Chương 25: Tuyển cử Lệnh chủ 3

Edit: Jenny

Beta: Sakura

Bảy giờ tối, đóng lại cửa chính của cửa hàng, Alice tập hợp 12 nhân viên lại, “Lời vô nghĩa không cần nói nhiều, chị chỉ muốn biết, là ai đã lỡ miệng, mang cách làm sandwich truyền ra bên ngoài?”

Bọn trẻ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai thừa nhận là việc mình làm.

“Phạm sai lầm không hề gì, là người thì đều sẽ mắc sai lầm.” Alice lạnh giọng nói, “Nhưng nếu đã được cho cơ hội mà vẫn không chủ động nhận lỗi, về sau bắt được tuyệt đối sẽ không xử nhẹ!”

Trong cửa hàng yên tĩnh như chết.

Bọn trẻ hoặc cúi đầu hoặc mở to đôi mắt ngập nước long lanh, vẻ mặt vô tội nhìn cô.

“Không chắc là có nội gián.” Cậu nhóc tên Taylor nói ra nhận định của mình, “Quá trình làm sandwich phát qua lại trên màn nước, nói không chừng nhìn lâu sẽ biết làm thôi.”

“Không có khả năng!” Dick quả quyết nói, “Cho dù là biết chuẩn bị nguyên liệu, còn có độ lửa, phối hợp nguyên liệu, đều không phải chỉ dựa vào bản thân là có thể suy nghĩ ra được.”

Alice bĩu môi, “Bánh mì có nhân cũng được phát qua, cách làm còn đơn giản hơn sandwich, tại sao không có ai bắt chước làm bánh mì có nhân, chỉ mỗi sandwich là bị bắt chước thành công/”

Nhìn xung quanh một vòng, cô gằn từng chữ, “Bởi vì bên trong bánh mì có nhân là pho mát chỉ do tôi chuẩn bị. Ngoại trừ tôi, chỉ có Dick, Katy biết làm.”

“Còn cách làm sandwich đều dạy cho tất cả mọi người, cho nên bắt chước làm sandwich đơn giản hơn bánh mì có nhân.”

“Tôi tin chắc, người xấu ẩn nấp trong số chúng ta.”

CocaCola cũng vậy, chỉ có cô biết phối phương, bởi vậy đối phương vô phương bắt chước.

“Sandwich bán bên đường thực sự giống với sandwich của của hàng chúng ta bán sao?” Cô bé tên Benita cất tiếng hỏi.

“Ngoại trừ không có phết tương ngọt, không có công hiệu hồi phục sinh lực, còn lại gần như không có khác biệt gì.” Nói xong, Alice ra hiệu phân chia sandwich mà Katy mua về cho mọi người nếm thử.

Cho một miếng nhỏ sandwich vào miệng, tất cả bọn trẻ đều nhạy cảm nhận ra được, hương vị quá giống nhau, xác thực không giống như dựa vào chính bản thân người nào đó nghiên cứu ra được.

Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này? Bắt không được thủ phạm, có phải sẽ có người chịu oan?

Nghĩ tới đây, bọn trẻ hơi bất an.

Đợi một lát, Alice lại hỏi, “Vẫn không ai nguyện ý thừa nhận? Hiện tại đứng ra nói thật, chị có thể lựa chọn tha thứ.”

Không người trả lời.

“Thật ngoan cố.” Alice lẩm bẩm một câu.

Benita đảo tròng mắt, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu, “Em cảm thấy thủ phạm là trong 6 người mới đến làm.”

“Chị nói bậy!” Lúc này một giọng nói không giữ được tình tĩnh lớn tiếng phản bác.

“Vì cái gì cho rằng như vậy?” Alice hết sức tò mò, muốn nghe xem lý do.

“Trước khi thuê bọn họ, trong cửa hàng vẫn tốt, cho tới bây giờ vẫn không có việc như vậy xảy ra.”

“Trước khi thuê bọn họ thì trong tiệm bình thường, không có xuất hiện chuyện như vậy.” Benita nghiêm túc phân tích, “Điều này có nghĩa là, trong những nhân viên mới đến, có người có vấn đề?”

