Chương 86: Nghỉ 3

Jonathan cũng không nổi giận, hắn biết Tam hoàng tử là đang giận chó đánh mèo.

Bình tĩnh lại, hắn đạm mạc biểu thị, “Tài nghệ không bằng người, chỉ thế thôi. Đổi thành người khác đến Clayton mở chi nhánh, vẫn sẽ thảm bại như thường.”

“Đừng kiếm cớ cho thất bại của mình!” Lửa giận của Richard dâng lên.

Jonathan rất muốn liếc trắng mắt, nhưng hắn nhịn được, “Chuyện này đã báo cáo với Công tước Aigues, sau đó ngài ấy sẽ liên hệ với ngài, thương thảo đối sách. Không có chuyện khác, tôi cáo từ trước.”

“Công xưởng Rehmann không nuôi phế vật.” Richard cao ngạo nói, “Anh bị sa thải.”

Jonathan khựng lại, kinh ngạc nhìn Tam hoàng tử, qua một hồi lâu, anh ta cúi đầu xuống, biểu lộ cổ quái trả lời, “... Tôi đã biết.”

Công tước Aigues từng có ân với anh, cho nên nhiều năm như vậy vẫn luôn ở lại công xưởng Rehmann, cần cù chăm chỉ làm việc. Bằng không người dùng lương cao đào anh nhiều như vậy, đã sớm chạy mất rồi!

Có đôi khi không nhịn được hoài nghi, mình làm đến cùng có đúng hay không. Nhưng vừa nghĩ tới ân huệ Công tước Aigues thi viện, đã cảm thấy không nên nghĩ quá nhiều.

Cấp trên hạ lệnh,anh dốc hết toàn lực đi làm là tốt rồi, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.

Vốn tưởng rằng nửa đời sau đều sẽ phục vụ cho công xưởng Rehmann, Tam hoàng tử lại nói, anh bị sa thải?

Trong nháy mắt, Jonathan lại cảm thấy được giải thoát.

Vì phòng ngừa mừng hụt, anh ho nhẹ một tiếng, hàm súc nhắc nhở, “Điện hạ, trước khi quyết định điều động nhân sự, có muốn hỏi ý kiến Công tước Aigues trước không?”

Richard giận quá hóa cười, “Không phải chỉ là một kẻ phụ trách chi nhánh thôi sao, chẳng lẽ ta còn không có quyền đuổi anh? Cút nhanh lên, ta không muốn lại nhìn thấy anh trong công xưởng nữa!”

“Vâng.” Jonathan vui vui vẻ vẻ rời đi.

Trước khi đi trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc Tam hoàng tử điện hạ là làm thế nào mà trở thành người thừa kế hợp pháp thứ nhất? Hay là nói, chỉ cần xuất thân tốt, phương diện khác đều không trọng yếu?

**

Vườn hoa Vương cung.

Sau khi đến Vương đô, Công tước Austin cầu kiến mấy lần, thật vất vả mới tìm được cơ hội uống trà cùng Bệ hạ Carlos.

Sau khi gặp mặt, ông thuật lại từng tin tức mình nghe được, cuối cùng tổng kết, “Từ khi Clayton thay đổi Lãnh chúa mới, sinh hoạt của lĩnh dân phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.”

“Tiệm ăn, quán rượu, học viện, tiệm vũ khí, tiệm trang bị, xác thực là thủ bút không nhỏ.” Carlos vừa nói vừa nhấp ngụm trà, “Sydney vậy mà cũng ở đó, trước khi từ chức chưa từng nghe hắn nhắc tới.”

“Bệ hạ, kế tiếp ngài có tính toán gì không?” Công tước Austin cẩn thận từng ly từng tí hỏi thăm.

Ánh mắt Carlos mờ mịt, “Clayton... Cách Vương đô hẳn là rất xa.”

“Vâng, ngồi xe ngựa đi, cần hơn 20 ngày.” Công tước Austin trả lời.

Carlos hơi suy nghĩ một chút, nhanh chóng làm ra quyết đoán, “Michelle đi một chuyến, đi xem xem đến cùng là thế nào.”

“Bệ hạ, giờ mà xuất phát, trước năm mới có khả năng không về kịp.” Công tước Austin nhắc nhở.

