Chương 1

Edit: Hana

Beta: Sakura

Alice được bạn bè rủ rê chơi một trò chơi online mạo hiểm.

Game điện thoại tên là “ Ảo tưởng” của tập đoàn Cẩm Giang. Chẳng những đồ họa đẹp, chức nghiệp phong phú mà độ tự do lại rất cao.

Nhân vật không chỉ có thể tùy ý hành động, còn không có hạn chế nghề nghiệp. Chỉ cần người chơi nguyện ý cho dù nghề nghiệp chiến đấu thì vẫn có thể học nghề nghiệp sinh hoạt.

Nói một cách khác, một người có thể học kĩ năng Pháp sư còn có thể học tập Kiếm thuật. Nếu dư thừa tinh lực có thể phát triển theo hướng Đạo tặc hay Thợ săn nuôi sủng vật.

Sau khi lọt hố, Alice say mê  không cách nào tự kiềm chế được.

Nửa năm trường kì phấn đấu, cuối cùng cô cũng thăng cấp lên level max ( Pháp sư Lv.99, Kiếm sĩ Lv.99, Dược tề sư Lv.99, Đầu bếp Lv.92), trở thành đệ nhất cao thủ server.

“Đợi đến khi Đầu bếp thăng tới Lv.99, trong game không ai địch lại, nên thoát hố rồi.” Nhanh chóng thu thập, Alice thỏa mãn suy nghĩ.

Đáng tiếc chưa kịp thực hiện nguyện vọng, một chiếc xe tải mất khống chế lao lên vỉa  hè.

Alice không kịp phản ứng bị đâm thẳng vào người.

Máu tươi trào ra đầy đất, cô ngã ngay bên đường, dần dần mất đi ý thức.

***

Lần nữa mở mắt ra thì Alice phát hiện mình đang đứng cạnh một dòng suối nhỏ. Bốn phía cỏ dại rậm rạp, hoa mọc khắp mặt đất, cây cối xanh tươi. Thoạt nhìn như là rừng cây trong công viên.

“Kì quái, nhớ không lầm,  hình như mình bị xe đụng? Sao không ở bệnh viện lại ở nơi này”

Alice rối rắm không hiểu, quyết định theo dọc theo suối nhỏ đi về phía trước. Trong lúc vô tình thoáng nhìn cái bóng trong nước, trong lòng nhất thời xúc động.

Mặt nước bóng lóang như gương phản chiếu hình ảnh một thiếu nữ 18,19 tuổi, mái tóc màu bạc dài đến eo, con ngươi đỏ như hồng ngọc, khuôn mặt tinh xảo. Đây rõ ràng là nhân vật của cô trong game điện thoại “Ảo  tưởng”

Alice khó có thể tin nổi,“Chẳng lẽ mình xuyên vào trong game rồi?”

Cô thử mở giao diện thuộc tính. Một giây sau, trước mặt xuất hiện một bảng trong suốt [ Bạn muốn xem kĩ năng của “Alice’’?]

“Có”

Chữ trên bảng thay đổi

[Trạng thái nhân vật]

Tên: Alice

HP: 9999/9999

MP:9999/9999

Đẳng cấp nghề nghiệp: Pháp sư Lv.99, Kiếm sĩ Lv.99, Dược tề sư Lv.99, Đầu bếp Lv.92

Kỹ năng: Toàn thuộc tính ma pháp, Ma lực cường hóa,

Siêu cường kháng ma pháp, siêu cao Kiếm thuật, Cường hóa thân thể, Hồi phục nhanh chóng, Siêu cường phòng ngự, lần theo dấu vết, ẩn thân, rèn đúc, chế dược, cất rượu, giám định,…

Alice nghĩ thầm, không uổng công cô cày bao lâu nay đem nghề nghiệp thăng đến level max. Kĩ năng cao cấp  nhiều vô cùng nhìn mãi chưa hết.

Tiếc nuối duy nhất là ba lô cá nhân không cùng tới, đồ bên trong toàn bộ đều mất. Bây giờ trừ trang bị mặc trên người cô cái gì cũng không có, có thể nói là tay trắng.