Nghe có vẻ có đạo lý, trong lúc nhất thời sáu người cũng không biết làm sao rửa sạch hiềm nghi cho bản thân.

“Không cần suy đoán lung tung nữa.” Ở thời khắc mấu chốt, Alice lên tiếng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt.

“Trước khi chưa bắt được thủ phạm, tất cả mọi người đều vô tội. Mọi người như thường lệ làm việc, không cần để trong lòng.”

“Về phần đến cùng là ai làm ra —— ”

Cô nhếch khóe miệng, ý cười lạnh lẽo, “Chị sẽ tra rõ ràng.”

Nói xong vỗ tay, ngữ điệu nhẹ nhàng, “Vốn định cho kẻ làm sai một cơ hội sửa chữa sai lầm, nếu đã không trân trọng, vậy quên đi. Tan làm, mọi người đều về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

Bọn nhỏ không nói một lời, buồn bực đi ra ngoài. Không khí kiềm chế, không còn hoạt bát hồn nhiên như ngày trước.

**

Buổi tối, Katy trằn trọc không ngủ được.

“Trăn trở cái gì? Nhanh ngủ đi” Katherine thúc giục.

“Chị à, chị thật không lo lắng gì sao?” Katy chẳng những không yên tĩnh lại, ngược lại trở mình ngồi dậy

“Lo lắng cái gì?” Katherine hỏi.

“Cái tên làm chuyến xấu đó sẽ bị bắt hay không đây? Từ nay về sau, tình hình khinh doanh của cửa hàng thực phẩm có thể bị đả kích hay không? Quan trọng nhất là, lỡ như buôn bán không tốt, chúng ta có bị sa thải hay không?” Katy từng chút đếm kỹ từng đầu ngón tay, càng nói trong lòng càng cảm thảm thấy hốt hoảng.

Không lo ăn, không lo ở, tiền lương mua xong đồ ăn vặt cùng quần áo mới, còn có thể tiết kiệm một ít vốn,, công việc tốt như vậy có thể đi đâu tìm được chứ?

Nếu như cửa hàng đóng cửa, trở lại khoảng thời gian ăn bữa này không có bữa như trước kia, cô sợ là chính mình không quen.

“Không phải chị chủ đã nói có tính toán rồi sao?”

“Lời kia không phải là vì an ủi chúng ta, nói ra để gạt người sao?”

Katherine, “...”

Cô bị ầm ĩ không ngủ được, dứt khoát cũng ngồi dậy, “Có còn nhớ Bailey không?”

“Đương nhiên nhớ kỹ. Anh ta ăn vụng, còn muốn đẩy công việc cho Dick.”

“Chị chủ không ở nhà, thế nhưng tất cả những gì Bailey nói, những việc Bailey làm, chị ấy đều biết tất cả.” Katherine nhắc nhở.

“Chị không nói thì em cũng quên mất!” Katy phấn chấn hẳn lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Lần trước có thể bắt tên vô lại kia thì lúc này cũng như vậy. Cho nên đừng lo lắng, nhanh ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.” Katherine dịu dàng khuyên nhủ.

Katy liều mạng gật đầu như gà con mổ thóc, đôi mắt sáng long lanh, “Chị à, chị nói không sai! Nếu như là chị chủ, khẳng định đã biết là ai làm chuyện xấu, tuyệt sẽ không oan uổng người vô tội!”

“Nằm xuống, nhắm mắt lại, đi ngủ.” Katherine ra lệnh

Katy ngoan ngoãn làm theo.

Không lâu sau, trong phòng ngủ khôi phục lại yên tĩnh.

Katherine nghiêng người, nhẹ thở dài khó có thể nhận ra. Bắt được kẻ trở giò quỷ thì sao chứ? Việc buôn bán của cửa hàng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Cũng không biết chị chủ có đối sách gì …

Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, bất tri bất giác, cô mơ mơ màng màng ngủ mất.

