Chương 347: Ông chủ có ý xấu

Editor: Wave Literature

"Như vậy, viên đá kim tinh, còn có tin tức đại khái về bộ lạc quái nhân tôi liền trước để ở đây, nếu thành chủ Ni Cổ Lạp Tư còn có gì nghi vấn, có thể liên hệ bất cứ lúc nào, ngày mai tôi sẽ mang tình báo mới đến."

Hạ Lạc Khắc cầm áo khoác còn có mũ của mình lên, nói với Ni Cổ Lạp Tư còn đang ngây ngô, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Ni Cổ Lạp Tư.

Mà cho đến sau khi Hạ Lạc Khắc rời khỏi văn phòng, Ni Cổ Lạp Tư trong kinh hãi mới cuối cùng phản ứng lại, ông khó khăn nuốt ngụm nước bọt.

Đây chính là Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, lực lượng của thượng vị ác ma thần bí khó lường sao? Khủng bố như vậy, mới vừa rồi bản thân vẫn còn cho rằng, thượng vị ác ma cường đại như vậy sẽ đứng cùng một trận tuyến với quái nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy buồn cười...

Ni Cổ Lạp Tư tự giễu nghĩ.

- --

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, vì sao ngài lại biết Ni Cổ Lạp Tư sẽ không tín nhiệm ngài chứ? Từ dáng vẻ khẩn trương mới vừa rồi của Ni Cổ Lạp Tư đến xem, ông ta quả thật xuất hiện mối nguy tín nhiệm đối với ngài."

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của Ni Cổ Lạp Tư, Bố Lỗ liền cảm khái nói.

"Trong nhóm nhân viên tình báo lần này đi theo đội điều tra quái nhân có một người tên là Bang Đức, tôi đã điều tra, là nhân viên tình báo có kinh nghiệm rất phong phú của Lâm Đông Thành. Cách thức những người chơi này trực tiếp đầu hàng điều tra tình báo, Bang Đức tuyệt đối sẽ lấy tốc độ nhanh nhất báo về Lâm Đông Thành, mà nếu Ni Cổ Lạp Tư nhận được tin tức của Bang Đức mà nói, nhất định sẽ sinh lòng nghi ngờ, đây là chuyện suy đoán vô cùng dễ dàng."

Hạ Lạc Khắc nhanh chóng nói, hơn nữa người đã đi tới bên ngoài sảnh chính thành chủ.

Hạ Lạc Khắc nhìn trái phải, sau đó đi tới một phương hướng.

"Hóa ra Hạ Lạc Khắc đại nhân toàn dựa vào phỏng đoán hả? Thật lợi hại! Trải qua một phen thao tác của ngài, tin tưởng Ni Cổ Lạp Tư kia hiện giờ đã không còn tồn tại bất cứ hoài nghi nào đối với ngài, nhưng mà... Ngài đây là định đi đâu?"

Bố Lỗ nhanh chóng phát hiện Hạ Lạc Khắc không phải đi về phía thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, mà đi về một phương hướng hoàn toàn trái ngược lại.

Hơn nữa Hạ Lạc Khắc không hề đáp lại Bố Lỗ, anh đi tới ven đường, nhanh chóng cản lại một chiếc xe ngựa địa ngục.

... 

"Lọc cọc lọc cọc lọc cọc..."

Xe ngựa địa ngục kèm theo tiếng vó ngựa dần dần chậm dần, dừng lại ở trước cổng một phố xá sầm uất phồn hoa, cho dù là ở lề đường, cũng có thể thấy rất rõ ràng người đến người đi trong chợ.

Hạ Lạc Khắc đi ra từ bên trong xe ngựa địa ngục, hơn nữa thanh toán chi phí giao thông, sau đó đưa tay kéo vành nón quý ông màu đen của mình xuống, chọn lựa một cửa vào chợ tiến vào.

Chợ này hiển nhiên là nơi tập kết hàng hàng bán sỉ, so với cửa hàng và thương trường khu buôn bán Lâm Đông Thành mà nói, cửa hàng nơi này có vẻ hơi lộn xộn, hơn nữa giá cũng tiện nghi nhiều hơn.

Nhưng mà Hạ Lạc Khắc cũng không phải đến bán sỉ hàng hóa, anh lập tức đi tới trước cửa một cửa hàng quần áo, dùng quải trượng trong tay gõ cửa cửa hàng bán sỉ trang phục.

Nhanh chóng có một địa tinh mở cửa ra, hơn nữa thật nhiệt tình tiếp đãi Hạ Lạc Khắc.

"Ác ma đại nhân thân mến, ngài muốn vào mua một ít hàng... A! Ông trời của tôi, ngài là Hạ Lạc Khắc đại nhân sao? Thật sự là ngài sao?! Tôi không nằm mơ chứ? Ông trời của tôi..."

