Chương 16

[Edited by Andie Trần]

Tại thời điểm Giang gia đang ở nơi đầu sóng ngọn gió này lại có mấy nhà cho bà mai đến xin kết thân. Trong số đó không ngờ lại có cả Hứa gia, gia tộc Hứa Thính Tùng. Đối với những nhà khác Vi thị đều lấy cớ rằng bà chỉ một cái khuê nữ, hiện tại tuổi còn nhỏ, muốn giữ lại ở nhà thêm mấy năm nhưng đối với hứa gia, Vi thị liền không khỏi cảm thán, nếu là thân mẫu của Hứa Thính Tùng vẫn còn sống việc hôn nhân khẳng định có thể chấp nhận được.

Vi thị nhớ ra việc Giang Lam Tuyết đã từng gặp qua Hứa Thính Tùng, liền hỏi nàng: "Lúc trước ngươi đã gặp qua Hứa công tử, vậy ngươi cảm thấy hắn như thế nào?"

Giang Lam Tuyết còn chưa biết chuyện Hứa gia phái người đến thay Hứa Thính Tùng nghị thân, liền nói: "Hứa Thính Tùng sao? Làm người không tệ. Tuy rằng bên ngoài nói hắn không phải là người tốt, bất quá ta cảm thấy hắn về sau sẽ làm nên việc lớn". Làm quan đến chức Tể phụ mà không gọi là việc lớn thì như thế nào mới là lớn.

"Đáng tiếc". Vi thị than một tiếng.

"Đáng tiếc... đáng tiếc cái gì a?" Giang Lam Tuyết khó hiểu.

"Đáng tiếc nương hắn qua đời quá sớm". Vi thị lại than, "Bằng không hôn ước của hai người các ngươi đã sớm định rồi".

"A?" Giang Lam Tuyết hoảng sợ, chuyện này trước kia như thế nào nàng lại không biết, "Nương ngài nói bậy gì vậy".

"Nương không nói bậy, năm đó thiếu chút nữa đã cho hai ngươi đính hôn từ trong bụng mẹ". Vi thị đem chuyện năm xưa giữa bà cùng thân mẫu của Hứa Thính Tùng - Thu Hành kể lại cho Giang Lam Tuyết nghe. Lại nhắc đến kế mẫu Hứa Thính Tùng đối hắn khắt khe.

Giang Lam Tuyết nghe xong trong lòng thầm than: Còn may là chuyện này không thành, nếu không nàng không phải sẽ cùng Tố Nương đoạt phu quân! Nàng cũng không muốn phá hoại nhân duyên người ta a...

Trước thái độ kiên quyết Vi thị, bà mối cũng dần không tới Giang gia nghị thân nữa.

Giang Lam Tuyết mỗi ngày lại tiếp tục đến Lục gia học tập, tính ra chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Lục Trường Thanh đã dạy nàng không ít việc. Lúc đầu Lục Trường Thanh là vì Mai Cửu Nương nên mới thu Giang Lam Tuyết làm đồ đệ. Qua mấy ngày nhìn ra Giang Lam Tuyết tư chất thông minh lại hiếu học, Lục Trường Thanh cảm thấy cho dù không vì Mai Cửu Nương, hắn nhận đồ đệ này cũng không lỗ, vì thế càng thêm tận tâm mà dạy dỗ Giang Lam Tuyết.

Hôm nay Giang Lam Tuyết lại đến Lục gia, đến ráng chiều có tiểu nha hoàn tới báo nói có vị Hứa công tử đến tìm Giang công tử. Người bình thường đến Lục gia, người gác cổng sẽ trực tiếp cho ở bên ngoài, nhưng vị Hứa Thính Tùng này nói mình là bằng hữu của Giang công tử nên tiểu nha hoàn cũng không dám tự tiện đuổi người.

Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng hẳn là không có ý xấu, liền để tiểu nha hoàn mời người nọ vào.

Giang Lam Tuyết đi vào trong chỉnh trang sau đó mới đến phòng khách gặp Hứa Thính Tùng. [Edited by Andie Trần]Có lẽ là bởi vì mùa hè, Hứa Thính Tùng nhìn vừa đen vừa gầy hơn trước không ít nhưng đôi mắt hắn lại thập phần có thần.

Mọi khi Hứa Thính Tùng nhìn thấy Giang Lam Tuyết liền luôn bày ra bộ dạng thực hưng phấn nhưng hôm nay hắn lại rất bình tĩnh lại mang theo chút cảm giác ngượng ngùng. Hẳn là có chuyện muốn nói.

