Chương 12


Đội trưởng Lý này cũng là một tên đáng căm thù. Vừa dứt lời yêu cầu cô nàng Hứa hợp tác điều tra xong, anh ta liền rút một đôi còng tay sáng loáng ra.

Dù Hứa Triển xưa nay mạnh mẽ, nhưng không hề có kinh nghiệm chống lại pháp luật. Tình cảnh lúc này chẳng lẽ không khiến cô hoảng loạn sao? Nháy mắt, trong đầu cô hiện lên rất nhiều ý nghĩ hỗn độn. Có lẽ cô sẽ nhìn thấy cảnh mẹ và em trai đứng ngoài song sắt nước mắt đầm đìa, kêu khóc thảm thiết…

Không hiểu tại sao, cô vô thức nhìn về phía Uông Nhất Sơn, lại không biết nên cầu cứu anh ta thế nào.

Uông Nhất Sơn thờ ơ nhìn vẻ mặt hoang mang của cô gái nhỏ, nhưng vẫn vắt chân ngồi yên trên ghế, không nói câu nào.

Quả nhiên là kẻ biết tính toán, cho dù háo sắc đến đâu đi nữa, tổn thất hơn chục triệu vẫn quan trọng hơn với anh ta! Anh ta sao có thể tha cho cô chứ!

Hứa Triển hít sâu một hơi, cố nén cảm giác xấu hổ mà nói với đội trưởng Lý: “Đồng chí cảnh sát, anh ta…anh ta chẳng những bắt cóc tôi, mà còn…còn chụp rất nhiều ảnh kinh tởm! Tôi mới là người bị hại!”

Tay đội trưởng hình như cảm thấy hứng thú với vụ án đặc biệt này, còn nghiêm túc lấy chiếc bút ghi âm ra, đưa tới bên miệng Hứa Triển: “Có chuyện như vậy sao? Cô nói từ từ thôi! Phải rồi…Mọi người và luật sư Đổng ra ngoài trước đi.” Nửa câu sau là nói với đám thợ sửa máy tính.

Ông luật sư và đám nhân viên nhìn Uông Nhất Sơn, sau khi được anh ta cho phép, tất cả lục tục rời khỏi phòng.

Uông Nhất Sơn liếc đội trưởng Lý một cái, sau đó đứng dậy đi đến cạnh Hứa Triển, “Em thôi ngu ngốc đi! Đừng làm chỗ này thêm loạn.”

Hứa Triển thấy Uông Nhất Sơn có vẻ sợ hãi thì thầm mừng trong lòng. Tóm được cọng cỏ cứu mạng, ai lại buông tay? Hất tay anh ta ra, cô đi vài bước đến trước mặt đội trưởng Lý, kể tất cả những nỗi ấm ức trong mấy ngày nay ra.

Sau khi đội trưởng Lý hòa nhã dễ gần nghe xong, anh ta nghiêm túc hỏi: “Cô nói cậu ta bắt cóc cô? Có ai nhìn thấy cậu ta lôi cô lên xe không?”

Hứa Triển sửng sốt, lí nhí nói: “Anh ta…anh ta lừa tôi lên xe…Cho nên, không lôi…”

Đội trưởng Lý gật đầu, “Thế thì cái điện thoại mà cậu ta chụp ảnh cô đâu? Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật, cứ cho là ảnh đã bị xóa, chúng tôi vẫn có cách lấy lại được.”

Hứa Triển cảm thấy hốc mũi cay xè, “Di động, tôi đập vỡ rồi…”

“…Như vậy thì, tôi tổng kết lời cô nói nhé. Cô tự nguyện lên xe Uông Nhất Sơn, điện thoại mà cậu ta chụp ảnh cô đã bị cô đập vỡ, máy tính có thể chứa ảnh cũng đã bị cô đổ nước làm hỏng. Vì thế, tất cả bằng chứng chứng minh tội của cậu ta đều bị cô phá bỏ…Hứa Triển, cô khai thật đi! Rốt cuộc là cậu ta chụp ảnh nude của cô, là cái cớ để cô che giấu hành vi phá hoại doanh nghiệp, có phải không?

Thế nào mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông thế này? Nghe đồng chí cảnh sát phân tích một cách chuyên nghiệp, Hứa Triển mới giật mình: Sao có thể? Thì ra những việc mình làm chỉ khiến kẻ thù thêm khoái trá, người bị đau lại chính là mình!

Tình cảnh này thật quá thảm hại! Hứa Triển rất muốn đưa tay bóp chết mình.

Lúc này, sắc mặt Uông Nhất Sơn cũng chẳng tốt lắm, “Hứa Triển, tôi vốn định thả em ra, không ngờ em lại trả đũa một phen thế này! Em lên tầng thu xếp đi, lát nữa theo đội trưởng Lý về cục cảnh sát!”

Hứa Triển sững sờ đứng yên tại chỗ, mặc dù gần đây cũng thỉnh thoảng phát ngu, nhưng không thể nào ngu bằng trận này, chuyện phá hỏng máy tính của Uông Nhất Sơn đã không thay đổi được nữa. Người ta mà đã quyết tâm bắt một kẻ không tiền không thế như cô, thiếu gì cách!

Dự tính cuộc sống cho cả đời, không ngờ lại một bước lao xuống cống.

Cô nàng đứng bất động, cũng muốn đi cầu xin Uông Nhất Sơn, nhưng dựa vào cái gì? Không cúi đầu? Như vậy thì chỉ có thể chôn vùi cả nửa đời mình. Nghĩ đến đó, móng tay Hứa Triển cắm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy lúc nào không biết.

Uông Nhất Sơn vừa thấy vậy liền lập tức bước đến, không thèm đếm xỉa đến tay đội trưởng, kéo Hứa Triển một mạch lên tầng. Sau đó, anh ta gỡ từng ngón tay của Hứa Triển ra.

“Biết em phạm phải sai lầm gì không?”

Hứa Triển cười tự giễu, “Biết, không biết lượng sức đắc tội với anh.”

Lúc cô nói câu này, gân xanh trên trán Uông Nhất Sơn hằn rõ lên, “Sai lầm lớn nhất của em là không chịu cúi đầu trước tôi. Chẳng hạn như lúc chúng ta mới gặp nhau, bây giờ cũng vậy. Nhưng em biết không? Em càng thế này, tôi càng muốn nắm chặt em trong lòng bàn tay. Hứa Triển, tôi hy vọng em nghe cho rõ đây, từ giờ trở đi, ném hết mấy ý nghĩ ngây thơ của em đi cho tôi! Cái ý nghĩ muốn rời khỏi tôi, dù chỉ nhớ đến thôi cũng không được phép! Nếu như em có thể làm được, mớ lộn xộn em gây ra, tôi sẽ giải quyết hộ.”

Nói xong, anh ta nhìn Hứa Triển chằm chằm, ánh mắt như sói, muốn trốn tránh cũng không được.

Hứa Triển tái mặt, một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Thì ra đều là ở tù…Anh nói xem, tôi nên chọn cái nào?”