Ông chủ cửa hàng bán sỉ trang phục kia nhìn thấy Hạ Lạc Khắc nhanh chóng nhận ra anh, hơn nữa bắt đầu thở dồn dập lên, thoạt nhìn giống như bởi vì hưng phấn mà trở nên có phần thiếu dưỡng khí.

Hạ Lạc Khắc mỉm cười trấn an ông chủ, nói: "Đừng khẩn trương, tôi chỉ đi làm một chương trình."

"Ngài, ngài nói cái gì?"

Ông chủ cửa hàng bán sỉ trang phục kia mở to hai mắt nhìn, giống như có phần không thể tin tưởng nổi lời Hạ Lạc Khắc nói.

"Tôi tới làm phương trình."

Hạ Lạc Khắc lặp lại một lần nữa, có thế này ông chủ địa tinh kia mới gật gật đầu, nhưng có thể rõ ràng nhìn thấy yết hầu của ông ta bởi vì khẩn trương mà giật giật, nhưng mà ông ta vẫn nhanh chóng vẫy vẫy tay với Hạ Lạc Khắc, sau đó dẫn Hạ Lạc Khắc đi vào chỗ sâu trong cửa hàng.

Cửa hàng cũng không tính là rất lớn, chủ yếu đặt một ít quần áo hàng mẫu, vải dệt vân vân, địa tinh kia mang theo Hạ Lạc Khắc đi thẳng đến phía trong, sau đó hơi co quắp lại hơi khẩn trương nói:

"Tôi thật sự không nghĩ tới Hạ Lạc Khắc đại nhân thế mà lại có cùng một ham thích với tôi, dĩ nhiên, tôi không phải có ý khinh thường Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài. Chẳng qua thượng vị ác ma vĩ đại giống như ngài, thế mà lại cũng sẽ thích học, học cái gì kia, xin lỗi tôi không có cách nào nói ra trước mặt người ngoài, khà khà, nhưng mà Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài cũng không phải người ngoài, ngài là thần tượng của tôi, ngài đã cứu tôi hai lần, tôi thật sự không biết nên thế nào..."

Địa tinh kia không ngừng nói, nhìn giống như không cách nào dừng lại được, trên mặt Hạ Lạc Khắc hiện lên nụ cười, rất bình tĩnh nói: "Cứ việc mở cửa là được rồi."

"A, thật có lỗi, Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi thật sự quá hưng phấn, vừa hưng phấn lời của tôi liền không dừng lại được, thật giống như trước kia khi bà nội tôi trông tôi đã từng nói với tôi, tật xấu lớn nhất của con người tôi chính là..."

Địa tinh kia vẫn còn đang lải nhải nói, nhưng giọng nói của Bố Lỗ đã đầy ắp trong đầu Hạ Lạc Khắc: "Ông trời của tôi, bắt đầu từ mới vừa rồi, vẫn nói chuyện, tôi cảm thấy địa tinh này cùng những người chơi rất có duyên phận thật ăn ý, người này ở thế giới khác một khi tán gẫu cũng có thể tán gẫu đến cả một ngày, cho dù tám chuyện qua điện thoại hay tán gẫu trong trò chơi, đối với bọn họ mà nói đều giống nhau."

Bố Lỗ cũng bắt đầu khóc kể, may mắn chính là, Hạ Lạc Khắc cũng không định đáp lời bọn họ.

Bên trong tiếng lải nhải của ông chủ cửa hàng địa tinh này, một mặt tiền cửa hàng của ông ta nhanh chóng vặn vẹo, sau đó biến thành một cái cửa lớn dần.

Đây là một lối lên xuống kín đáo vô cùng bí mật.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tốc độ đi xuống có khả năng hơi nhanh, kính xin ngài chuẩn bị tâm lý một chút."

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, theo sau bước chân ra đi vào.

Cửa vĩ đại nhanh chóng khép lại, hạ Lạc Khắc cũng đứng trong cửa không tối tăm, cảm nhận được tốc độ bắt đầu cấp tốc hạ xuống.

"... Giống như bà nội tôi nói, con người khi còn sống luôn sẽ có vị trí thuộc về chính bạn, nếu bạn không thể tìm được mà nói..."

Kèm theo tiếng nói chuyện của ông chủ cửa hàng địa tinh, lối đi lên xuống không ngừng hạ xuống, không bao lâu, liền dừng lại, cửa thong thả mở ra, nước miếng một lần nữa nhơm nhớp dính trên dưới cằm, thành sợi tơ sau đó tách ra.

"Cái kia, Hạ Lạc Khắc đại nhân."

Giống như thấy được đến mục đích nên hơi thất vọng, ông chủ cửa hàng địa tinh kia do dự một chút nói: "Chúng ta có thể chụp một bức hình ở đây không? Sau đó ngài có thể giúp tôi ký tên chứ?"