“Nếu như là thế giới game…”Alice thấp giọng thì thầm, đi  đến trong bụi cỏ cẩn thận lật xem.

Không bao lâu sau, cô phát hiện trong rừng mấy mảnh vàng nhạt, bàn tay nhẹ nhàng ngắt thảo dược.

“Là cam thảo!”

Trái tim Alice vui sướng như muốn nhảy ra ngoài, hơn nửa ngày mới kiềm chế được, tỉnh táo trở lại.

Cam thảo là loại thảo dược phổ biến xuất hiện nơi có nhiều cỏ dại.

Công dụng cũng rất phong phú. Không những có thể làm gia vị nấu ăn mà còn có thể làm phụ liệu chế dược. Các loại dược tề khôi phục thông thường đều có cam thảo.

Nhưng những điều này đều không trọng yếu. Vui nhất chính là cô dựa theo ký ức tìm kiếm thuận lợi tìm được Cam thảo. Điều này nói rõ rằng những kiến thức trong đầu là chính xác!

Nói cách khác, ở cái thế giới này, cô hiểu được rèn đúc, có phép thuật, có thể chế dược, còn có thể chế tác quyển trục ma pháp!

“Lần này không lo chết đói rồi”sau khi bị xe đâm mất nhiều máu, thập tử nhất sinh, Alice quyết định nhìn về phía trước, tương lai sống thoải mái tại dị thế.

Thu thập hết cam thảo, dùng lá cây gói kĩ, nhét vào trong ngực.

Sau đó, cô dùng ma pháp hệ Phong “Phi hành thuật” bay lên không trung, nhìn hướng về phía xa. Tìm được phương hướng, cô dùng pháp thuật đi theo hướng có thôn trang nhỏ ở phụ cận.

***

“Một con nhím thật là to”

“Mau bao vây nó”

“Cẩn thận gai”

Thứ gọi là con nhím thật ra là một loại ma vật cấp thấp, từ phần lưng của nó đến phần đuôi che kín bởi những gai nhỏ lít nhít. Bởi vì gai vừa dài lại vừa thô còn có thể bắn ra như mũi tên nên rất khó đối phó.

Nhưng nếu có thể thành công đánh giết, đám thịt trên người nó có thể đủ cho tất cả người ở đây ăn no trong hai ngày.

“Không nên gấp, con nhím đã bị thương, chờ máu nó hết lại tấn công” Trong mọi người, một lão giả trầm ổn chỉ huy.

Đáng tiếc, trong đội ngũ có hai người sốc nổi là người mới, tính tình vội vàng xao động. Người dẫn đội còn chưa nói hết lời thì hai người bọn họ đã không kịp chờ đợi quơ đoản kiếm xông lên trước.

Nghe được chỉ huy thì đã muộn.

Tiếng gào cùng với tiếng xé gió gần như đồng thời vang lên.

Gai như mưa tên bốn phương tám hướng đồng loạt bắn ra.

Con nhím một hơi bắn sạch gai trên lưng, tiếp đấy ngã trên mặt đất thoi thóp, hiển nhiên đã không có khí lực chạy trốn.

Chẳng biết từ lúc nào, lão giả đã đi tới bên người con nhím, giơ tay chém xuống, quả quyết cắt cổ họng nó.

Một bên khác, đám người đã sớm chuẩn bị. Gặp phải mũi tên như mưa xuống, nhanh chóng trốn đến đằng sau mộc thuẫn nên không có bị thương.

Một nhóm mười hai người, chỉ có hai người mới đi quá xa, không kịp trở về, thế là bị gai bắn trúng.

Một người cánh tay trầy da, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Một người bị bắn trúng phần bụng, máu tươi chảy ròng ròng, liền ngã xuống.

“Đưa thuốc trị thương cho ta” Lão giả phân phó.

