Chương 3: Món tiền đầu tiên 2

Edit: Hana

Beta: Sakura

Ra khỏi phòng, Martin, Ward bước chân nhẹ nhàng lâng lâng, như còn trong mộng.

Alice nói xong những lời dọa người, bản thân lại rất bình tĩnh. Cô bỏ cam thảo, thịt con mhím vào ngăn tủ, tạo một khối băng để ướp lạnh rồi sau đó liền ra cửa.

Trong túi có 4 kim tệ, cuối cùng cô có thể mua một chút đồ ăn ở trấn nhỏ Clayton.

Cháo lúa mạch, bánh mì đen, pho mát, canh thịt, bánh kem mật ong. Mỗi thứ đều thử qua một chút, cô bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Cháo lúa mạch cho thêm muối, cà rốt. cải bắp, nấu sền sệt, khẩu vị rất kì quái, cô ăn không quen.

Bánh mì đen vừa chua vừa cứng.

Pho mát thì tạm ổn, miễn cưỡng cũng có thể nuốt vào bụng.

Canh thịt mặn chát. Uống xong ngụm thứ nhất thì Alice không còn dũng khí  uống thêm ngụm thứ hai.

Mặt cô không biểu tình, thầm nghĩ, đây rõ ràng là phí tiền hại thân. So sánh mà nói, bánh kem mật ong là món ăn ngon nhất nhân gian.

Nhưng những này còn chưa tính là gì so với cá muối tanh hôi, thịt hun khói khét lẹt, cùng với thức ăn dạng nước…

Alice nhìn  thoáng qua, lập tức quay đi, không có ý định mua nữa.

“Nghĩ tích cực, trình độ kém thì nói rõ có chỗ để phát triễn.” Cô thấp giọng tự nói rồi đi tới cửa hàng lương thực cách đó không xa.

“Quý khách, đây đều là lúa mạch mới thu năm nay, ngài có muốn mua một chút về  nếm thử không?” Chủ cửa hàng nhiệt tình chào mời.

“Lấy cho tôi hai cân tiểu mạch.” Alice nhìn một chút rồi hỏi “ Nơi này có thể giúp đỡ đem lúa mạch nghiền thành bột mì không?”

“Được chứ.” Chủ cửa hàng trả lời

“Vậy mài đi. Nhớ rây cẩn thận, tôi muốn dùng làm bánh mì trắng.”

Bánh mì trắng! Trong lòng chủ cửa hàng run lên.

Bánh mì đen bình thường làm từ bột lúa mì trộn phần lớn trấu cám nướng lên. Đem bột mì rây một chút, trấu cám được rây sạch sẽ, nướng thành bánh sẽ càng trắng hơn.

Bởi vậy mà lượng bột mì tương đương chỉ làm ra bánh mì trắng thể tích còn hơi nhỏ, chỉ có quý tộc cùng nhà giàu mới có thể ăn  được.

“Nếu để làm bánh mì trắng thì cần chút phí gia công.”Chủ cửa hàng nhắc nhở

Xay thành bột hao phí nhân công, bột càng tinh tế càng hao phí thời gian công sức.

“Được.” Alice đáp ứng.

Chủ cửa hàng lúc này mới bảo người đi xay bột mì.

Trong lúc chờ đợi, hai người cũng nhàn rỗi nói chuyện.

“Ông chủ, đồ nơi này của ông rất đầy đủ nha. Nhiều lúa mạch như vậy đều là năm nay mới thu hoạch sao?” Alice nghi vấn hỏi.

“Đó là đương nhiên! Lúa mạch cũ làm sao có thể đem ra bán?” Chú cửa hàng ưỡn ngực, tự hào nói “Lĩnh chủ chúng ta nhân từ, thu thuế thấp. Lương thực trồng ra chỉ nộp ra ba phần còn giữ lại bảy phần cho mình.”

“Lại thêm trời trong gió nhẹ, bốn mùa như mùa xuân, thu hoạch một năm hai vụ, mỗi năm có thể thu hoạch lớn!”

“Nghe nói như vậy, cũng không thiếu lương thực, làm sao tôi nhìn trên trấn rất nhiều người đầu đang ăn bánh mì đen?” Alice buồn bực

Chủ cửa hàng cười nói, “Lương thực thu được thật là nhiều nhưng cũng không thể đều ăn hết.”

“Bán đi một phần đổi thành tiền liền có thể mua thêm bộ đồ mới, thay đổi đồ dùng trong nhà.”

“ Lại nói, làm ruộng nhiều vất vả. Điều kiện gia đình tốt một chút, có chút lòng cầu tiến, ai không tiết kiệm một chút đưa con đi học kiếm thuật, học ma pháp.”

“Thật muốn ăn nhưng cái gì cũng cần chi, có thể bớt được chút nào liền bớt.”

“Học phí rất đắt sao?” Alice rất tò mò.