Giang Lam Tuyết thấy Hứa Thính Tùng nói đông nói tây, nói cả nửa ngày cũng không nói đến trọng điểm, liền trực tiếp hỏi: "Hứa công tử có phải hay không có chuyện gì? Không cần khách khí mời nói thẳng".

Hứa Thính Tùng khó xử mà nhìn nàng, ấp úng hồi lâu mới đáp: "Giang công tử...... Giang tam tiểu thư cùng ngươi có thân không?"

Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, hắn hóa ra lại là muốn hỏi chuyện của nàng? Giang Lam Tuyết có điểm xấu hổ.

"Hứa công tử nhắc đến Tam muội muội là có chuyện gì sao?" Giang Lam Tuyết hỏi ngược lại.

"Thật không dám giấu giếm, trong nhà đang muốn ta nghị thân cùng Tam cô nương......" Hứa Thính Tùng có chút ngượng ngùng trả lời.

Việc này thật sự không thể dẹp yên hay sao? Giang Lam Tuyết có chút mông lung. Không phải nương nàng nói đã đem người đuổi đi hết rồi hay sao? Tại sao vẫn còn sót Hứa gia này chứ?

Giang Lam Tuyết vờ kinh ngạc nói: "Nghe thẩm thẩm nói muốn đem Tam muội muội giữ lại thêm mấy năm. Cũng không có muốn cùng nhà nào kết thân, có lẽ Hứa công tử đã nghe nhầm rồi?"

Hứa Thính Tùng vội lắc đầu: "Sự tình liên quan danh dự nữ tử, ta như thế nào có thể nghe lầm. Gia phụ nói mẫu thân lúc sinh thời cùng Giang nhị phu nhân có dùng lời định hôn qua".

Giang Lam Tuyết nghe xong nhíu mày, chuyện này hai bên nói ra không quá giống nhau? Hơn nữa, việc này như thế nào kiếp trước không ai nhắc tới quá đâu, đại khái là bởi vì kiếp trước hầu phủ trước tới cùng nàng nghị hôn?

"Giang công tử? Làm sao vậy? Tại hạ không có nói bậy. Mẫu thân đã qua đời của ta cùng Giang nhị phu nhân là khuê mật, chuyện này ai cũng biết". Hứa Thính Tùng gấp gáp.

Giang Lam Tuyết cũng không quan tâm chuyện đó, chỉ hỏi: "Vậy ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?"

Hứa Thính Tùng có chút thẹn thùng: "Tại hạ nghe nói Giang tam tiểu thư phẩm mạo vô song, là cô nương tốt khó tìm...... Giang công tử cũng biết trong thành có chút đồn đãi về tại hạ. Tại hạ sợ những lời đồn đãi đó khiến Giang tiểu thư có ấn tượng xấu về ta. Đành làm phiền Giang công tử giúp ta truyền vài lời, Hứa Thính Tùng ta tuyệt đối không phải loại người ăn chơi".

Giang Lam Tuyết không ngờ Hứa Thính Tùng cố ý tới tìm nàng lại là vì chuyện này: "Hứa công tử, hiện tại nói nhũng chuyện này hẳn là quá sớm đi? Chuyện này hai nhà chưa chắc sẽ nghị thân đâu".

Hứa Thính Tùng nhíu mày: "Sao lại có thể không nghị thân? Vậy thì trong nhà ta đều đang vội vàng chuẩn bị sính lễ để làm gì".

Nghe vậy Giang Lam Tuyết cũng giật mình, chẳng lẽ trong nhà thế nhưng lại gạt nàng, muốn gả nàng cho Hứa Thính Tùng? [Edited by Andie Trần]Không đúng, sẽ không. Cha mẹ Nàng tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Giang Lam Tuyết bình tĩnh lại, nhớ tới nương có kể qua một đống chuyện rắc rối của Hứa gia cảm thấy việc này khẳng định là do vị kế mẫu kia của Hứa Thính Tùng giở trò quỷ, không biết có ý đồ gì.

"Hứa công tử, ta không có lừa ngươi. Ta ngày ngày ở Giang gia, chưa từng nghe qua hôn sự của Tam muội muội. Trước đó vài ngày đúng là có bà mỗi đến nhưng đều bị thẩm thẩm đuổi đi. Chuyện này chắc chắn có cái gì đó hiểu lầm. Hứa công tử, chuyện này thật sự rất kỳ quái, hiện tại đừng để cho người khác biết". Giang Lam Tuyết trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình. Hứa gia khẳng định là có ý định xấu, nàng nhất định phải nhắc nhở hắn.

