Quyển 1 - Chương 45

Có vẻ cái huyễn hoặc củ cặc gì kia chưa buông tha bọn tao, mà tao nghĩ tại thôi miên thu hút chúng chứ đéo phải tao hay bắc ninh. Tao cảm thấy nói đau chỗ tay xước sát khi nãy tỉnh giấc, đệt mợ, là do thôi miên đang nắm chặt tay tao, tao đưa tay gỡ tay ẻm ra thì ẻm bảo anh nằm yên đi, rồi tao ngh tiếng thôi miên thì thào cái đó gì đó, rồi ẻm ú ớ, tao đưa tay lên trán em xem có nóng sốt gì ko, thấy vã hết mồ hôi, cứ như đang gắng sức làm việc gì. Tao đưa tay nắm chặt tay thôi miên, đéo hiểu thế nào lại nổi hứng thơm vào má em 1 cái, thấy mặt em giãn bớt ra, tao khẽ thổi nhẹ vào tai, tay ẻm nắm tay tao chặt hơn làm tao đéo rút được ra, tao đưa bàn tay còn lại mò thẳng xuống dưới bím, ẻm khép chặt đùi lại, chứng tỏ vẫn đang tỉnh táo, ẻm lại lầm bầm cái gì đéo rõ, tao bỗng nghe tiếng cười văng vẳng, giống hệt khi nãy, tao cũng lầm bầm bảo mưa thì mưa mẹ đi, gió ào ào mãi làm gì, bỗng có tiếng nói thế bắc ninh thì sao, tao dừng tay khỏi người thôi miên, ngoái sang bắc ninh, tao lầm bầm bảo nó có tội tình đéo gì nhỉ, lại nghe tiếng trả lời 1 giọng nữ em ko nói chuyện với anh, tao ngạc nhiên lẩm bẩm hỏi tao á, nhưng ko có tiếng trả lời lại. Bắc ninh vẫn đang ngủ say, tao nhắm mắt lại, cảm giác có mấy khoảng màu đen hơn cả màu tối, thôi miên thả dần tay tao ra, ẻm thôi lầm bầm, bóng đen hơn cả màu đen cũng tan biến, tao mở mắt quay sang nhìn thôi miên, ẻm cũng đang nhìn tao...

Thôi miên thì thào hỏi khi này anh làm gì em đấy, Tao dày mặt nói em bóp tay anh đúng chỗ đau nên anh tỉnh giấc, thấy em vã mồ hôi nên anh xem có ốm sốt gì ko mà. Thôi miên lại nói, tiếp theo thì anh làm gì, tao bảo anh có làm gì đâu, thôi miên im lặng. Tao hỏi em nói mơ ngủ à mà lầm bầm thế, thôi miên kêu anh cũng lầm bầm mà. Tao bảo tao nghe tiếng cười tiếng nói liên quan đến bắc ninh, thôi miên ngắt lời bảo em biết rồi, em cũng ko hiểu tại sao anh lại nghe được, chẳng nhẽ là do em nắm tay anh à. Vkl, đây là thứ quái quỷ gì ko biết. Thôi miên nói tiếp bọn nó đi rồi, em đã nhìn thấy cả 1 nhóm người chứ ko phải 1 người đâu. Cái này để ngày mai phải hỏi lại bắc ninh cho rõ.

Nói vài câu thì mắt lại díu xuống, tao lại ngủ, mơ màng trong giấc ngủ vẫn nhớ là quờ tay sờ sờ bóp bóp được tí nhưng ko rõ là của bắc ninh hay của thôi miên, đang ngủ ngon thì nghe tiếng bắc ninh gọi dậy, bắc ninh bảo dậy đi, muộn rồi. Tao làu bàu bảo sáng gì, vừa chợp mắt được tí mà, bắc ninh cười hihi bảo 8h rồi đấy bố ạ, tao mở mắt, nắng chói chang.

