Quyển 1 - Chương 60

Đệt, lần này chắc là hẹn nhau vô tư chứ ko phải bẫy. Luật bước vào phòng, nước hoa thơm phức.

Luật bảo chán spa rồi, bỏ. Cả tao và bắc ninh đều quay sang trố mắt nhìn. Luật bảo em bỏ rồi, cho chị gái làm, em lại kiếm 1 công việc đi làm hành chính thôi, ít nhất là tạm nghỉ, thấy mệt mỏi quá. Bắc ninh ngồi im ko nói gì, tay vẫn cầm quần lưới, tao quay sang nhìn bắc ninh bảo hôm nay 2 người có hẹn nhau ko. Bắc ninh lắc đầu. Luật thì nhìn tao cười hỏi anh làm gì mờ ám hay sao mà sợ.

3 đứa đi xem phim, mỗi người trong đầu 1 ý nghĩ, sợ rằng chả ai nhớ kỹ nội dung phim khi ra về.

Xong ra ngồi cafe. Tao hỏi luôn em có đi mỹ ko. Luật hỏi ngược lại theo anh em có nên đi ko. Tao im luôn, biết trả lời thế nào. Luật hỏi tiếp nếu là anh thì anh có đi ko. Tao lại im lặng, 10 giây sau mới trả lời nếu là anh thì anh sẽ đi, Luật nhìn ra ngoài đường mà hỏi vu vơ tại sao. Tao nói luôn vì mọi thứ ở bển đều tốt hơn, kể cả tên huê kỳ, nó cũng tốt hơn anh. Đến lượt Luật im lặng. Bắc ninh nãy giờ cũng chỉ ngồi im, giả vờ cầm điện thoại, chắc là tai cũng đang vểnh lên hóng. Luật cầm cốc cafe sữa lên bảo, ở bển có cafe ko anh nhỉ. Tao phì cười, khi người ta đang mông lung, người ta thường phát ra những câu hỏi ngây ngô như vậy. Luật nói tiếp yêu 1 người lại sống bên một người, hihi, như thế có tốt ko. Mắt Luật ngấn ngấn. Luật bỗng đứng dậy, bảo bắc ninh, chăm anh ý cho tốt nhé, có lẽ những người chị quen, chưa một ai si tình như em. Bắc ninh ngơ ngác, Luật bước đi, tiếng giày cao gót khô không khốc, nhìn theo bóng hình ấy, tao khẽ nói anh yêu em và chúc em hạnh phúc...Bắc ninh đẩy tao bảo anh đi theo chị ấy đi, tao ko, bắc ninh gắt đi theo đi, mắt nhìn tao sắc lẹm, tao đứng dậy chạy theo. Xuống tầng, luật đang đội mũ bảo hiểm, đưa tay gạt nước mắt. Tao tiến lại, ôm lấy Luật nói rõ ràng lời lúc nãy. Anh yêu em và chúc em hạnh phúc, Luật òa khóc...

Rồi Luật cũng đi nhưng là đi du lịch. Luật bảo du lịch trước xem cuộc sống ở bển thế nào, chi phí du lịch do thanh niên huê kỳ đài thọ cả. Trước hôm Luật đi, Luật còn qua tặng tao cái áo. Luật bảo tết đầu tiên xa nhà, xa người yêu, chắc em chết ở đất khách quê người mất. Tao bảo VL. đi du lịch mà như đi tù ko bằng. Sau hôm đó tao có thêm một người bạn thân...

Cái gì đến cũng phải đến, Ăn tết xong thì bắc ninh trở thành người yêu ko cần tỏ tình của tao, cũng được hơn tháng bên nhau quấn quýt thì tao tìm được việc và xin nghỉ công ty hiện tại, lý do là muốn trải nghiệm nhiều hơn. Tao làm giám sát cũng cho 1 công ty của hàn, công ty quy mô nhỏ, mỗi dự án chỉ cắm 3 người bao gồm 1 người hàn và 2 người việt, cùng lúc chỉ có khoảng 3- 4 dự án. Bọn này làm theo phong cách là hợp đồng theo nhân công và thời gian. Tao được xem qua thì thấy dự án tao làm ký hợp đồng với chủ đầu tư là 3 người trong vòng 6 tháng. Khoảng 140 triệu/ 1 tháng. Lương tao được trả cao hơn ở công ty cũ kha khá, thằng việt làm cùng tao chắc thấp hơn tao chút, vậy là lương thằng hàn sẽ được 70-80 củ là ít. Công trình tao làm ở Quế võ, cách thành phố chục km. Bắc ninh biết tin có vẻ ưng, ko ngăn cấm, chỉ dặn tuần nào cũng phải về hà nội nhớ. Tao ok, chỗ này thuận tiện xe khách, bọn tao chỉ làm hết sáng thứ 7, về hà nội cũng tiện.