Hứa Thính Tùng nghe Giang Lam Tuyết nói vậy cũng ngây ngẩn cả người, xấu hổ mà cười cười: "Là tại hạ đường đột".

Giang Lam Tuyết lắc đầu: "Không sao, bất quá Hứa công tử vẫn là về hỏi cho rõ ràng. Ngươi nói đúng, sự tình liên quan Tam muội muội danh dự, hy vọng Hứa công tử có thể hỏi rõ. Đến lúc đó cũng đừng quên thông tri cho ta biết".

Hứa Thính Tùng trân trọng mà đứng dậy chắp tay thi lễ, cùng Giang Lam Tuyết nói lời từ biệt.

Giang Lam Tuyết trong lòng có chút bực bội. Hứa gia bên trong tranh đấu như thế nào nàng cũng mặc kệ. Dù sao Hứa Thính Tùng sớm muộn gì sẽ trở nên nổi bật sau đó trở về thu thập bọn họ, chỉ là nếu liên lụy đến trên người nàng, liền không được. Lại nói tương lai Hứa Thính Tùng sẽ cưới Tố Nương, việc này nếu là truyền tới tai Tố Nương, tình cảm tỷ muội bị tổn thương thì làm sao bây giờ!

Giang Lam Tuyết trở về liền đem việc này kể lại cho Vi thị. Vi thị nghe xong trực tiếp nhảy dựng lên, muốn đi Hứa gia nói chuyện phải trái. Giang Lam Tuyết vội đem người ngăn lại:" Nương ngài đừng nóng nảy. Việc này người khác đều không biết, bất quá là bọn họ muốn chơi chút thủ đoạn nhằm hãm hại Hứa Thính Tùng. Nếu như ngài thật sự đến đó làm to chuyện vừa hay lại hợp ý bọn họ".

Nhắc tới Hứa Thính Tùng, Vi thị lại cảm thấy đáng tiếc: "Đứa trẻ khi lớn lên tốt như vậy lại bị hủy trong tay độc phụ kia. Nếu là như Thu Hành vẫn còn sống, ả làm sao có cửa tác quái như bây giờ!"

"Ngài yên tâm, Hứa công tử không thể hủy được, tương lai sẽ được trời phù hộ. Về phần Hứa gia, ta và Hứa Thính Tùng đã bàn qua, nếu có chuyện gì, hắn sẽ cho người đến báo cho ta". Giang Lam Tuyết khuyên nhủ.

Vi thị nhìn nữ nhi vừa thấy tức giận lại vừa đau lòng. Khuê nữ nhà bà tốt như vậy, tuổi cũng không còn nhỏ, chuyện hôn nhân đại sự của nàng làm sao bà có thể không lo. Vi thị nói: "Lam Tuyết ngươi yên tâm, nương nhất định chọn cho ngươi một hôn sự tốt, sẽ không để ngươi chịu một chút ủy khuất nào".

Giang Lam Tuyết cười cười: "Ta có cha nương tốt với ta là đủ rồi".

Vi thị thở dài!

Tuy Giang Lam Tuyết luôn miệng khuyên nương nàng không cần để ý chuyện của Hứa gia, chính nàng lại vẫn luôn để bụng. [Edited by Andie Trần]Chuyện xấu xa nơi hậu trạch, kiếp trước nàng đã nghe nói qua cũng trải quá không ít lần. Hứa Thính Tùng vẫn là cái nam nhân, lại còn ở cái tuổi trẻ chưa trải qua sự đời, chỉ sợ không đối phó được cái kế mẫu kia. Chẳng may chuyện kia thành sự thật vậy thanh danh của nàng vô duyên vô cớ bị liên luỵ chẳng phải oan uổng hay sao?

Bởi vì kiếp trước nàng cùng Tố Nương là khuê mật tốt, đối với một ít chuyện bí ẩn nơi hậu trạch Hứa gia, Giang Lam Tuyết đương nhiên là biết rõ ràng. Hiện giờ nếu bọn họ muốn hại nàng vậy cũng đừng trách nàng đem những chuyện đó phơi bày ra ánh sáng cho mọi người đều biết, vừa hay dọn đường cho Tố Nương của nàng tương lai đến Hứa gia sẽ không phải vì những chuyện đó mà phiền lòng!