Tao hỏi thôi miên đâu, bắc ninh kêu đi mua bàn chải đánh răng. Tao vùng dậy ngồi ngáp, tao hỏi tối qua em ngủ ngon không, bắc ninh kêu có, ngủ ngon, tao hỏi tiếp có nhớ chuyện gì ko, bắc ninh kêu anh mất nết, nằm cạnh thôi miên vẫn dám manh động. Tao thì nghĩ lại tối qua, toàn thứ huyễn hoặc lạ kỳ.

Thôi miên đi đâu về đưa cho tao 1 cái bàn chải, tao bảo cảm ơn, chu đáo quá. 2 đứa vào đánh răng, thôi miên cúi cúi đầu, tao nhìn xuyên qua khe cổ áo thấy bầu ngực mịn màng, nhưng có vẻ ko to lắm, hoặc kiểu áo này ko nâng ngực chứ hôm qua tao tranh thủ tí thấy cũng đậm tay. Xong xuôi đi ra thì rủ nhau đi ăn sáng, gọi mỗi đứa bát bún. Ăn được vài miếng thì thôi miên hỏi bắc ninh, bạn có bạn bè nào chết trẻ ko, bắc ninh sững lại 1 chút rồi bảo có, từ lâu lắm rồi, nhóm ấy có mấy người bị đuối nước. Thôi miên gật gù ko hỏi thêm gì, tao quay sang nhìn ẻm thấy ẻm cúi đầu ăn tiếp. Ăn xong thì Luật gọi điện cho tao hỏi ở nhà ko ẻm qua, tao bảo ko bận spa nữa à, Luật kêu có bận nhưng người yêu quan trọng hơn, tao bảo chém gió ghê quá, Luật kêu thế hay là anh qua em đi, tao bảo ko, qua toàn xem mấy bà xăm mày xăm môi làm gì, Luật bảo gớm, toàn gái xinh, chả thích bỏ xừ ra lại còn giả vờ, tao hiha bảo thích nhưng ko làm gì được nên ko thích nữa, em qua luôn đi. Tao tạm biệt thôi miên và bắc ninh ra về, lòng hứng khởi vì sắp gặp người yêu.

Về xóm trọ đụng ngay em em du lịch là bạn cùng phòng với em thư ký, mới đầu hè mà ẻm làm quả áo 2 dây đen xi, lại lộ dây áo ngực màu trắng bên trong, tao nhìn thấy bèn khen em thật là trong trắng, em du lịch hỏi trong trắng là thế nào, tao cười bảo thì ngoài đen, trong trắng thì là trong trắng, du lịch cúi xuống nhìn ngực mới cười hé hé bảo anh soi mói quá đấy. Soi lồn, đập vào mắt chứ soi gì. Tao bảo sáng ra phấp phới đi đâu, du lịch bảo em vừa ngủ dậy, đi chợ, tao bảo cho ăn cơm ké với, du lịch tươi cười nói ok nhé, ăn để em nấu luôn. Tao gật đầu, ăn trực ăn ké là nghề rồi.

Lúc sau thì Luật qua, đương nhiên là lao vào nhau luôn, thốc tung đít Luật xong lại nằm mân mê, Luật bảo chán quá, cuối tuần cũng bận, chả có thời gian bên nhau, tao bảo cố lên, vì tương lai con em chúng ta mà. Ấp nhau đến gần 11h thì Luật bảo về vì tầm trưa bắt đầu nhiều khách, tao bảo kệ nhân viên làm chứ em có làm đâu mà về, Luật kêu con thu chi tiền nong nữa. Luật bảo tối em lại qua nhé. hôn hít chụt chịt rồi bái bai. Nằm khểnh bật laptop lướt web, chưa kịp xem tin gì thì em thư ký gọi sang ăn cơm, vác bụng sang, nhìn mâm cơm tươm phết, tao chén 2 bát, khen ngon rồi bảo từ mai cho anh ăn cơm tối nữa nhé, anh đóng tiền, em du lịch bảo ok luôn, tính bằng cơm bụi thôi, 20k. Thư ký bảo phải thu hơn, lão này lương cao mà, tao lườm mắt bảo lương anh bằng lương em chứ cao gì, thư ký kêu vãi cả bằng, cao gần gấp đôi ý, em được có 260$ thôi, mà lại ko có tiền làm thêm nữa. Tao bảo ơ thế à, thư ký bảo ờ thế đấy, nộp 30k 1 bữa thì nấu cho nhé. Tao cười bảo ok luôn. Có mấy khi ăn cơm nhà đâu. Tao rút ví đưa ngày 1 củ bảo anh đưa trước thừa thiếu tính sau, em du lịch bảo ko, con thư ký nó trêu đấy, anh đưa 500k thôi, anh ăn thì bọn em nấu cùng ăn cùng cho vui, mỗi tháng 500k, chứ bọn em ăn ít toàn thừa thôi.

