Chương 42: Thổ lộ tình cảm!!!

Cả đêm
Harry không ngủ, nhìn bức hình của nó với Alen, nhìn điện thoại, nhìn ngoài cửa
sổ, những ngôi sao tỏ sáng. Harry rất thích những vì sao, cậu từng nghiên cứu về
chiêm tinh học. Những ngôi sao đại diện cho 
nhiều thứ khác nhau. Nó đã thay  đổi
rất nhiều từ khi gặp một người. Tiếng chuông điện thoại vang lên


“Cô có phải
là Florence không?”_ một người đàn ông hỏi


“Là tôi. Ông là
ai?”_ nó nói


« Tôi là cảnh
sát của sở cảnh sát Hồng Kong. Có người đang say đánh nhau. Chúng tôi không biết là ai cứ nghe anh ta gọi
Florence Cristina lúc thì nói là Jan gì đó. Chúng tôi xem trong điện thoại thấy
 số điện thoại của cô nên”_ cảnh sát chưa
nói xong


“Anh ấy có
sao không?”_ nó lo lắng


“Anh ấy
đánh nhau hiện đang ở trong bệnh viện Hong Kong”_ cảnh sát nói


“Không sao
chứ. Tôi sẽ đến liền”_ nó nói rồi cầm lấy chiếc áo khoác chạy ra ngoài. Vệ sĩ
thấy nó đi ra ngoài, liền ngăn cản nó


“Chị, chị
không thể ra ngoài vào lúc này được đâu, sẽ rất nguy hiểm đó”_ vệ sĩ nói


“Không sao
đâu, chuẩn bị xe đi”_ nó nói


“Chị ! Có
việc gì sao?”_ vệ sĩ lo lắng hỏi nó


“Đừng hỏi
nhiều. Lấy motor cho tôi, cũng đừng đi theo tôi. Đây là lệnh”_ nó tức giận nói


“Dạ, em sẽ
làm liền”
Motor của nó phóng cực nhanh trên đường cao tốc. Nó chạy…chạy… vượt đèn đỏ… mặc
kệ cảnh sát…. Lo cho hắn sao?... quan tâm hắn sao?... Nó cũng không biết…. Tim
đập rất nhanh… rất đau… rất đau….


Chạy đến bệnh
viện… tìm khắp xung quanh….


“Cho hỏi…người
mới vào bệnh viện ở đâu vậy?”_ nó hỏi


Hỏi các y
tá nhưng chỉ là cái lắc đầu. Nó cúi cùng cũng đến phòng cấp cứu, thấy cảnh sát,
nó vội hỏi


“Anh ấy
không sao chứ”_ nó hỏi


“Chúng tôi
không biết”_ cảnh sát nói


“Tại sao?
Là ai đã làm”_ nó hỏi


“Anh ấy
đánh nhau gây sự với một số người trong quán bar. Chúng tôi thấy anh ấy say lại
bị thương nên đưa cậu ta vào bệnh viện”_ cảnh sát nói


Lúc này bác
sĩ bước ra


“Anh ấy
không sao chứ”_ nó cầm lấy tay bác sĩ


“Cậu ấy
không sao, chỉ bị thương ở chân thôi. Cậu ấy có thể về nhà ngay bây giờ”_ bác
sĩ nói


Nó thở phào
nhẹ nhỏm “Cảm ơn.. cảm ơn”


“Tốt rồi..
chúng tôi về đây”_ cảnh sát nói


Hắn bước
ra, nó nhìn hắn, chạy lại chỗ hắn


“Anh không
sao chứ. Sao anh không ở khách sạn. Tại sao lại đến bar? Tại sao lại gây sự với
bọn chúng chứ?”_ nó hỏi, hắn nhìn nó mà bất ngờ


“Em lo lắng
cho tôi sao?”_ hắn hỏi


“Đâu có… ai
lo lắng cho anh…. Tôi chỉ lo vì anh là chủ tịch của DW.. có chuyện gì thì tôi
phải quản lí DW.. tôi không thích”_ nó nói