**

Từ khi biết được trong cửa hàng có người mang phương pháp làm sandwich tiết lộ ra bên ngoài, tất cả nhân viên đều nơm nớp lo sợ. Rất sợ ngôn hành cử chỉ của bản thân có chỗ nào không đúng, khiến cho người khác nảy sinh hiểu lầm không cần thiết.

Nhưng mà một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua … Chị chủ cũng không mảy may có hành động gì, vẫn như thường ngày ở trên lầu, thỉnh thoảng đến phòng bếp làm chút thức ăn ngon.

Trong lòng mỗi người không ngừng nảy sinh nghi vấn, chẳng lẽ không điều tra được, đã từ bỏ rồi?

Không ai dám tiến lên tự tìm phiền phức, đành phải kìm nén nghi vấn trong lòng.

Katherine trái lại lấy can đảm đến hỏi, “Một phần sandwich giá 20 đồng tiền, có thể mua từ bên ngoài giá 10 đồng tiền, lại đến mua 1 ly CocaCola dùng chung. Hay là tính toán hạ giá được không?

Alice cười tủm tỉm nói, “Không sao, bán nhiều hơn mấy ly CocaCola cũng giống như nhau cả thôi.”

Nhìn sắc mặt của cô, thế mà không có chút nào sốt ruột.

Katherine đành phải đem những lời khuyên giải nuốt trở lại trong bụng.

Mấy ngày sau, Benita nghỉ phép.

Những người khác ở ký túc xá cất tiếng chào hỏi, lần lượt ra cửa đi làm.

Còn cô nàng mặc một chiếc váy lụa mới mua, xách lấy giỏ trúc ra ngoài dạo phố.

Đến khi vào bên trong 1 ngõ nhỏ, cô nhanh chóng lấy ra 1 khối vải màu đen từ trong giỏ trúc, che khuôn mặt. Tiếp đó lấy ra 1 tấm áo choàng đen, đem toàn thân che phủ kín kẽ.

Khi chắc chắn không ai nhận ra mình, Benita cúi đầu, bước vội hướng đến 1 ngôi nhà dân.

“Đông, …Đông, …Đông đông đông.”

Sau một hồi gõ cửa với tần suất đặc biệt, cửa được mở ra, để cho cô tiến vào.

Benita gỡ mũ và khan che mặt xuống, vô cùng vui vẻ, “Ngài Philipps, rốt cuộc lại gặp mặt rồi.”

Philipps cầm lấy tay của cô gái nhỏ, thâm tình khẩn thiết, “Mấy ngày không gặp, ta rất nhớ em.”

Benita thẹn thùng không ngớt, “Em cũng thế …”

“Lúc đến có người đi theo không?” Philipps hỏi

“Không có.” Benita cuống quýt lắc đầu, “Em rất cẩn thận, không để người khác chú ý đến.”

“Quý cô Alice có tính toán gì không?” Philipps tiếp tục hỏi.

Nói đến đây, Benita đắc ý cười nói, ” Cô ấy biết có người tiết lộ phối phương ra ngoài, nhưng không xác định cụ thể được là ai.”

“Là em đã dẫn dắt sự hiểu lầm, có lẽ đã hoài nghi sáu người mới đến kia.”

“Không có gì đáng ngại, xem ra cô ta cũng không có chút khôn khéo nào. Cửa hàng kinh doanh phát đạt, rõ ràng chỉ do có một đầu bếp giỏi, cũng không đại biểu cô ta là một người kinh doanh tài giỏi.”

“Ta rất lo cho em.” Đôi mắt màu lam nhạt như hồ nước trong veo, mơ hồ lộ ra một vệt sầu lo.

“Xin ngài hãy yên tâm, em rất an toàn.” Benita ngẩng đầu, tràn đầy tự tin, “Lại qua thời gian nữa, em sẽ biết rõ pho mát bên trong bánh mì có nhân được làm ra như thế nào, sau đó đến phối phương của thức uống, cùng lúc dâng tặng cho ngài.”

“Benita, em thật sự quá tốt!” Philipps không khỏi cảm động, “Chờ khi ta ngồi lên vị trí Lệnh chủ, nhất định sẽ cưới em làm vợ.”