Đệt, con bé này cũng biết điều, cơ mà nói câu toàn thừa thôi khác gì bảo tao ăn cơm chó. Đm, tao đứng dậy về phòng, ra đến cửa tao quay lại bảo gâu gâu rồi mới vỗ mông đi, 2 đứa phá lên cười. Kệ mẹ chúng mày cười, tiền đã cầm 500k của bố thì cứ tối là vác mồm sang chén thôi....

Định ngủ giấc vì tối qua ngủ chập chờn thì thôi miên lại gọi điện bảo anh có online ko, tao bảo đang online đây thì gì, thôi miên kêu sao em chat ko thấy trả lời. À ừ, nãy giờ bỏ máy treo nick đi ăn cơm. Ngồi máy thì thấy thôi miên gửi cả chục dòng rồi, đại khái bảo bắc ninh bị ám, hoặc phải đi thầy cao tay, hoặc phải tự giải thoát...

Tao hỏi thầy nào và tự giải thoát thế nào. Thôi miên trả lời các đó lại phải chờ cơ duyên, em cũng ko biết nữa. Vkl, nói vậy khác đéo gì bảo thằng ở giữa biển là cứ đi sẽ thấy bờ, bố khỉ, ít ra cũng phải chỉ cho nó cái hướng đi gần nhất chứ. Mệt mỏi, tao bảo anh đéo liên quan, sao em ko bảo thẳng với bắc ninh, tao đau đầu cái vụ này rồi nên trả lời phũ luôn như vậy. Thôi miên kêu anh có liên quan đấy, em tưởng anh ko liên quan, nhưng khi anh nghe thấy những tiếng đó là anh cũng liên quan rồi, hơn nữa em và bắc ninh cũng là người dưng, anh là bạn nàng ấy, anh chả nhẽ thấy chết không cứu. Đéo hiểu nổi sao tao lại rơi vào cái vòng xoáy này, nếu những thứ mình hiểu rõ thì đã đành, đây là cái mơ hồ mình mù tịt, chỉ đóng vai là người truyền tin thôi thì cũng có ý nghĩa gì. Tao hỏi thôi miên thế anh phải làm gì, thôi miên bảo em đã hỏi bắc ninh thì bắc ninh bảo mỗi khi ở bên anh là thấy bình yên lắm, như vậy trước mắt anh thường xuyên qua nhà bắc ninh chơi với nàng ý là được, em cũng sẽ nghe ngóng xem có cách nào khả thi hơn ko. Tao chẹp miệng, thở dài 1 mình. Thời gian với Luật đã đéo có, còn lại cả thời gian cho bắc ninh nữa thì thời gian nào dành cho bản thân...

Buổi chiều nằm dài ở nhà. Luật gọi điện bảo tối đi ăn gì bên ngoài, tao đồng ý, cả ngày nằm ở nhà ngột ngạt quá rồi. Xuống báo với các em là ko ăn cơm, các em bảo lại đi với ng yêu à, ng yêu anh xinh nhỉ. Tao bảo thấy bao giờ mà biết, du lịch nhanh nhảu nói ng yêu anh qua đây số lần không dưới số ngón tay rồi còn gì, nhìn xinh thật. Tao giả vờ thểu não nói, ừm, xinh thì có xinh nhưng cũng mệt lắm. Gợi sự tò mò cho các em nhao nhao hỏi thế nào mà mệt, tao bảo thôi để tối anh kể, tao phủi mông quay đi.