Carlos chỉ nói một câu, “Chính sự quan trọng.”

Nếu là Tam hoàng tử điện hạ, đại khái sẽ không bị thúc giục rời đi, tối thiểu sẽ ở Vương đô qua hết năm mới rồi lại xuất phát. Công tước Austin âm thầm thở dài, không nói thêm gì nữa.

**

Phòng khách nhà đấu giá Vera.

Alice ngồi dựa vào ghế, không để lại dấu vết quan sát đối tượng giao dịch.

Tuổi trẻ, một mái tóc quăn, trên mu bàn tay có vết sẹo không xóa được, đây chính là ấn tượng sơ bộ đối phương mang đến cho cô.

“Không nghĩ tới đại sư luyện kim mà tất cả mọi người muốn gặp, lại là vị cô nương trẻ tuổi.” Trưởng đoàn Đoàn kỵ sĩ thứ tư Michelle thán phục, “Khó trách George muốn giấu cô đi.”

“Đại hoàng tử nói đùa.” Alice thong dong ứng đối, “Tôi không thích xã giao, cho nên mới nhờ George từ chối lời mời của người không liên quan.”

“Vậy lần này vì sao lại nhận lời mời?” Michelle rất tò mò.

Alice nghiêm túc nói, “Trong tay tôi có nửa xe Ảm thạch mà anh cần, trong tay anh có khoáng thạch quý hiếm mà tôi cần, gặp mặt dễ trò chuyện hơn.”

“Kỳ thật tôi cũng không cần Ảm thạch.” Michelle thình lình thẳng thắn.

Alice nhíu nhíu mày, “Có ý gì?”

Cô kêu George thả ra tiếng gió, rằng trên tay mình có Ảm thạch nguyên chất, muốn trao đổi khoáng thạch quý hiếm khác. Người này chủ động liên hệ, gặp mặt lại nói là căn bản không cần Ảm thạch?

Alice không khỏi cảm thấy ngứa tay, muốn đánh người.

“Xin tha thứ cho tôi đã dùng phương pháp như vậy để gặp mặt ngài.” Michelle áy náy cười cười.

Alice mặt không biểu tình, “Không có ý định trao đổi khoáng thạch, tại sao tôi phải gặp anh?”

Nói liền muốn đứng lên, tiễn khách.

Michelle đúng lúc mở miệng, “Trên danh nghĩa của tôi có một ít mỏ khoáng thạch phép thuật, sản lượng trong đó có thể làm thù lao đưa cho quý cô, chỉ cần ngài chấp nhận thỉnh cầu của tôi.”

Lại là có mỏ, không hổ là anh em của Noah.

Alice miễn cưỡng ngồi xuống, “Nói đi, anh muốn gì?”

Sắc mặt Michelle nghiêm túc hơn, gằn từng chữ, “Khiên có lực phòng ngự cao, tính kháng phép cao, tôi hy vọng đặt hàng 100 cái.”

Alice, “...”

Nhớ không lầm, trước đó không lâu trang bị Đoàn kỵ sĩ thứ tư đặt làm, chính là khiên, hơn nữa cũng là phòng ngự cao, kháng phép cao.

Đây là thu được hàng mẫu rất hài lòng, định thêm đơn hàng?

Alice không nói đồng ý, cũng không nói từ chối, thuận miệng hỏi vài câu, “Mua cho ai dùng?”

Michelle không chút do dự trả lời, “Thành viên Đoàn kỵ sĩ thứ tư.”

“Vì sao đặt riêng?”

“Thành viên thường xuyên nhấc lên nguy hiểm tính mạng để tiêu diệt toàn bộ ma thú, phi thường cần khiên có phòng ngự cao, kháng phép cao để bảo hộ an toàn cho bản thân.”

“Đoàn kỵ sĩ thứ tư lệ thuộc Hoàng gia, vì sao mua thêm trang bị, phải dùng tiền riêng của anh?” Alice buồn bực.

Thần sắc Michelle ảm đạm, thật lâu không nói gì.

Thấy thế, Alice có chút phỏng đoán mơ hồ—— Đại hoàng tử đến Đoàn kỵ sĩ thứ tư, sợ là đã liên lụy cả đoàn đều không được chào đón.

