Chương 4: Món tiền đầu tiên 3

Sáng sớm hôm sau, Alice đi vào phòng bếp định làm 5 cái sandwich thịt bò, 5 cái sandwich thịt heo.

Trải qua một đêm nghiên cứu, cô cải tiến phương pháp chế biến.

Trong đó, sandwich thịt heo bên trong kẹp là thịt muối cùng với rau xà lách, cắt thành hình tam giác, kích cỡ tương đương với lớp bánh mì ngoài cùng.

Sandwich thịt bò cách làm không thay đổi, chỉ là cải thiện tương ngọt tốn nhiều công phu.

Alice xuất ra tương ngọt tỉ mỉ nghiên cứu, khóe môi mỉm cười. Trong này ngoại trừ cam thảo còn có hai vị thảo dược khác.

Tối hôm qua cô tìm khắp toàn bộ Clayton, thật vất vả mới gom đủ nguyên liệu. Trừ hương vị thơm ngọt còn có những công hiệu khác.

Lấy ra cây phết nhỏ, cô phết thêm tương ngọt vào trong bánh mì trắng. Không bao lâu, mười cái sandwich liền làm xong.

Alice lấy giỏ trúc chuẩn bị từ trước, lần lượt bỏ sandwich vào trong rổ rồi để khăn sạch che lên.

“Như vậy là được rồi, chờ một lúc sẽ đem ra bày quầy bán hàng.” Alice không chút nào cảm thấy boss max cấp bày hàng vỉa hè có chỗ nào không đúng, nhẹ nhàng vui sướng ra quyết định.

Dùng bữa sáng là hai chiếc sandwich thịt heo làm dư ra, nhai nuốt thật kỹ, ăn xong thì cầm rổ đi ra ngoài.

Sắc trời có chút trắng, toàn bộ tiểu trấn chậm rãi từ trong ngủ mơ tỉnh lại. Các cửa hàng bên đường bắt đầu mở cửa làm ăn, không ngừng có người đem bàn ghế, đồ ăn nóng hổi bày quầy bán hàng.

Alice tìm người hỏi qua, chỉ cần  không quấy nhiễu người khác, ở trong Clayton có thể tự do bày quán bán hàng. Lĩnh Chủ chẳng những không có gì hạn chế mà còn miễn luôn thuế.

Lĩnh Chủ… Thật là một người tốt nha!

Alice bước chân nhẹ nhàng, khóe miệng cười khẽ, nhanh chân đi về phía trước.

Bên đường có rất nhiều người địa phương đứng sẵn, tiếng rao hàng không ngừng vang lên.

“Cháo lúa mạch! Cháo lúa mạch thơm ngon đây! Một bát chỉ hai đồng!”

“Bánh kem mật ong, một khối 10 đồng tệ! Đi ngang qua không nên bỏ lỡ nha!”

“Bánh mới ra lò, thêm hạnh nhân, thêm vừng, cực kỳ ngon, mau qua nếm thứ.”

Alice dừng lại bên cạnh nơi bán bánh kem mật ong, dường như định tại đây bày quầy bán hàng.

Một cô bé mười bốn mười năm tuổi đi ngang qua, khẽ xích lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở, “Tốt nhất đừng bày hàng ăn uống ở đây…khó bán lắm.”

So sánh với bánh kem mật ong, các đồ ăn khác đều thành đồ bỏ đi. Vốn có thể bán ra mà ngửi được mùi thơm của bánh kem thì khách hàng cũng chẳng muốn mua nữa.

Alice cảm kích nhìn cô bé, cười nói, “Không sao, tôi có tự tin là bán được.”

Cô bán giá cao, người bình thường không mua nổi. Người có thể mua được bánh kem, nói không chừng sẽ nguyện ý dùng tiền thử thứ tươi mới.

Thấy đối phương không nghe khuyên bảo, cô gái tốt bụng than nhẹ, cũng không nói gì thêm.

Alice hắng giọng, giọng nói vang lên, “ Bánh sandwich mới làm, bên ngoài có bánh mì trắng, bên trong, có thịt, có rau, 20 đồng tệ một cái, mau tới mua thử đi!”