Đón Luật đi lòng vòng phố xá ăn uống linh tinh rồi lại chở ẻm đi mua quần mua áo, tao bảo nhà bán quần áo còn phải đi mua, ẻm kêu nhà bán quần áo ko có nghĩa là bán tất cả mẫu quần áo đâu. Để ý Luật càng ngày ăn mặc càng diện, từ hồi năm nhất sinh viên đã thấy em ăn mặc chất hơn mặt bằng chung rồi, giờ ẻm đi làm càng ăn mặc chất, người đẹp vì lụa, chính thế mà nhìn cũng xinh chảnh hơn nhiều. Đi chơi chán thì về, cũng phải về sớm mai còn đi làm sớm. Ý định ko thành khi em thư ký xun xoe lên phòng tao chơi, khai thác em ít thông tin về mọi người trong công ty, cơ bản ko có gì đáng chú ý, chỉ tập trung ở mụ 85 chân dài và em phục vụ trà nước. Thư ký kể em phục vụ hình như có cặp bồ với thằng hàn quản lý nhóm cơ điện, thấy một vài lần đi ăn cả công ty thì 2 người tách ra đi đâu về trước, thái độ ở công ty cũng ẽo uột khác thường. Cả 2 thành phần đấy đều ko phải gu của tao nên tao cũng ko để ý. Cuối cùng hơn 11h thì ẻm thư ký cũng xuống, tao mới lăn ra ngủ, quên cả chốt cửa...

Đêm vẫn se lạnh, đang ngủ thì giật mình vì tiếng cánh cửa đập vào tường, chắc là do gió thổi.

Tao lười nhác mặc kệ, nhưng lại tỉnh mất ngủ, tự dưng nghĩ lại việc thôi miên bảo tao cũng có liên quan đến huyễn hoặc của bắc ninh, tao bèn nghĩ lại câu chuyện từ đầu và mấy sự việc xảy ra hôm qua, tiếng gió rít ào ào 1 lúc rồi trời bỗng đổ mưa, mưa to, mưa rào đầu mùa, chắc là báo hiệu mùa hè đã đến. Không đành được phải dậy khép cửa sổ kẻo hắt, gió mạnh quá kéo mãi ko được, gồng mình gắng sức kéo, nhìn xuống đường bỗng thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo đứng chỗ cổng. Tối quá ko nhìn rõ, sầm ùm ùm, 1 tia chớp lóe lên, trong khoảnh khắc ngắn tao nhìn thấy rõ bóng mờ ảo kia...

Thoáng giật mình, căng mắt ra nhìn thì lại đéo thấy gì nữa, tối quá, mưa hắt, tao đóng cửa lại, trong đầu vẫn đang hình dung mình vừa nhìn thấy cái gì. Ra khép đóng cửa chỉnh luôn rồi chui lên giường nằm, cảm giác hơi sợ sợ vì nằm 1 mình, dậy bật điện cho sáng rồi úp gối vào mặt cho tối để ngủ. Lại cảm giác ngạt thở, tao thấy mình đang trên 1 cánh đồng trồng ngô, tao lạc lối trong ruộng ngô, nghe tiếng nói chuyện rì rào bảo rủ bắc ninh đi mấy lần mà ko được, tao cố gắng hướng về phía phát ra tiếng nói nhưng cảm giác cứ gần đến nơi thì tiếng nói lại nhỏ đi, gần gần xa xa, tao chạy thật nhanh để đuổi kịp theo tiếng rì rầm thì đến 1 bờ sông, cỏ lau sậy mọc ùm tùm, tao mò mò đi vào trong đám lau, bông ngã tủm xuống nước, tao vùng vẫy, kêu gào. Bật tỉnh dậy, thấy điện vẫn sáng, thở hồng hộc, giấc mơ ghê vl, thấy người ướt đẫm mồ hôi. Đm, có nhẽ đâu thế...