Công việc thì có bỡ ngỡ 1 chút do làm nhà xưởng, chủ yếu là về kết cấu thép, các hạng mục kiến trúc ko quan trọng lắm, vậy lại lại phải đọc đọc tìm hiểu nghiên cứu các tài liệu về kết cấu thép, về đường xá, thoát nước...Lão chỉ huy trưởng nhà thầu gặp mặt trao đổi thẳng thắn là mỗi tháng hỗ trợ 5 củ. Tao gật gù nhận ngay, ngại đếu gì.

Tao thuê trọ ở 1 nhà cách công trình tầm 2km, nói chung dân cư khu này cũng đông đúc nhưng nhìn vẫn nét nông thôn. Nhà trọ mới xây có 2 tầng, mỗi tầng 2 phòng, khép kín. Tao chuyển đến thì mới có 1 phòng tầng dưới ở, là mấy thanh niên công nhân nhà máy gần đó, tao chọn 1 phòng ở tầng 2, cạnh đường. Hành trang mang theo chỉ có mỗi balo quần áo và cái chăn mỏng. Chủ nhà là 2 vợ chồng cũng tầm 30 tuổi, đều đi làm công nhân hết cả, ở cùng bà mẹ già tầm 70 rồi. Người nhà quê cũng có vẻ thật thà tử tế, thế là ổn rồi.

Ở được 1 tuần thì thấy nóng, muỗi, bà cụ cũng quan tâm kêu nhà thừa màn thừa quạt, cháu cứ lấy mà dùng. Vậy là mượn luôn. Hôm đó biết ý mua mấy trăm nghìn thịt chó về bảo tay chủ nhà cho em ăn cùng, chủ nhà cũng thích nhậu nên ok luôn, 2 anh em cò cưa đến gần 9h tối rồi ra ngoài sân ngồi uống nước chè hút thuốc. Hắn bảo từ ngày nhà máy về, làng quê ko còn yên bình nữa, công nhân zai gái tứ phía đổ về đây, ừ thì kinh tế cũng phát triển nhưng cũng mệt với các cô các cậu lắm. Làng này còn ít người thuê trọ nên tình hình vẫn ổn chứ mấy làng trên kia, toàn nghiện ngập, trộm cắp nhiều lắm. Lão dặn chú phai cẩn thận giữ gì, anh chị cũng đi làm suốt ngày, tốt nhất đứng để tiền ở nhà. Tao cười bảo em có răng với dép, ko có gì phải lo, hỏi han thêm mấy câu tao cũng kể đang xây dựng nhà máy, hết công trình lại đi, bảo lương được có hơn chục củ mà lão giật mình, lão kêu cả 2 vợ chồng anh còn chưa được 10 triệu...Lão bảo anh có đứa em họ học đại học ra trường ko xin được việc mà đi làm công nhân, nhà máy chú xây xong có việc giới thiệu giúp nhé. Tao gật gù cho phải phép chứ nghĩ làm xong thì tao cũng té rồi còn đâu.

Trưa thứ 7 làm xong xách cặp ra đường lớn bắt xe về hà nội luôn. Về mỹ đình rồi qua thẳng phòng bắc ninh, phòng trọ của tao đã trả rồi, giờ về hà nội còn mỗi chỗ bắc ninh để trú chân thôi. Cơ mà đéo có khóa cửa. Gặp lão hàng xóm đang ngồi hút thuốc, lão mang cái ghế ra cho tao ngồi, 2 anh em lại đàm đạo chuyện nghề, tao kể về công trình mới, lão bảo chỗ đấy ngày xưa anh cũng từng, gái bắc ninh ranh phết. Được tí thì bắc ninh về, thấy tao ngồi chồm hỗm ở đấy thì bất ngờ và vui lắm, vì tao về ko báo trước.