Lời vừa cất lên, mấy người ngây ngốc sung sờ tại chỗ. 20 đồng tệ có thể mua hai khối bánh kem mật ong. Coi như bánh mì trắng kẹp thịt kẹp rau quả cũng không thể bán đắt như vậy.

Nhìn tuổi Alice không lớn lắm, trong lòng bọn họ không khỏi suy nghĩ. Chắc cô gái này chưa từng bán hàng, báo gía lung tung đấy chứ?

Phải biết rằng, để bảo đảm nguyên liệu nấu ăn luôn tươi mới, đồ ăn làm ra cuối ngày đều phải xử lý. Nếu như không bán được, đều phải tự mình ăn hết, hoặc đổ đi.

Nếu như ế, đồ bán không được, tiền kiếm được cũng không đủ chi phí nguyên vật liệu. Cũng vì thế, trên trấn rất ít người bán bánh mì trắng vì sợ không bán được, thua lỗ.

Bánh mì trắng, thêm thịt, thêm rau quả như của Alice, bọn họ đừng nói gặp qua, ngay cả nghe qua cũng chưa từng nghe.

“Nhiều loại nguyên liệu hỗn tạp như vậy, có thể ăn được không?” Nhiều nghi vấn đưa ra không ngừng

Thời gian nhanh chóng lướt qua, đảo mắt đã nửa giờ trôi qua, người có can đảm thử đầu tiên vẫn chưa xuất hiện.

Alice cũng không thèm để ý, nói chuyện phiếm cùng chủ quán bánh kem mật ong bên cạnh “Chú John, ở Clayton có nhà dân cho thuê không? Quán trọ quá đắt, cháu định chuyển sang nơi khác.”

John là tên một người đàn ông trung niên, dáng người khôi ngô, vạm vỡ. Nhìn tướng mạo, ông không giống người bán bánh kem mà giống thợ rèn hơn.

Nghe vậy, ông cười thô kệch, “Có chứ, có nhiều nhà dân để trống lắm. Muốn thuê thì tới thành trấn xử lý thủ tục, đó đều là sản nghiệp của Lĩnh Chủ.”

“Một tháng khoảng bao nhiêu tiền?”

John suy nghĩ  một chút, “Tiện nghi đầy đủ 500 đồng tệ, tốt hơn một chút 800 đồng tệ.”

“Nếu như thuê cửa hàng bên đường thì thế nào?”

“Một tháng 2000 đồng tệ, cũng chính là 20 ngân tệ.” Nhắc đến chuyện này, John liền nhịn không được thở dài, “Tôi đã sớm muốn thuê cửa hàng, nhưng không có cách nào, tiền thuê quá đắt!”

“Chú bán được như vậy mà trả không nổi tiền thuê một cửa hàng sao?” Alice kinh ngạc.

“Cũng không phải trả không nổi.” Chủ quán giải thích.

“Cháu nghĩ xem, thuê cửa hàng, phải bán bao nhiêu bánh kem mật ong mới đủ tiền vốn? Coi như tôi có thể làm, nhiều người sẽ mua sao?”

“Tính toán nửa ngày, nói không chừng còn không bằng bày quầy bán hàng, Cho nên, dù rất muốn thuê cửa hàng vẫn là không thể không nhịn.”

“Chờ sau này Clayton  náo nhiệt hơn, nhất định sẽ có nhiều người hơn đến mua bánh kem mật ong.” Alice an ủi

John cười khổ, “Nói thì dễ chứ đến bao giờ mới có thể ….”

Alice còn muốn nói thêm, bỗng nhiên bên tai truyền tới một tiếng gọi mừng rỡ, “Quý cô Alice, thật trùng hợp, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được cô.”

Giọng nói có chút quen tai.

Theo tiếng kêu nhìn lại, Alice phát hiện Martin đang đứng ngay trước mặt.

Cô có chút ngoài ý muốn, chớp chớp mắt, “Còn chưa về học viện sao?”

“Ngày hôm nay mới đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.” Martin ngó đông ngó tây cảm thấy rất mới lạ “Quý cô ở đây làm cái gì?”