Cầm điện thoại xem giờ, hơn 3h rồi. Tao vùng dậy cho tỉnh táo, nhận rõ là mình vừa trải qua giấc mơ chứ ko phải thật mới đỡ sợ, châm điếu thuốc hút, trời đã tạnh mưa, tao ra mở cửa sổ cho thoáng, gió mát ùa vào. Tao nhìn xuống chỗ cổng rồi nhìn quanh, ko thấy gì, hút hết điếu thuốc lại lên giường nằm, trằn trọc 1 lúc lại ngồi dậy, bật máy tính, online tìm hiểu mấy thứ huyễn hoặc, thật li kỳ. Nhưng đéo đáng tin và nhiều cái vô lý. Thấy nick yahoo của mỹ nhân vẫn sáng, tao vào hỏi chuyện, ko thấy ẻm trả lời, đoán chắc treo trên máy ngủ quên chứ ai online tầm này nữa.

Đọc đọc 1 hồi thì lại buồn ngủ, mà chả ngủ biết làm gì cho đến sáng, tao để laptopc trên giường mở playlist nhạc quen thuộc rồi chìm dần vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau đi làm hơi vật vờ, tao nói chuyện với thằng hà tĩnh là có tin mấy vấn đề tâm linh ko, nó được đà kể cho một loạt chuyện mơ hồ ở quê nó, tao hỏi mày có chứng kiến ko, nó kêu ko, cũng là nghe kể lại, tuổi thơ nó gắn với rừng núi, chả có điện đóm gì nên toàn nghe người lớn kể chuyện dọa trẻ con, sau này vẫn nhiều câu chuyện đồn thổi, nó bảo đéo tin, thời đại nhà cao tầng, đéo sợ. Tao đồng ý với quan điểm của nó, tao cũng nhân tiện kể chuyện tao vừa trải qua với bắc ninh, thằng hà tĩnh há mồm trợn mắt kêu thật thế á, hay vl, à mà mày địt em bắc ninh chưa, tao bảo mới 1 lần, nó cười nham hiểm kêu thế khả năng có sự tương thông, âm dương hòa hợp, tao bảo thông thông cái lồn.

Về văn phòng online, tao tranh thủ kể chuyện giấc mơ hôm qua với thôi miên, thôi miên hỏi anh có nhìn rõ người nào ko thì tao bảo ko, thôi miên kêu kiểu này chắc tối nay anh thử qua nhà bắc ninh ngủ xem. Tao bảo đéo gì có chuyện thích thì qua ngủ như ng yêu thế được, nó chả đá đít cho, thôi miên bảo thế thì em cùng qua xong ngủ như hôm trước, tao bảo thôi chịu, hôm đấy thứ 7 mất ngủ còn được vì hôm sau nghỉ, ngày thường mất ngủ thế thì đi làm thế nào. Thôi miên bảo để em nghĩ, em hỏi bạn em xem thế nào. Tao ko biết bạn em là ai nên hỏi, ẻm trả lời là bạn em cũng hơi khác thường giống em, anh chỉ biết thế là được. Vl, hội dị nhân chơi với nhau chăng.

Mải tập trung chat chit, lão hàn trưởng nhóm tao qua đứng sau mà tao ko biết, lão bảo làm gì thế, tao cười cười, lão kêu có thuốc lá ko cho nó xin điếu, nó quên ko mang, tao mở ngăn kéo đưa cho cả bao, nó bảo cảm ơn rồi giở ví ra đưa tao 50k, tao bảo sao mày đưa tiền tao, chả nhẽ tao ko tặng mày được bao thuốc lá à, nó cười lại nói vậy lần sau tao mua thuốc cho mày. Tao đứng dậy cùng nó ra hút thuốc, chém gió hỏi han nó vài câu là thấy việt nam thế nào, nó trả lời chung chung rằng cũng có nhiều điều thú vị, nhiều trải nghiệm mới. Nói thế thì nước đéo nào chả giống nước nào, trả lời như củ cặc. Lão hàn nói tiếp nó đang ở mỹ đình sông đà, hỏi nhà tao chỗ nào, tao bảo ở gần đấy, lão cười khà khà kêu vậy cuối tuần nhờ tao dẫn bọn nó đi chơi nhé, ở đây đéo ai dẫn đi, buồn. Tao ok.