“Đều là dùng kim tệ để tính, có thể không đắt sao.” Nghĩ đến đứa trẻ nhà mình sắp vào học viện Kỵ Sĩ, chủ cửa hàng đau lòng một trận, “Một năm phải nộp hai kim tệ làm học phí, chi phí ăn ở.”

“Còn muốn mua đoản kiếm, mua giáp da, hỏng không thể dùng còn cần thay mới. Chi tiêu nhiều như vậy, không biết bao nhiêu tiền.”

“Nghe nói học tập ma pháp còn tốn hơn, chỉ một năm học phí liền đến  mười kim tệ.”

“Quá đắt, gia đình bình thường không chu cấp nổi.” Alice vừa nói vừa lắc đầu liên tục.

“Nhưng nếu có thể kiên trì đến tốt nghiệp, tương lai sáng sủa.” Chủ cửa hàng cảm khái.

“Làm Kỵ sĩ cho lãnh chúa, một tháng tối thiểu có thể cầm 20 – 30 ngân tệ.”

“Được thương đội thuê làm hộ vệ, ít cũng có 15 ngân tệ.”

“Coi như kém một chút, cũng có thể tới sơn mạch U Minh đi săn mà sống.”

“Qua được mấy năm, cuộc sống sau này liền ổn.”

“Chỉ dựa vào trồng trọt, đến lúc nào mới có đủ học phí?” Alice tự nhủ trong lòng, thầm may mắn chính mình cấp cao

“Vào học viện vốn là rất khó.” Chủ cửa hàng lộ ra vẻ tự đắc, “Người có cơ hội học tập không nhiều.”

Đang nói chuyện, một người mang nửa túi bột mì tới.

Chủ cửa hàng nhất thời ngừng câu chuyện. Cúi đầu tính toán một chút mới nói, “Hai cân lúa mạch thêm nghiền nhỏ, hết 25 đồng tệ.”

Alice hỏi thêm một câu, “Ông chủ, nơi này của ông có bán rau quả cùng thịt tươi không?”

“Nơi này chúng tôi không bán.” Chủ cửa hàng tươi cười, nhiệt  tình chỉ đường, “ Đi ra cửa rẽ phải, đi thêm hai ba phút liền có thể thấy quán thịt và rau củ.”

“Cảm ơn.” Dùng kim tệ thanh toán, cất kỹ tiền thừa, Alice ra khỏi cửa hàng lương thực.

***

Đi ra cửa rẽ phải, đi không bao lâu, Alice gặp một đoàn mạo hiểm.

Đó là đội mạo hiểm ba người, hai nam một nữ, đều khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Bọn họ hợp lực khiêng một con trâu đực, vừa chậm rãi di chuyển vừa mở miệng nói chuyện.

“Mang theo con mồi hơn một trăm cân đi hết một ngày một đêm tới lãnh địa khác chỉ vì nhiều thêm hai ngân tệ? Điên rồi!”

“Trong đội tổng cộng ba người, trong đó có hai Pháp sư. Anh nói xem, làm thế nào vận chuyển Cuồng Bạo Huyết Ngưu qua?”

“Tôi thà rằng về sơn mạch U Minh giết thêm một ma thú cũng không muốn kiếm thêm phần chênh lệch giá kia.”

Một cô gái duy nhất trong tiểu đội ba người điên tiết cắn răng nghiến lợi nói.

Một người khác tán thành, “Tôi cũng đồng ý bán con mồi tại Clayton.”

Người cuối cùng nhận thua, “Tôi sai rồi, tôi nghe hai người còn không được sao!”

Người nữ duy nhất khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không ưng ý.

Alice giật mình, sử dụng kĩ năng Giám định với người nữ.

Một giây sau, một bảng trong suốt xuất hiện.

[Trạng thái nhân vật]

Tên: Helen

HP: 365/365

MP: 540/540

Đẳng cấp nghề nghiệp: Pháp sư Lv.28

Kỹ năng: ma pháp hệ Phong, Ẩn tàng khí tức, Cảm giác khí tức.

Alice kịp phản ứng, Martin, Ward mới mười bốn – lăm tuổi, thực lực so với đồng lứa nổi bật, đó là bởi vì bọn họ còn trẻ.

Phán đoán trình độ vũ lực dị giới, lấy người trưởng thành làm tiêu chuẩn thì thích hợp hơn.

“A?” Bất chợt, Helen giống như nhận ra điều gì, cảnh giác dò xét bốn phía.

“Thế nào?”Đồng bạn hiếu kì

“Không biết nữa, chính là cảm giác nơi nào không thích hợp.” Ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt lướt qua Alice, thậm chí không dừng thêm một giây. Cuối cùng, cô không hề phát hiện điều gì.

Helen lộ ra tia mờ mịt trong mắt, “Có thể do tôi quá cẩn thận.”

Đồng bạn thúc giục, “Đừng trì hoãn, nhanh đem Cuồng Bạo Huyết Ngưu bán đi! Thật quá nặng, tôi gánh mà toàn thân trên dưới chỗ nào cũng đau.”

“Liền tới đây.”