“Bày quầy bán hàng, làm ăn.” Alice đáp lại.

Martin lập tức nhớ tới lời của Alice lần trước “Để Nam Tước lĩnh vượt qua Vương đô, trở thành nơi phồn hoa nhất đế quốc.”

Nét mặt cậu ta có chút cổ quái, ho nhẹ một tiếng, hỏi, “Bán cái gì vậy? Tôi có thể xem sao?”

“Sandwich, phía ngoài là bánh mì trắng, bên trong kẹp xà lách với thịt.”Alice vừa nói vừa nhấc tấm khăn lên, “Có hai loại, một cái là thịt bò, một cái là thịt lợn.”

Một khối  nửa cái sandwich lớn bằng bàn tay, trắng trắng mập mập, rất đáng yêu.

Martin ngẫm lại từ khi rời học viện đến giờ chưa được ăn qua bánh mì trắng, liền nói “Vậy được, cho tôi một cái.”

Alice đứng không nhúc nhích, “Một cái sandwich 20 đồng tệ.”

“Đắt thế?” Martin kinh hãi, tưởng Alice nói đùa.

“Nếm qua cậu liền biết, 20 đồng tệ tiêu rất đáng.” Alice thề son sắt cam đoan.

Martin lộ ra vẻ chần chờ.

Nếu như trước đây, túi tiền có bốn năm kim tệ, mua một chút đồ ăn mới lạ  nếm thử không đáng gì. Nhưng khổ nỗi giờ ví tiền rỗng tuếch, không thể tiêu hết rồi lại kiếm người mượn được.

“Tùy tiện xuất ra 5 kim tệ cứu người, tiêu 20 đồng tệ còn cần cân nhắc?” Alice buồn bực

Lời này không phải ép buộc, cô thật sự hiếu kì.

Martin ánh mắt bối rối“ Mới không phải tùy tiện. Kia là toàn bộ gia sản của ta.”

“Được rồi, được rồi, toàn bộ gai sản.” Alice không tranh luận.

Martin trầm mặt một lát, hơn nửa ngày mới lên tiếng nói thật, “Tôi không phải là học sinh sao? Cha mẹ cho tiền sinh hoạt từng tháng. Đến khi thu được tiền sinh hoạt tháng sau, tôi phải dựa vào  một kim tệ này để sống qua ngày.”

Tuy nói ăn cơm không tốn bao nhiêu tiền, còn sửa chữa vũ khí, mua dược tề mới tốn nhiều. Thời điểm không có tiền, thật sự là trăm phương nghìn kế để tiết kiệm tiền, một cái đồng tệ cũng không nỡ dùng!

Alice “…”

Thê thảm như vậy sao?

Chỉ thấy sắc mặt Martin khó coi, trên mặt vô cùng giãy dụa, giống như rất khó lựa chọn.

Alice vừa định nói không cần miễn cưỡng, liền nghe cậu ta cắn răng, quả quyết nói “Mặc kệ, chuyện về sau để về sau nói! Cho tôi một cái sandwich thị heo.”

Alice nổi lòng tôn kính, đây mới thật sự là dũng sĩ!

Cô từ trong giỏ lấy ra sandwich thịt heo “Nếm thử xem vị thế nào.”

Martin hiên ngang lẫm liệt, hung hăng cắn một miếng. nhai nhai trong miệng hai lần, hai mắt hắn tròn xoe, cả người như đang mơ.

Bánh mì  trắng đặc biệt xốp, còn ngon hơn mọi lần.

Rau xà lách lại giòn, nhai sướng miệng, so với những lần từng ăn trước đây, giống như là một loại hoàn toàn mới.

Thịt muối cũng rất ngon, mang theo một mùi thơm mê người.

Ăn, còn muốn ăn, còn muốn ăn. Căn bản là không thể dừng lại được.

Đặc biệt là tương ngọt phết bên trong bánh mì khiến người ta say mê, không cưỡng lại được muốn ăn thêm.

Bánh mì, rau xà lách, thịt muối, tương ngọt hoàn toàn dung hợp với nhau, cắn một miếng, đáy lòng thỏa mãn khó nói nên lời.