Chiều, thôi miên gọi điện, vẫn là chuyên huyễn hoặc, ẻm bảo tối nay anh phải qua nhà bắc ninh đi, vì tình trạng này thì mức độ ảnh hưởng đến bắc ninh đang tăng dần, dễ bị trầm cảm. Tao nghe giọng có vẻ nghiêm trọng nên cũng ậm ừ, tắt máy xong tao gọi bắc ninh luôn hỏi han vài câu, bắc ninh bảo em thấy bình thường, ko có gì khác lạ cả, thấy rất thoải mái mà. Tao tự dưng nghĩ những sự bình thường thường đang ẩn chứa mối bất thường to lớn. Đang như vậy mà thấy thoải mái bình thường thì đó chính là sự bất thường, kiểu như mùa đông là phải lạnh, năm nào cũng lạnh mà năm nay ko lạnh thì đó chính là bất thường, có thể mùa hè năm sau sẽ cực nóng...

Chiều đi làm về tắm giặt nhanh chóng rồi xuống giục các em nấu cơm nhanh để ăn, thế mà cũng phải chờ dài cổ 6 rưỡi mới có cái bỏ vào mồm, tao ăn uống qua loa cho xong rồi gọi điện cho bắc ninh hỏi ở nhà ko anh qua chơi. Bắc ninh bảo qua đi, tao qua luôn. Ở gần nhau nên ko ngại đi, ở xa như Luật nhiều lúc lười đi vl. Bắc ninh đang nằm xem phim, tao cũng lân la mò lên nằm cùng, vừa ăn xong được nằm là thoải mái nhất. Bắc ninh cũng quá quen với việc tao tự ý nằm giường của ẻm rồi nên cũng tỏ vẻ khó chịu gì, chỉ nói im cho em xem phim nhé. Nghĩ trong đầu, em coi thường anh quá rồi, anh vì muốn giúp em mới qua chứ đâu phải qua để chim chuột mà phải rào đó thế. Tao ra sân đứng hút thuốc, gặp hàng xóm của ẻm, 2 vợ chồng trẻ, cũng tầm 30 chứ chả trẻ lắm, vợ rửa bát, chồng phơi quần áo, tao chào hỏi làm quen thì gặp ngay đồng môn, lão cũng dân xây dựng, đi công trường nhiều rồi giờ về làm tư vấn thiết kế cho chủ đầu tư. Thế là 2 anh em chém gió chuyện nghề chuyện nghiệp, lão phơi xong thì rủ ra trà đá, tao đi luôn.

Dường như dân công trình thằng nào cũng hào sảng thoải mái thì phải, lão khề khà kể chuyện đủ thứ, kể cả gái gú, cờ bạc rượu chè, lão bảo vừa hôm qua đi ăn với nhà thầu rồi đi hát có em xinh vkl mà gạ ẻm đi qua đêm em đéo đi, ẻm đó lão lần nào đi vào quán đó cũng gọi, chăn suốt ko được. Tao cũng trải lòng nói chuyện ngày xưa em yêu 1 đứa ở tuyên quang xinh lắm, cũng làm nghề vịn nhưng quyết ko đi khách. Lão bảo ơ con bé hôm qua tao hỏi cũng tuyên quang khéo lại người yêu cũ mày, tao chợt mông lung bảo nó tên X, người cao cao, da trắng, giọng nói dễ nghe...Lão vỗ đùi kêu thế đúng mẹ nó rồi, nó đi xe LX màu trắng phải ko. Ơ địt, chả nhẽ thế.