Tao vào tắm giặt cho thoải mái, rồi quất luôn 1 cuốc với bắc ninh. Bắc ninh nhõng nhẽo kêu sao về ko báo em, tí đi đánh chìa khóa đi, giờ chỉ còn mỗi em cưu mang anh thôi. Tao bóp vếu em phát, nghĩ bụng, còn đầy, phấn cũng ở 1 mình mà, ko biết dạo này ra sao, đã yêu thằng công tử chưa...

Vốn dĩ tao cũng hiểu con người bắc ninh, kiểu trong cứng ngoài mềm, kiểu này tao có thể nắm trong lòng bàn tay, khi ẻm giận lắm tao cũng chỉ cần nịnh nọt ngọt nhạt vài câu là ẻm lại cười ngay, dễ giận nhưng dễ bỏ qua, bắc ninh có kiểu chiều người yêu như phấn, thích gì ẻm cũng chiều, do vậy chỉ cần nhường nhịn ngọt ngào với ẻm 1 chút thì là cuộc tình lúc nào cũng ấm êm.

Tao là người ko khắt khe, ko câu nệ hơn thua, nên chiều bắc ninh được. Lại kiểu cả tuần mới về gặp nhau nên tình yêu nói chung là hạnh phúc.

Làm giám sát khá nhàn, tao cũng ko lạ lẫm gì về quy trình hay các thủ tục. Sau thời gian đầu thăm dò thì thái độ của nhà thầu rất hợp tác, đây là công trình tư nhân, ko giống kiểu nhà nước như hồi mới ra trường nhà thầu với chủ đầu tư khăng khít. Tao được biết chủ đầu tư có quan điểm là ko tiếc tiền nhưng đồng tiền bỏ ra phải xứng đáng, đề nghị bên giám sát đảm bảo chất lượng tốt nhất cho công trình. Nhà thầu ko dám ho he gì, gần như bọn tao bảo gì là nhà thầu thực hiện cái đó với thái độ rất đàng hoàng, có thể là do giá hợp đồng cũng cao.

Thằng làm cùng tao phụ trách mảng cơ điện, tao phụ trách xây dựng, hạ tầng. Chỉ sau vài tuần làm việc thì thằng sếp hàn ko có gì phải phàn nàn về cách làm cũng như kiến thức của tao, vậy là câu chuyện giữa tao và sếp hàn chỉ là hút thuốc nào đậm, thuốc nào nhạt, rượu ở đâu ngon, gái ở đâu đẹp. Mỗi 1 tuần làm báo cáo tiến độ chất lượng 1 lần gửi cho lão để lão gửi cho chủ đầu tư, thế là xong, còn lại thì tùy ý tao tung hoành ở công trường. Lê la chán ở nhà thầu xong lại về văn phòng ngồi online chat chit.

Xóm tao thuê trọ đã full, hôm đi làm về thấy phòng bên cạnh mới dọn đến, tao sang hỏi thăm, thấy 2 đứa con gái trẻ măng, chắc chỉ 20 tuổi là cùng. Câu chuyện làm quen thì được biết 2 cháu mới học xong trung cấp, đi làm công nhân, quê đâu tận lạng sơn thì phải, mà là người dân tộc gì đó ko phải Kinh. Đúng là gái bản có khác, 2 đứa khiêng đồ cứ phăm phăm, xem ra khỏe mạnh lắm. Tao đi ăn cơm bụi rồi về, thấy 2 ẻm vẫn đang hì hục dọn dẹp. Tao lại sang nói chuyện, đang đâu thấy điện thoại các ẻm có chuông, giật cả mình, cũng là chuông iphone, tao chợt nghĩ thế đéo nào giờ iphone rẻ thế à. Tao hỏi qua loa là sành điệu quá nhỉ, 2 đứa nhìn nhau cười kêu hàng tàu mà anh, tao bảo cho xem tí nào, ô đệt, ngoại hình như iphone mà bên trong vuốt vào nhìn khang khác. Đệt, bọn tàu giỏi thật đấy, kiểu này thích lấy le với gái cứ làm vài cái iphone tung của này để túi áo oách phải biết.

