áo hắn


-Không sao đâu_hắn nói


Nó khóc rồi ngủ thiếp
đi, ngày hôm qua nó mới tới đã giúp cảnh sát vận chuyển, lại còn lo chuyện của
công ty. Nó rất mệt.  Hắn bế nó lên
phòng. Đặt nó trên chiếc giường rộng lớn của mình. Hắn nhìn nó (chắc chưa được
thấy con gái ngủ bao giờ đó mà).


-Em đẹp lắm_ hắn khen



Ánh trăng chiếc xuyên
qua cửa sổ, chiếc xuống nó, hình bóng hiện lên như một vị thiên sứ giáng trần.
Ôi! Tuyệt sắc giai nhân.