Ông chủ cửa hàng địa tinh kia lấy máy chụp hình ma năng kiểu cầm tay từ trong quần áo ra, trong ánh mắt lộ ra vô tội với hưng phấn và chờ mong.

Hạ Lạc Khắc chìa tay, sờ lên đầu ông chủ cửa hàng địa tinh kia: "Ông muốn chết sao?"

Sau khi Hạ Lạc Khắc nói xong, quay đầu nhìn lối đi tối đen trước mặt, sau đó cất bước chân, đi vào trong bóng tối.

Nhìn Hạ Lạc Khắc biến mất không thấy gì nữa, ông chủ cửa hàng địa tinh kia thật sự bất an sửng sốt vài giây. Sau khi xác định Hạ Lạc Khắc thật sự đã hoàn toàn rời đi, mới thất vọng quay lại mở cửa quay về, sau đó giơ chân đá một cước lên trên vách tường lối đi lên xuống, hung tợn nói: "Chậc, kỹ thuật diễn của mình kém như vậy sao?! Thế mà lại không dọa dẫm được nhân vật lớn như vậy, thật sự đáng giận!"

Cửa nhanh chóng chấn động một cái, sau đó từ trong một vách tường khác thò ra một đầu lưỡi màu đỏ, dùng đầu lưỡi nặng nề đập ông chủ cửa hàng địa tinh một cái, nhanh chóng truyền đến âm thanh trầm thấp: "Cẩn thận một chút, thằng nhãi, bằng không tố cáo mày cố ý làm hại!"

Cửa khép lại, sau đó cấp tốc quay lên.

Mà lúc này Hạ Lạc Khắc trong bóng đêm đang đếm bước chân, đến chỗ anh muốn đến.

Một cửa lớn giấu mình trong bóng đêm.

Hạ Lạc Khắc chìa tay, chuẩn xác không sai chộp lên trên nắm cửa, sau đó dùng sức đẩy ra, ở trước mặt anh, là một cảnh tượng hòa toàn khác.

Vô số nam nữ đang thỏa thích phóng túng, trà hoa cúc màu đỏ đẫm máu đang được nhân viên phục vụ cầm khay di chuyển chung quanh.

Ngọn đèn màu trắng vờn quanh toàn bộ sảnh chính, chung quanh sảnh chính phân cách thành một loạt phòng nhỏ, trong mỗi một phòng nhỏ, đều có một chiếc bàn phù hợp, có ánh đèn sáng ngời, giá sách cùng với người vùi đầu yên tĩnh học tập.

Dĩ nhiên, cũng có một vài người có đôi có cặp không hề yên tĩnh.

"Anh thật hư nha, thế mà lại dùng đề bài như thế này để cho người ta thi!"

"Ha ha, mới chỉ trình độ này mà em không biết sao? Đúng là người phụ nữ không có đầu óc, phế vật, hôm nay chuẩn bị ngồi đề bài cả đêm đi!"

Ví dụ như đối thoại kiểu vậy, cũng khiến Hạ Lạc Khắc không khỏi phiền lòng.

Diễn ân ái chẳng lẽ không chọn nơi khác sao? Còn có, lại còn dùng phương thức sa đọa này đến diễn ân ái, thật sự rất sa đọa mà!

Mặc dù Hạ Lạc Khắc một giây cũng không nghĩ tới ở lâu trong hoàn cảnh sa đọa như vậy, nhưng anh vẫn cất bước chân đến một đầu khác trong sảnh chính.

Rất nhanh có một nhân viên phục vụ dã thú đi tới, cung kính lễ phép hỏi: "Xin hỏi có đăng ký trước không? Nếu không đăng ký trước, bây giờ chúng tôi chỉ có hai môn toán học, hóa học còn có phòng trống, các phòng khác mà nói, ngài có khả năng phải chờ, phòng vật lý nhanh nhất, còn có ba mươi phút mới hết giờ, nếu vị khách kia không tăng thêm thời gian.

"Không cần, tôi là hội viên Tâm Duyệt."

Hạ Lạc Khắc đưa ra chứng minh hội viên Tâm Duyệt của mình, đối phương nhanh chóng kinh sợ nói: "Kính mời ngài đi theo tôi, ngài là giáo viên dạy kèm cao cấp mà chúng tôi muốn tìm? Chúng tôi có đủ loại giáo viên dạy kèm!"

"Không cần, tôi tìm ông chủ của các cậu."

"Mời đi theo tôi."

Dã thú kia nghe được lời Hạ Lạc Khắc nói, nhanh chóng vái, sau đó dẫn Hạ Lạc Khắc đi tới một hành lang.

Không bao lâu, liền đi tới phía trước một cánh cửa, lại thoáng cúi đầu với Hạ Lạc Khắc, sau đó dã thú kia liền rời đi.

Hạ Lạc Khắc gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn: "Mời vào, cửa không khóa."

Người bên trong nói.