Lão bảo đm tao còn có số nó đây này, tao hỏi đâu em xem, nhìn số lạ lạ đéo phải của phấn tao thấy mừng mừng, cho rằng người giống người thôi chứ phấn đang làm kế toán tài chính đéo gì cơ mà. Lão kia bảo để anh gọi nó nhé, lão gọi luôn, bên kia nghe máy lão nói vài câu ong bướm, đại khái em đi chơi cùng anh được ko, anh ko thích ngồi trong quán hát, lão bật loa ngoài, tao nghe giọng, đm đúng là phấn, tao gật đầu, lão lồn kia lại nói anh đang ngồi với ng yêu cũ của em, em ko đi chơi với anh thì đi ôn lại tình xưa với chú ấy ko, tao ra hiệu bảo đừng đùa quá trớn thế, nói vài câu thì phấn bảo bận nên tắt máy. Lão hỏi đúng à, tao gật đầu, đầy cay đắng, vậy là phấn vẫn ko thể thay đổi, chia tay lâu rồi tao ko còn nuối tiếc gì tình yêu đấy nữa, nhưng tao tiếc cho phấn, thực sự tiếc...

Lão bô bô kể tiếp ẻm này anh quen lâu rồi, có 1 đợt ẻm ấy nghỉ làm dài dài, hình như mới đi làm trở lại cách đây mấy tháng thôi, thấy bảo cũng học xong đại học rồi cơ đấy, nhưng chắc đi làm vất vả đéo chống được, nghề này ngồi mát ăn bát vàng, tháng làm vài chục củ, thoải mái ăn chơi.

Tao thấy khó chịu, tao bảo em yêu em ấy từ hồi sinh viên, lần mới gặp gần đây em ấy bảo nghỉ rồi, không ngờ... Lão bảo nghỉ thế đéo nào, nhan sắc đang rực rỡ, có nghỉ cũng phải chờ lúc hương sắc phai tàn, đủ vốn đủ lời. Tao ko nói gì, chém gió vài câu nữa thì về.

Bắc ninh hỏi anh sang chơi với em hay là chơi với hàng xóm thế, đi đâu ngồi cả tiếng ko về. Tao cười trừ, đang khó chịu trong lòng vụ phấn, tao bạo mồm bảo tối nay anh ngủ lại đây mà, bắc ninh nhíu mày kêu ơ hay, anh làm cứ như nhà anh ko bằng, ai cho ngủ mà ngủ, tao bảo anh ngủ lại để giúp em, em đang bị ám, ko có anh thì em bị điều khiển đấy, hôm trước em bị mộng du em có biết ko, bắc ninh cười ha hả kêu thôi ông ơi, chém vừa thôi, có chuyện gì thì nói ra, đừng lí do vớ vẩn mà đòi ngủ lại. Tao thở dài, chắc ẻm đéo tin đâu thật. Tao bảo thế các cụ em nghe tiếng nói nọ kia em ko sợ à, bắc ninh tỏ vẻ suy nghĩ trả lời, đúng là có sợ, nhưng em ở 1 mình suốt có sao đâu, chỉ sợ lúc đấy thôi xong lại hết mà. Tao chẳng biết nói thế nào nữa, tao gọi điện cho thôi miên kể lại tình hình ko ngủ lại được đâu, thôi miên bảo anh cứ ở đấy, em với bạn em tí nữa sẽ qua, chắc là có cách giải rồi...

Tao quay vào, bỗng bắc ninh ngồi 1 nhìn lên nói, anh cho ai đấy, tao bảo gọi cho thôi miên, thôi miên bảo qua đây có chuyện muốn nói, bắc ninh bỗng gắt anh gọi nó sang làm gì, bảo nó về đi.