Ngày hôm sau khi rời khỏi Lục gia, Giang Lam Tuyết cũng không có vội vã hồi Giang phủ, mà là đến đường lớn dạo một vòng. Tìm những nơi tụ tập đông người, trà lâu, tửu quán "không cẩn thận" thả xuống một ít thoại bản xuất sắc nàng viết suốt cả đêm.

Giang Lam Tuyết tin tưởng, không đến ba ngày, nội dung trong thoại bản kia nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ Ngân Châu thành. Đến lúc đó xem bọn họ còn có hay không còn tâm tư hại người!

Giang Lam Tuyết thấy "chuyện xấu" đã thành, tâm tình không khỏi thoải mái, thuận đường liền muốn mua chút hương liệu. Lúc trước nàng nói muốn dạy Tố Nương làm mặt chi, nhưng do thời tiết dạo này quá nóng cộng chuyện lần trước đến Hầu phủ dẫn đến náo loạn không tiện ra cửa nên đành trì hoãn. Mấy hôm nay trời cũng đỡ nóng hơn trước, nàng vừa lúc có thể đi đến Kiều phủ.

Giang Lam Tuyết đi vào cửa hàng hương liệu, mới đến cửa liền thấy được Cố Duẫn Tu cùng Long Phương. Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, Giang Lam Tuyết muốn quay đầu rời đi, không nghĩ tới, Long Phương lại nhìn thấy nàng, từ phía sau gọi nàng: "Giang công tử, xin dừng bước".

Giang Lam Tuyết vốn nhân lúc bọn họ chưa nhìn thấy nàng mà rời khỏi. Nhưng nếu bọn họ đã nhìn thấy nàng mà nàng lại rời đi thì như thể nàng đang sợ bọn họ.

Long Phương hôm nay mặc váy dài màu hồng cánh sen nhạt, trên mặt đeo mạng che bằng lụa trắng, nàng ta không cảm thấy nóng hay sao.

"Nguyên lai là Long tiểu thư". Giang Lam Tuyết vờ như không thấy Cố Duẫn Tu.

Long Phương cười nói: "Giang công tử như thế nào vừa thấy ta cùng Thế tử liền bỏ đi a?"

"Không có không có, ta đột nhiên nhớ tới có một số việc muốn làm mà thôi".

Long Phương cũng không vạch trần Giang Lam Tuyết, lại nói: "Nếu đã tình cờ gặp mặt thì đây chính là duyên phận, Giang công tử giúp ta chọn một khoản hương được chứ".

Giang Lam Tuyết đáp ứng, nàng đối Long Phương trước giờ vẫn luôn tò mò. [Edited by Andie Trần]Kiếp trước nàng chỉ nghe nói qua tên nàng, cũng không có gặp qua người, chỉ biết nàng là hồng nhan tri kỷ của Cố Duẫn Tu. Đến khi bọn họ thành thân Long Phương đã sớm hương tiêu ngọc vẫn*. Nàng cũng từng hỏi qua Cố Duẫn Tu về Long Phương, Cố Duẫn Tu chỉ nói hắn cùng Long Phương không có quan hệ gì, thêm một chữ cũng không chịu nói. Nàng còn lâu mới tin hắn.

*hương tiêu ngọc vẫn = chết (chỉ người con gái đẹp, chết trẻ).

Kiếp này nàng đã hai lần bắt gặp hắn đi cùng với Long Phương, cũng không biết Cố Duẫn Tu nghĩ như thế nào, muốn cưới nàng ta sao?

"Long tiểu thư muốn hương dùng để làm gì?" Giang Lam Tuyết hỏi.

Long Phương nhìn Cố Duẫn Tu rồi e lệ ngượng ngùng nói: "Dùng trong phòng, huân* đệm chăn, gối khâm".

*huân: xông hương, làm cho mùi hương bám vào chăn, gối.

Cố Duẫn Tu hình như cũng có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng. Giang Lam Tuyết cũng không có nhìn hắn, chỉ cùng Long Phương nói: "Có một loại hương gọi là Tiên Tử Trướng Trung hương, vừa hay phù hợp với khí chất tựa thiên tiên của Long tiểu thư".

Long Phương che miệng mà cười, tiến đến Giang Lam Tuyết bên tai: "Giang công tử nếu thật sự là công tử thì tốt rồi, miệng thật ngọt".

Giang Lam Tuyết thầm nghĩ, tiểu thư ngươi cũng nên rụt rè một chút a, Thế tử gia của ngươi vẫn đang nhìn chằm chằm ngươi đấy.