Martin cảm động phát khóc. Lớn như vây rồi mà lần đầu tiên cậu ta mới được ăn món ngon như vậy.

Nhanh chóng ăn hết sandwich, từ trong túi tiền cầm ra một ngân tệ, kiên định nói “Tôi muốn thêm một cái vị bò.”

Alice tươi cười đưa ra.

Không giống với thịt muối có mùi thịt đặc trưng, thịt bò không có dậy lên quá lớn mùi thơm. Chỉ cắn nhẹ một cái liền phát hiện miếng thịt vừa chín tới, thơm mềm ngon miệng.

Martin cắn một miếng, hai miếng, không bao lâu liền giải quyết xong cái sandwich thứ ahi.

Ánh mắt của cậu nóng bỏng, gấp gáp giao ra ngân tệ, trong lòng thầm nghĩ, 60 đồng tệ rất không tiện, vẫn là không nên tạo thêm phiền toái cho Alice. Trực tiếp mua 5 cái, không cần trả lại, bớt việc?

“Bạn đang làm gì thế?” Phía sau đột ngột vang lên tiếng nói chuyện của đồng bạn.

Martin vọi vàng quay đầu lại, “Cậu mau tới đây. Alice làm sandwich ăn siêu ngon! Nếm thử ngay đi!”

Hỏi xong giá cả, Martin không nói gì chỉ nhìn Martin, chỉ cảm thấy rất đau đầu.

“Sandwich quá đắt… hay đợi tháng sau có tiền tiêu vặt, chúng ta lại tới ăn một bữa thật lớn.”Cậu cùng đồng bọn giảng đạo lý.

“Không đắt, không đắt chút nào. Hàng tốt, giá rẻ, đặc biệt có lời!” Martin như chúng tà, liều mạng biện hộ thay miếng sandwich.

Nói mãi không được, Ward liền tuyệt vọng.

“Không tin cậu nếm thử xem, không được coi như tớ thua!” Martin lấy sandwich thịt heo mạnh mẽ nhét vào tay đồng bạn.

Ward không thể làm gì khác, cúi đầu cắn một miếng.

Vài phút sau, cậu mím chặt bờ môi, biểu lộ ẩn nhẫn. Nửa muốn ngăn Martin lại, nửa muốn khuyên bảo chính mình, “Tiêu nhiều nhất một ngân tệ thôi, không thể nhiều hơn được!”

Martin cười thoải mái. Không hổ là đồng bạn của cậu, suy nghĩ cũng giống như cậu.

Ward cầm sandwich, từng miếng từng miếng một ăn thật chậm, tâm trạng vui sướng cực độ.

Alice gói hai miếng sandwich nữa lại.

Trong mắt Martin lấp lánh hào quang, hưng phấn không thôi, “Vì sao cô làm ngon như vậy? Liền ngay cả rau xà lách cũng đặc biệt giòn ngon”

Alice nghĩ thầm, đó là bởi vì bất kể những người khác dùng nguyên liệu nấu ăn gì thì phương thức nấu cũng là luộc.

Rau xà lách ăn sống hương vị rất ngon, càng đun lâu thì hương vị càng kém đi. Mà cô chỉ dùng nước nóng trần một chút nên vị ngon vẫn giữ được nguyên vẹn.

Tuy nhiên giải thích quá phức tạp, người ngoài nghe khó thể hiểu được.

Nghĩ vậy, cô đơn giản nói, “Tôi có học qua chuyên môn nấu ăn.”

Đã từng học qua cho nên trù nghệ tinh xảo, làm ra đồ ăn ngon cực kỳ, nghe liền rát có đạo lý!

Logic không có kẽ hở, Martin bị thuyết phục.

Ward vẫn cẩn thận phẩm vị, cảm giác mỗi miếng sandwich đều ngon muốn chết.

Cậu vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi tuyệt đối không phải nói đùa” Giọng điệu nghiêm túc nói “Đây là thần tích.”

Alice “…”

Không, đây chỉ là đồ ăn người bình thường nên ăn.