Bên cạnh một ngươi yên lặng đưa ra dược tề, trong miệng thấp giọng nói “ Đại nhân Grant … vết thương của cậu ta quá nghiêm trọng, chỉ sợ không cầm được máu.”

Grant mím môi không nói. Làm sao ông không biết chảy máu ở phần bụng rất khó ngừng lại?

Chỉ là không đành lòng nhìn người mới chết trước mặt mình nên mới dự định thử một lần, nhìn xem có thể cướp người từ tay thần chết trở về hay không.

Ông hạ quyết tâm, nắm chặt gai, bỗng nhiên rút ra.

Một giây sau, máu phun như suối. Nhanh chóng rắc thuốc bột trị thương màu trắng lên, qua hồi lâu, vết thương vẫn không có dấu hiệu ngưng kết.

Đám người biểu lộ ảm đạm, trong lòng đều biết người này chắc không thể sống nổi.

‘’Các anh không sao chứ” một giọng nữ đột ngột vang lên sau lưng.

Đám người lập tức cảnh giác đứng lên, nhanh chóng vây quanh người bị thương chặt chẽ ba vòng trong ba vòng ngoài.

Giọng nữ lại lên tiếng “Tôi bị lạc trong rừng cây, các anh có thể mang tôi ra ngoài không? Có thể đưa tôi tới thôn trấn gần nhất thì càng tốt hơn.”

Người tới chính là Alice.

Cô vốn muốn tự mình bay ra rừng cây, thế nhưng bay đến một nửa thì phát hiện được phụ cận có người.

Có người dẫn đường tại sao phải dựa vào chính mình tìm phương hướng? Nghĩ như vậy, cô từ bỏ  Phi hành thuật đi tới.

“Cô là ai?” trong ánh mắt Gretel tràn đầy cảnh giác.

“Tôi gọi Alice. Tôi vào rừng cây để hái chút thảo dược nhưng không ngờ lại bị lạc đường.” Alice nửa thật nửa giả giải thích, biểu lộ vô tội.

“Không biết đường cũng dám đơn độc xông vào sơn mạch U Minh” Gretel cảm thấy kì quái.

Ai ngờ vừa mở miệng, một trận kêu rên thống khổ lấn át giọng nói của ông. Người bị thương che lấy phần bụng, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, đau đến mức sắp hôn mê.

Alice nhìn qua, đề nghị “ Nếu không ngại thì tôi có thể giúp các anh chữa khỏi cho cậu ta, coi như là thù lao mang tôi ra khỏi rừng cây.”

Nghe vậy, đám người rối loạn kích động.

“Cô nói cô có thể chữa khỏi cho cậu ta?” Gretel khó nén sự kinh ngạc.

“Không  thiếu cánh tay, không thiếu chân thì chữa khỏi cho cậu ta không khó lắm.” Alice trả lời.

Gretel suy tính một lát, đáp ứng cho cô thử một chút, dù sao tình huống cũng không thể tệ hơn nữa.

Đám ngươi tản ra, nhường ra một con đường.

Alice cúi người kiểm tra vết thương đồng thời không dấu vết đánh giá những người xung quanh. Chỉ thấy những người xung quanh cô ít nhiều đều bị thương, giống như là vừa kết thúc chiến đấu kịch liệt.

Đã muốn giúp người thì giúp cho chót.

Nghĩ tới đây, cô lựa chọn dùng ma pháp trị liệu hệ Quang minh trên diện rộng“Thần thánh cầu nguyện”.

Hào quang sáng lấp lánh màu nhũ bạch lấy Alice làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía. Tiếng kêu của người bị thương rõ ràng yếu bớt, lỗ lớn trên bụng nhanh chóng kết vảy.

Cùng lúc, mọi người ngạc nhiên phát hiện, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, rốt cuộc không cảm giác được một chút đau đớn nào.

“Cô ấy là pháp sư Quang minh!”

“Có thể sử dụng ma pháp trị liệu trên nhiều người cùng một lúc thì trình độ nhất định không thấp!”