Ba người từng bước đi đến, Alice nghĩ thầm, “Xem ra khi sử dụng Giám Định với người nào đó, có thể bị mục tiêu cảm nhận được? May mắn có Ẩn tàng khí tức, trong mắt người khác thì mình chính là người bình thường. Dù là bị mục tiêu phát giác cũng sẽ không phát hiện là ta làm.”

Khóe miệng khẽ cong, nụ cười ôn hòa, như chưa có chuyện gì xảy ra, cô tiếp tục đi về phía trước.

***

“Cuồng Bạo Huyết Ngưu còn nguyên vẹn, cao nhất là 20 ngân tệ, thêm nữa không mua được.”

Còn chưa tới sạp thịt, Alice liền nghe chủ quán vỗ thớt gỗ, hung hăng nói.

Helen cùng đồng bạn nhỏ giọng thương lượng, một lát sau gật đầu đáp ứng “Được. Liền bán giá này.”

Alice tránh ra, để ba người đi trước. Chờ bọn hắn đi xa, cô mới đến hỏi “Có thịt lợn không ông chủ?”

Chủ quán biểu hiện tiếc nuối, “Cô gái, cô tới chậm. Lúc trước đã bán sạch thịt rồi.”

“Vậy… có thịt gà không?” Alice lại hỏi

“Không có.”Chủ quán trả lời.

Alice, “…”

Cái này cũng không có, cái kia cũng không có, khách hàng còn có thể mua cái gì?

Giống như nghe thấy tiếng lòng của cô, chủ quán nhiệt tình đề cử, “Vừa thu được Cuồng Bạo Huyết Ngưu, thịt cũng rất ngon, muốn mua nếm thử chút không?”

Alice bất đắc dĩ gật đầu “ Vậy một cân thịt, thăn bò đi”

“Được, ngài chờ một lát.” Chủ quán  đem dao lớn khua lên, bắt đầu làm việc.

Một đao hạ xuống, da thịt tách rời. Không bao lâu, nguyên một con trâu bị cắt thành mấy khối lớn, chỉnh tề xếp lên nhau.

Chủ quán không có vội vàng tiếp tục, mà cắt một khối thịt bò, gói kĩ, đưa ra, “ Của cô hết 30 đồng tệ.”

Alice nhìn miếng thịt cũng ngon nên không trả giá, trực tiếp trả tiền.

Bên cạnh sạp thịt vừa vặn có người bán rau quả, cô chọn lấy hai cây xà lách xanh tươi. Chọn thêm đầy đủ nguyên liệu mới hài lòng trở về quán trọ.

Quán trọ một người ở một đêm 40 đồng tệ, đại sảnh có cung cấp đồ ăn nhưng phải trả thêm phí. Lữ khách cũng có thể mua nguyện liệu, tự mình đến phòng bếp nấu cơm.

Dị giới nấu nướng đơn giản, đồ ăn phần lớn là luộc. Alice ăn không quen cho nên quyết định tự mình làm.

Bột mì tinh để làm bánh mì trắng, cắt khối thịt bò sống, tẩm gia vị nướng cùng với rau xà lách rửa sạch kẹp giữa bánh mì, sandwich đơn giản liền làm xong.

Alice cắn một miếng bánh mì trắng  xốp hơi ngọt, thịt bò trơn mềm ngon miệng, rau xà lách giòn ngon, lập tức xúc động muốn khóc, “Đây mới là đồ cho người ăn!”

Ăn liên tiếp hai khối sandwich, miễn cưỡng lấp đầy bao tử, cô mới có tâm tư cân nhắc đến cái khác.

“Ở lại quán trọ lâu dài chi phí quá cao, có thể tìm nhà dân, thuê theo tháng.”

“Dù là chế tác dụng cụ phép thuật, hay là chế tác dược tề, vật liệu cái nào cũng không đủ, muốn làm cái gì cũng không được. Trước tạm thời kiếm từ đồ ăn, tích lũy dần dần.”

“Chờ một lúc đem thịt heo xào rồi kẹp trong sandwich xem hương  vị thế nào.”

“Dựa theo kế hoạch, vốn muốn lấythịt bò cùng thịt heo làm sandwich mang ra so sánh, lựa chọn tốt nhất. Nhưng nghe ông chủ sạp thịt, hàng ngày ông ta cũng không rõ người ta đưa đến là những ma thú gì. Nếu không thì bán nhiều loại khác nhau: sandwich thịt bò, sandwich thịt lợn, sandwich thịt gà,…? Về sau mua được loại thịt nào liền làm loại sandwich  đó. ”

“Cam thảo có thể làm thành tương ngọt, phết lên bánh mì, sẽ có cảm giác ngon hơn.”

“Ăn ngon là chưa đủ, phải có thêm thứ gì đó đặc sắc.”

“Để đảm bảo mới mẻ, sandwich  hết ngày liền phải xử lý. Không có không gian trang bị, đồ vật quá nhiều cầm không tiện.”

…..

Suy đi tính lại, mạch suy nghĩ dần rõ ràng.