Lấy lại tinh thần, Michelle lật qua chuyện này, mập mờ biểu thị, “Bởi vì một ít lý do cá nhân, không thể không tự móc tiền túi.”

Có chút dừng lại một lát, anh bổ sung nói rõ, “Thỉnh yên tâm, thù lao sẽ thanh toán đầy đủ.”

Alice: Hình như ta còn chưa nhận đơn hàng thì phải?

Liếc mắt nhìn trời một chút, trong lòng cô tự nhủ, được rồi, dù sao là chuyện thuận tay, giúp đỡ đi.

Hiệp nghị đạt thành, hai người lại thương lượng chi tiết một lát. Cuối cùng, Michelle khẩn cầu, “Sau khi khiên làm xong, tôi sẽ quyên tặng miễn phí cho Đoàn kỵ sĩ thứ tư. Trước đó, hy vọng đại sư có thể giúp giữ bí mật.”

Nếu không giữ bí mật, có ai đó có thể ngăn cản anh ta, không cho quyên tặng miễn phí sao? Alice oán thầm.

Bỗng nhiên, tâm tư cô khẽ nhúc nhích, nhớ ra gì đó —— không ngăn cản được quyên tặng, nhưng có thể xuống tay với nhà đấu giá Vera, ngăn cản đơn hàng hoàn thành.

Nghĩ tới đây, không khỏi âm thầm đề cao cảnh giác.

Tiễn Michelle về, Alice tìm George đến, liên tục căn dặn, “Nếu có người cố ý đùa nghịch thủ đoạn nhằm vào nhà đấu giá, nhất định phải nói cho tôi biết.”

George cười khổ, “Đại sư, có nói cho ngài thì cũng vô dụng thôi.”

Nghệ nhân, không quyền không thế, biết thì lại có thể làm gì?

Trên thực tế, nhà đấu giá vẫn luôn gánh chịu áp lực không nhỏ. George một mình chống đỡ, xưa nay không nhắc tới. Bởi vì hắn cảm thấy, đây là trách nhiệm hắn phải làm.

“Nói xem, có lẽ tôi có thể giúp một tay.” Alice khăng khăng truy vấn.

George đành phải dùng giọng điệu tán gẫu nói ra, “Trước đó không lâu ngài đồng ý nhận đơn hàng đặt riêng, có chút quý tộc cao đẳng trong lãnh địa không có tài nguyên khoáng sản, lại lười tốn hao tinh lực đi mua, liền tạo áp lực với nhà đấu giá, yêu cầu phá lệ để họ thanh toán tiền mặt.”

“Sau khi nhận đơn hàng đặt riêng rồi, trong số những người không được chọn, có chút không cam lòng. Tỷ như Tam hoàng tử điện hạ, hắn ta từng tại ở trên yến hội công khai biểu thị, không thích nhà đấu giá Vera.”

“Vì hùa theo yêu thích của cậu ta (cho thấy lập trường), một chút khách quen không còn có tới cửa nữa.”

“Còn có người tung tin đồn nhảm, nói là so với Tam hoàng tử điện hạ, nhà đấu giá Vera càng xem trọng Đại hoàng tử hơn, cho nên mới nhiều lần từ chối yêu cầu của Tam hoàng tử.”

Bất tri bất giác, George nói rất nhiều.

Đợi ý thức được trong khi nói chuyện có khả năng dọa đại sư bỏ chạy, hắn đổi đề tài, trấn định nói, “Kỳ thật những cái này không tính là gì. Đừng nhìn hiện tại ầm ĩ dữ dội, qua một thời gian ngắn liền sẽ yên tĩnh.”

Trầm ngâm một lát, Alice ngước mắt, “Gia hỏa gây chuyện tên gì? Ở đâu? Liệt kê danh sách giao cho ta.”

Cái này cũng muốn liệt kê danh sách? George đầy mình nghi hoặc, tạm thời trước dựa theo đại sư nói đi làm.

**

Sáng sớm, Richard thức dậy, tâm tình cực kém.

Sau khi sa thải Jonathan, hắn bị  ông ngoại là Công tước Aigues trách mắng cả ngày.

Ban đầu có hơi bất an, về sau càng nghĩ càng tức giận. Mặc kệ hắn làm gì, Công tước Aigues đều có thể chọn ra lỗi.