Thấy thái độ khang khác, tao nhìn bắc ninh, thấy mặt em thờ ơ vô cảm. Tao hỏi em sao thế, bắc ninh lại nói anh bảo nó về đi, ai cho nó sang đây, em ko muốn gặp nó. Tao chưa hiểu chuyện gì nên lại hỏi ơ sao thế, em và thôi miên có vấn đề gì à, bắc ninh cúi mặt xuống chỉ nói ko được để nó qua đây. Đệt mợ, có vấn đề rồi. Tao ra ngoài sân, định sang gọi vợ chồng phòng cạnh sang xem thế nào mà nhà đấy đóng cửa rồi, đéo muốn gọi. Tao lại quay vào phòng bảo anh ko hiểu chuyện này là thế nào nhưng anh nghĩ thôi miên có thể giúp em, bắc ninh ko nói gì, vẫn gục đầu vào gối, tay ẻm run run, tao cảm giác có sự giằng xé. Tao định tiến lại kiểm tra thì nghe tiếng xe máy phi vào cổng, giọng thôi miên vang lên, nó kia kìa anh ơi, tao quay ra thấy 1 thằng đẹp trai vl, đẹp trai thật đứng cùng thôi miên. Thằng đấy mở mồm nói ko kịp rồi. Nghe giọng trầm trầm êm êm. Thôi miên chào tao rồi hỏi có chuyện gì, tao kể lại đoạn vừa rồi, thôi miên bảo vào xem bắc ninh đã, bắc ninh ngồi dậy, mặt tỉnh bơ bảo ơ bà lại đến à, nghe giọng thân thiết ko hề giống như khi nãy. Thôi miên chỉ gật đầu rồi lại đi ra, thì thầm to nhỏ gì với thằng đẹp trai kia, thằng đẹp trai kia cũng ừ ào rồi thì thầm lại. Đm, có cái đéo gì mà phải bí mật thế, tao đứng như người thừa, thấy khó chịu vl, tổ sư, cái đéo gì mà công năng đặc dị, có kiếm được tiền ko, chén được hoa hậu ko, nhí nhố. Tao bảo thôi miên là thôi anh về đây, mai còn đi làm, thôi miên nhìn tao rồi quay sang nhìn thằng đẹp trai, tao kệ mẹ, tao vào bảo bắc ninh là 2 người kia có thể giúp em thoát khỏi sự ám ảnh, anh về đây, có gì cứ gọi anh. Bắc ninh ngơ ngác chưa kịp nói gì thì tao đã đi ra cửa, tao quay xe nổ máy chuẩn bị vít ga đi, thằng đẹp trai cất tiếng anh bạn chờ đã, tao hỏi có vấn đề gì à, thằng kia cười mỉm bảo anh bạn liên quan gì với bắc ninh, tao nghe thấy ngứa tiết bèn bảo tôi phạm tội gì à hay bắc ninh phạm tội gì, ông là cảnh sát à, ở đội nào, phòng nào. Thôi miên dường như biết ý tao khó chịu, ẻm giật giật tay tao bảo anh, đây là bạn em, tao bảo ừ, anh chỉ hỏi thế thôi mà.

Đm đéo biết công năng gì mà tỏ vẻ bí ẩn rồi cao cao ngạo ngạo, tao thấy ko vừa mắt, tao hỏi tiếp có vấn đề gì ko, ko có thì tránh ra tôi về cái, mai còn đi cày. Thằng đẹp trai lắc đầu rồi đứng tránh đường, tao đi ra cổng, thôi miên gọi với theo bảo chờ đã, em có chuyện muốn nói. Tao nói cụt lủn "Lên xe". Thôi miên trèo tót lên, đi ra đầu ngõ tao dừng lại bảo em nói đi, thôi miên cười bảo dỗi à, tao bảo ko dỗi, ngứa mắt khó chịu, thôi miên lại nói ghen à. Tao thở dài, ghen đéo gì. Thôi miên mời bảo đấy là bạn em, cũng có thể coi là sư phụ em đấy. Tao chả quan tâm, tao bảo em chỉ nói thế thôi à. Thôi miên lại cười hihi bảo hôm nay làm sao thế, cười cái nào. Tao nhe răng chứ ko cười, thôi miên kêu cười gì mà như muốn ăn thịt em thế. Tao bảo được thế còn gì bằng, nhưng tóm lại là thế nào, nhanh anh còn về ngủ. Thôi miên trầm ngâm nói vẫn cần sự trợ giúp của anh, cần anh giữ sự bình yên cho bắc ninh thì bọn em mới làm được, tao vẫn đéo hiểu, tao bảo tóm lại anh cần làm gì, thôi miên nói anh ở bên bắc ninh tối nay, bọn em cũng ở đây luôn.