“Chỉ cần là vì ngài Phillips, cho dù để em làm gì, em cũng đều nguyện ý.” Benita ẩn ẩn đưa tình.

“Đừng chờ đến sau này, bây giờ liền cưới cô ta đi.” Trong phòng đột ngột vang lên một giọng nói quen thuộc.

Sắc mặt Benita đại biến, theo bản năng muốn che di khuôn mặt mình. Không ngờ một trận gió thổi đến, trực tiếp thổi bay tấm vải.

“Là người nào? Vì sao lại xuất hiện ở trong nhà của ta?” Philipps khẳng khái chỉ trích.

“Phái người đến cửa hàng thực phẩm ăn cắp phối phương, thế mà anh lại không biết ta là ai?” Alice cảm thấy buồn cười.

Sắc mặt Benita lúc xanh lúc trắng. Trước đó rõ ràng đã cam đoan chắc chắn, bản thân rất cẩn thận, không bị người khác chú ý, chẳng mấy chốc đã bị người ta theo vào trong nhà.

Lúc này cô có vẻ bối rối, không dám nhìn thẳng Phillips, chỉ có thể “ngoài mạnh trong yếu” hỏi, “Vì sao cô biết chỗ này?”

Alice thờ ơ trả lời, “Đến bắt trộm.”

Đã cảnh cáo qua, sau không có ai thừa nhận, vào buổi tối, cô liền đêm thần lực thả ra, bao phủ cả trấn nhỏ Clayton.

Bên ngoài nhìn vào, mấy ngày này cô luôn ở trong cửa hàng, nơi nào cũng không đi, việc gì cũng không làm. Nhưng trên tực tế, nhất cử nhất động của 12 nhân viên cô đều nắm trong lòng bàn tay.

Nhìn thấy Benita có hành vi mờ ám, cô lập tức đoán được người này có vấn đề.

Đợi đến khi đôi tình nhân gặp nhau, cùng nhau tâm sự, cô liền triệt để hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra – Philipps muốn diệt trừ đối thủ cạnh trạnh, vì vậy đã đem vị trí phu nhân Lệnh chủ làm mồi nhử, lợi dụng Benita vì hắn mà làm việc.

Sau khi suy xét cẩn thận, Alice không khỏi thầm than, thật là một tên tra nam.

“Cô hiểu lầm rồi.” Đột nhiên, Phillips rời khỏi chỗ của Benita đang đúng hai bước, “Cô gái này bị trật chân, nói muốn vào đây nghỉ ngơi một lát, ta mới để cho cô ta vào cửa. Thực ra, ta khôn hề quen biết cô ta.”

“Ngài Philipps?” Benita vừa sợ vừa giận, Cô vạn vạn không nghĩ tới, người tình mới vừa rồi ôn nhu quyến luyến, đột nhiên trong lúc này lại thay đổi thái độ.

“Ta không quen biết hai người. Mặc kệ giữa hai người đang có tranh chấp gì, xin đừng kéo ta liên lụy vào.” Philipps tiếp tục phủi sạch quan hệ, giả vờ vô tội.

Alice “hihi” cười 1 chút, “Chắc anh không biết, từ khi các người gặp mặt, ta đã dùng đá ma thuật ghi lại hình ảnh.”

Chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù cật lực phủ nhận, cũng không phủi sạch được quan hệ của đôi bên.

Philipps biểu tình cứng ngắc, ngốc sững tại chỗ. Bộ mặt ôn-tồn-lễ-độ không-chê-vào-đâu-được của hắn cuối cùng cũng có vết nứt.

“Cô lấy đá ma thuật từ đâu? Sao cô có thể tìm được nó?” Sắc mặt hắn khó coi, tay nắm chặt thành quyền, từ trong kẽ răng cố sắp xếp lại câu chữ.

Không trách trước đó không nghĩ tới, cho đến giờ phút này, Philipps vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở bước nào.

“Tại sao phải nói cho anh biết?” Alice hết sức hờ hững – cô ước gì đối phương cứ mơ mơ hồ hồ mà chịu thua, mảy may không có ý tứ muốn giải thích với hắn.

Philipps bị nghẹn nói không nên lời.