Không phải chỉ là một tên nhân viên thôi sao? Làm việc không tốt, đuổi liền đuổi. Chẳng lẽ còn muốn hắn nói xin lỗi, mời người về?

Richard ngoan ngoãn nghe mắng, cũng không phản bác. Trong lòng thì đang nghĩ, chờ hắn lên làm Hoàng đế, uất ức từng chịu nhất định phải trả lại từng cái!

Nói thẳng đến nửa đêm mới kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Richard lại phải thức dậy luyện kiếm.

Đi sớm về tối, cả thời gian ngủ cũng không có, có hoàng tử nào thảm như hắn không? Trong lòng Tam hoàng tử càng cảm thấy khó chịu.

Lúc này, người hầu vào phòng hầu hạ.

Đợi thấy rõ Richard, hắn la thất thanh, vội vã nói, “Điện hạ! Trán của ngài…!”

Trán thế nào? Richard không thể hiểu nôi.

Lấy gương ra soi, hắn bỗng mở to mắt —— chỉ thấy trên cái trán vuông vức bóng loáng bị vẽ lên một con rùa màu đen, dài khoảng 1 ngón tay, rộng bằng 2 ngón tay, nét vẽ đơn giản, lại rất sống động, nhỏ nhắn đáng yêu.

Nhưng làm người bị vẽ lên, Tam hoàng tử hoàn toàn không vui nổi. Hắn xanh mặt quát hỏi, “Tối qua ai vào phòng ngủ của ta?”

Người hầu cuống quít trả lời, “Không có bất kỳ ai xông vào. Ở cửa có thị vệ trông coi, cả đêm chưa từng rời đi.”

“Vậy cái này làm sao lại có?” Richard nổi giận.

Phải biết, đã có thể yên lặng lẻn vào phòng vẽ tranh, tất nhiên làm có thể yên lặng lẻn vào phòng, lặng yên không một tiếng động tiến hành ám sát.

Năm đó, ông nội của hắn chính là gặp phải thích khách, đánh mất tính mạng.

Vừa nghĩ như thế, Richard đột nhiên rất không có cảm giác an toàn.

Người hầu đè thấp tiếng nói, đột nhiên nói, “Điện hạ, mau nhìn chỗ kia.”

Richard thuận thế nhìn qua.

Chỉ thấy điểm điểm tinh quang lấp lánh, góp thành mấy chữ lớn, “Nhà đấu giá Vera vấn an ngài.”

Mắt Richard tối sầm lại, sắc mặt hết sức khó coi.

Người hầu nhỏ giọng thầm thì, “Hôm trước Điện hạ từng ở trước mặt mọi người tỏ thái độ, không thích nhà đấu giá Vera. Những lời kia nếu truyền đến tai đối phương, nói không chừng sẽ đắc tội với người...”

Richard muốn nói, hắn là Hoàng tử cao quý, lại là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, sợ gì đắc tội với người! Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, nhớ lại con rùa đen rất sống động trên trán, không khỏi nuốt trở vào.

Hắn thật sự sợ.

Người sống mới có thể kế thừa hoàng vị, chết liền cái gì cũng mất.

Liền như ông nội, trong lúc đó tại vị được người kính ngưỡng, thanh danh hiển hách. Nhưng sau khi ông chết, rất nhanh liền bị người quên lãng.

Khuôn mặt Richard trắng bệch, ngoài miệng lại không chịu thua, “Dám có ý đồ mưu hại Hoàng tử! Ta nhất định phải bẩm báo với phụ hoàng, trị tội bọn chúng...”

“Phanh ——” một tiếng vang nhỏ, chữ viết vỡ vụn, biểu thị đàm phán vỡ tan.

Nhịp tim Richard đột nhiên gia tốc. Thân thể giống như cảm giác được nguy hiểm, không ngừng cảnh báo.

“Điện hạ!” Người hầu tận tình khuyên bảo, “Đại cục làm trọng.”

Richard nhanh chóng đổi giọng, “... Ta nói là, ngày mai sẽ ở trước mặt mọi người xin lỗi nhà đấu giá Vera, sau này tuyệt đối không trêu chọc nữa.”