“Thế nhưng pháp sư Quang minh rất hi hữu, làm sao cô ấy lại một mình xuất hiện ở sơn mạch U Minh?”

Trong tiếng nghị luận, Alice mỉm cười hỏi “Có thể mang tôi ra ngoài sao?”

Thái độ của Gretel trở nên thân mật hơn nhiều “Đương nhiên có thể rồi, xin chờ một lát.”

Dưới sự chỉ huy của ông, mọi người giúp đỡ nhau, tinh lực dồi dào nhấc con nhím lên, một đoàn hơn chục người cùng nhau đi ra ngoài.

Vừa đi, Gretel đi bên cạnh Alice giới thiệu, “Nơi này là sơn mạch U Minh, trong núi có rất nhiều ma thú, vô cùng nguy hiểm.”

“May mắn là cô lạc ở phía ngoài. Coi như vận khí không tốt cũng chỉ gặp phải một ít cấp thấp ma thú. Nếu tiếp tục đi vào bên trong thì không thể nói trước được.”

“Cách chỗ này gần nhất là  trấn nhỏ Clayton, cũng là nơi chúng tôi ở. Nếu không chê, cô có thể cùng chúng tôi trở về.”

“Thật tốt quá”Alice vẻ mặt tươi cười “Tôi đang muốn lên trấn nhìn xem.”

Vừa nói chuyện, Alice suy nghĩ trong lòng, sơn mạch U Minh? Trấn nhỏ Clayton? Không nghe nói “Ảo Tưởng” có những địa danh nào. Xem ra, cô đến một địa phương hoàn toàn xa lạ.

“Đã tiện đường thì đi cùng nhau đi” Gretel nói ôn hòa.

***

Đoàn người đi bộ hơn một giờ, rốt cục cũng đến trấn nhỏ Clayton.

Gretel dừng lại tại quảng trường phụ cận, tiếp đó cắt một khối thịt thật ngon của con nhím trên bả vai, dùng vải mịn gói kĩ đưa ra, “Đây là quà cảm ơn người đã cứu người.”

“Không cần khách khí, tôi còn chưa cảm ơn các anh dẫn tôi ra khỏi sơn mạch U Minh.”Alice không nhận.

Nhưng Gretel rất kiên trì “Cầm đi, đây là cô nên nhận được. Nếu như không có cô thì thành viên của đội chúng tôi nhất định sẽ mất mạng.”

Alice từ chối không được đành phải nhận lấy.

“Chúng tôi còn có việc, cáo từ trước.” Nói xong, Gretel dẫn người dời đi.

Alice cầm lấy tấm vải mịn đi dạo xung quanh, vừa đi vừa nhìn.

“Cháo lúa mạch! Cháo lúa mạch thơm ngon đây! Một bát chỉ 2 đồng tệ!”

“Bánh mì đen mới ra lò đây, một khối 3 đồng tệ, hai khối 5 đồng tệ đây!”

“Bánh kem mật ong, một khối 10 đồng tệ! Số lượng có hạn, tới trước được trước!”

Alice đi dạo một vòng đã nắm giữ được đại khái tình huống nơi này.

Tiền tệ lưu thông có ba loại theo thứ tự là đồng tệ, ngân tệ, kim tệ.Tỉ lệ đổi tiền là 100:1.

100 đồng tệ bằng 1 ngân tệ, 100 ngân tệ bằng 1 kim tệ.

Giá hàng rất rẻ, cùng với bên trong “Ảo tưởng” không khác là bao. 1 ngân tệ có thể mua rất nhiều đồ vật. Một nhà ba người bình thường, một tháng 20 ngân tệ có thể sinh hoạt thoải mái.

Trên trấn phần lớn là bán đồ ăn uống, bán đơn lẻ. Cháo lúa mạch, bánh mì được bán nhiều nhất, tiếp đến là pho mát và canh thịt, bánh kem mật ong có thể xem như là một loại mĩ thực khó có được.

“Trên người một đồng tệ cũng không có, làm thế nào để kiếm tiền đây?” Alice chống cằm trầm tư.