“Em khóc
sao?”_ hắn nhìn nó…nước mắt nó đã chảy một lần nữa


“Đâu có… chắc
bụi bay vào mắt thôi”_ nó lấy tay lau nước mắt


“Jan à.. em
cho anh xin lỗi nha. Lần đó anh không biết là em.. anh không muốn hại em… anh rất
yêu em”_ hắn nói


“Tại sao lần
đó anh không giải thích, anh nói đi”_ nó lấy tay đánh hắn


“A đau quá”_ hắn
la


“Đi.. tôi đưa anh
về »_ nó nói rồi đỡ hắn đi


‘Chúng ta đừng về..
đi dạo có được không.. anh có chuyện muốn nói với em’_ hắn nói


‘Được.. tôi cũng
muốn hít thở không khí.. đi thôi’_ nó nói


Nó đỡ hắn đi trên
đường. .im lặng.. họ không biết nói gì với nhau… nhìn con đường phía trước… nó
rất đẹp…..


‘Anh xin lỗi’_ hắn
nói


‘Tại sao ?’_
nó hỏi


‘Lần đó sau khi
em lạnh nhạt với tôi.. tôi đã rất buồn.. hắng ngày tôi uống rượu… đua xe… đêm
đó có người nói với tôi giúp họ trong một việc.. tôi đã đồng ý.. họ nói chỉ cần
theo kịch bản mà làm… không bắt tôi làm điều phạm pháp… chỉ cần tôi có thể biết
mặt người sẽ nói chuyện với tôi là được.. Tôi đồng ý nhưng tôi không biết đó là
em…. Nếu biết tôi sẽ không làm’_ hắn nói


‘Vậy anh biết người
đó là ai không ?’_ nó hỏi


‘Không. Bọn chúng
không lộ diện, chúng đeo mặt nạ’_ hắn nói


‘Vậy sao ? ‘_
nó nói


‘Anh xin lỗi’_ hắn
nói


‘Sao anh lại nói
với tôi những điều đó’_ nó hỏi


‘Bởi vì tôi yêu
em.. tôi không thể chịu đựng khi thấy em nắm tay Harry.. không thể vui khi thấy
em đi bên Harry.. cười với anh ta.. rất đau lòng khi em nói là yêu anh ta chứ
không phải là tôi’_ hắn nói


‘Vậy tại sao anh
không..’_ nó chưa kịp nói hết câu hắn đã kéo nó lại đối diện với mình


‘Tôi yêu em.. tôi
sẽ không nhường em cho ai nữa’_ hắn nói rồi sau đó kiss nó. Nó rất bất ngờ… muốn
đẩy hắn ra nhưng hắn ôm rất chặt… nó cũng từ từ thả lỏng… ôm hắn… cảm giác ấm
áp khi ở bên hắn.


Thấy nó sắp thở
không được nữa, hắn mới buông nó ra


‘Anh xin lỗi’_ hắn
nói


‘Em yêu anh, Kan
à’_ nó nói rồi ôm lấy hắn… kiss hắn… lần này là hắn bất ngờ chứ không phải là
nó.


‘Ngày hôm đó, câu
em nói Em yêu anh không phải nói với Harry mà chính là anh, Kan à ‘EM rất yêu
anh’_ nó nói


‘Thiệt sao ?
Em nói em yêu tôi’_ hắn vui mừng hỏi


‘Đúng… em thấy lo
lắng khi anh vào bệnh viện… thấy tim đau khi lạnh nhạt với anh… nhớ anh đến nỗi
phải tìm công việc mà chút giận… rơi nước mắt vì anh.. thấy vui khi ở bên anh
chứ không phải là con người giả tạo. Kan à ! Không phải là Daniel Frances
mới đúng.. em yêu anh nhiều…rất nhiều’_ nó nói


‘Anh cũng yêu em’_
hắn nói.


Harry sau khi biết
chỗ ở của Alen cũng đã đi. Tại nhà Alen, người giúp việc ra mở cửa, Harry không
nói gì đã chạy vào nhà


_Alen ! Cậu
đâu… Ra đây đi’_ Harry nói


‘Harry !
Anh kiếm tôi có gì không ?’_ Alen ở phòng khách


‘ỦA! Harry
sao em ở đây’_ Kevil hỏi



‘Em tới đây
kiếm Alen’_ Harry nói