Thế tử gia nào có nhìn Long Phương, hắn là đang nhìn Giang Lam Tuyết. Nữ nhân này sao lại có thể thay đổi như vậy. Mặc xiêm y nữ tử liền yêu kiều, mặc nam trang lại thập phần toát ra anh khí. Nhưng hắn vẫn không thích nàng!

Giang Lam Tuyết giúp Long Phương chọn hương xong lại nghĩ nếu nàng đã tới nơi này vậy thuận tiện mua luôn nguyên liệu làm mặc chi. Long Phương mua xong đồ vật, nhưng vẫn không đi, Giang Lam Tuyết mua cái gì, nàng đều ở một bên đi theo, đem Cố Duẫn Tu quăng sang một bên.

Chờ đến khi Giang Lam Tuyết chuẩn bị rời đi, Long Phương lại lôi kéo Giang Lam Tuyết nói muốn mời nàng ăn cơm.

Giang Lam Tuyết không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Có Cố Duẫn Tu ở đây, nàng làm sao có thể nuốt trôi cơm. Chắc chắn Cố Duẫn Tu cũng ăn không vô. Long Phương lại rất kiên trì, vẫn luôn lôi kéo ống tay áo Giang Lam Tuyết, vừa làm nũng vừa cầu xin.

Giang Lam Tuyết đành phải dùng ánh mắt chất vấn hướng Cố Duẫn Tu. Cố Duẫn Tu liền nói: "Nếu Giang công tử không muốn đi, Long Phương vẫn là không nên cưỡng cầu người ta".

Ý ngươi là gì, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta ăn cơm? Còn muốn mang theo hồng nhan tri kỷ ngươi! Giang Lam Tuyết bất mãn nhìn Cố Duẫn Tu, một khi đã như vậy liền cùng nhau ăn cơm đi! Ai sợ ai? [Edited by Andie Trần]Vừa lúc nhìn xem Long Phương rốt cuộc trông như thế nào.

Ba người cùng đi vào Nhạc lâu, Long Phương trước hết mời Giang Lam Tuyết ngồi xuống, sau đó nàng cũng ngồi xuống tại bên cạnh Giang Lam Tuyết. Giang Lam Tuyết có chút không rõ Long Phương rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ nàng ta xem nàng như tình địch? Nhưng nàng không cảm giác được địch ý từ Long Phương.

Giang Lam Tuyết vốn tưởng rằng chính mình sẽ ăn không vô, không nghĩ tới thế nhưng ăn đến rất ngon miệng...... Chỉ là nàng không nghĩ tới, Long Phương ăn cơm cũng chưa lấy khăn che mặt xuống. Ăn một ngụm liền vén khăn một lần. Nàng ta thật đúng là không thấy phiền toái. Bất quá nàng ta ăn cũng không nhiều lắm, vẫn luôn cùng Giang Lam Tuyết nói chuyện, Cố Duẫn Tu cùng Giang Lam Tuyết hai người một câu đều không có nói.

Ăn đến một nửa, Long Phương đột nhiên nói: "Nghe nói Hứa công tử cùng Giang tam tiểu thư là muốn nghị thân".

Giang Lam Tuyết không biết sao, theo bản năng mà nhìn thoáng qua Cố Duẫn Tu, phát hiện Cố Duẫn Tu cũng đang nhìn nàng. Giang Lam Tuyết vội đem ánh mắt dời đi: "Long tiểu thư làm sao mà biết được?"

"Nghe nói. Hứa công tử tuấn tú lịch sự, Giang tam tiểu thư phẩm mạo đều giai, là một đôi lương xứng a". Long Phương cười nói.

Giang Lam Tuyết còn chưa nói cái gì, Cố Duẫn Tu liền phát ra một tiếng cười lạnh: "Hừ. Ai biết được có thật sự tốt như lời kia".

"Tốt hay không tốt, đều không cần Thế tử nhọc lòng. Mông Thế tử gia dạo này đã không còn đau nữa sao? Còn rảnh rỗi mà quan tâm đến chuyện không phải là chuyện của mình". Giang Lam Tuyết cũng cười lạnh một tiếng nói.

"Ai thèm quan tâm đến ngươi!" Nhắc tới mông đau, Cố Duẫn Tu vừa tức lại bực.

Long Phương ở một bên cười hì hì: "Ta là nói đến Giang tam tiểu thư cùng Hứa công tử, hai người các người nóng nảy làm gì".

"Ai thèm nóng nảy!" Giang Lam Tuyết cùng Cố Duẫn Tu trăm miệng một lời nói.