Về phòng chat chit, em yeu quái nhắn tin hỏi anh có đi học ôn thi ko. Tao bảo ôn gì, ẻm kêu ơ ko ôn thì thì vào mắt à, thi cao học vẫn phải thi toán, giải tích các thứ cơ mà. Mẹ, nhắc mới nhớ, hình như tháng 6 mới thi thì phải, tao bảo anh đi công trình rồi, thôi chắc ko thi cao học nữa đâu.

Yêu quái kêu ơ hay, người tình mỳ tôm của em bỏ em thật à. Hỏi han một hồi chốt lại ẻm kêu cuối tuần về qua em xem mặt mày đi rừng thế nào nhé. Tao nghĩ bụng về hà nội bị bắc ninh xích mẹ nó mất luôn còn có thời gian mà đi chắc.

Đúng là trời chiều lòng người, đến cuối tuần thì bắc ninh dặn anh nếu về thì cứ qua phòng em nghỉ ngơi, em về quê ăn cưới chắc sáng thứ 2 mới lên được. Tao ừ ào bảo chán thế, cả tuần ko gặp nhớ em lắm, bắc ninh bảo tuần sau em bù nhé, đằng nào tuần này cũng đang bị, hihi. VKL hihi. Trời mưa, công trường nghỉ, tao ngồi online cả ngày, 3 thấy trò đốt thuốc khói mù mịt trong văn phòng, thằng nhà thầu sang gõ cửa mà tí ngạt thở, nó kêu trời mưa, công trường tổ chức mời 3 ông tvgs đi nhậu cho tăng tình đoàn kết. Tao gật đầu trước cả sếp bảo ok. Lão nhà thầu bảo sẽ gọi taxi đi lên thành phố ăn cho đàng hoàng. Đệch, xác định lên đấy lại gái gú là cái chắc.

Thời tiết mát mẻ, lại mưa, uống rượu ngon thật, hôm đó uống khí thế, có 14 người mà uống hết 6 lit rượu và 1 thùng beer. Uống xong vẫn chưa thấy say gì cả. Tay chỉ huy trưởng nhà thầu bảo đổ bộ vào quán hát. Lão sếp hàn bọn tao có vẻ ngại bảo thôi nó về trước, về hà nội kẻo muộn.

Nài vài câu ko được nên để lão về. Còn lại quẩy tưng bừng trong quán hát, nhìn các em nhân viên cũng đến khổ, hết thằng này ôm lại đến thằng kia mó, miệng vẫn phải cười tươi. Xong thì cũng gần 11h, tao đi taxi về thẳng nhà trọ luôn. Lịch kịch lên phòng, người nồng mùi rượu, thấy 1 em lạng sơn chạy ra cửa hỏi anh về muộn thế, tao ậm ừ rồi vào phòng nằm lăn ra giường ngủ, quên cả chốt cửa, tắt điện.

Đang ngủ thì có cảm giác cứ giật giật, tao khẽ mở mắt, đm, con bé phòng bên đang moi moi ví với điện thoại trong quần bò của tao. Tao lại để túi trước nên chật, khó rút ra. Tao túm lấy tay bảo e làm gì đấy. Con bé giật mình ơ ơ. Tao bảo định móc ví à, con bé mặt tái mét kêu em ko.

Đm, tao tỉnh người, sờ túi thấy điện thoại, ví vẫn nguyên. Con bé kêu em xin anh, em xin lỗi. Địt cụ, ranh cắp con đã ý định bố láo thế này, ko chấp nhận được, ko thể ở cùng bọn ăn cắp này được. Tao bảo láo lếu, gọi chủ nhà, báo công an đến mới được. Con bé quỳ xuống nói nhỏ em xin anh ạ, em biết lỗi rồi, em đang cần tiền quá nên mới như vậy, anh đừng báo để em còn đi làm, em mới xin được việc thôi ạ, em xin anh, anh muốn gì em cũng được nhưng đừng báo công an. Tao nhìn con bé cũng có nét tội nghiệp. Tao thở dài rồi nói thôi được. Bây giờ lên giường cởi hết quần áo ra. Con bé lại ơ, tao dằn mặt nói ko thì lên công an, con bé dạ dạ đừng anh, nói rồi nó đứng dậy lại giường ngồi, tao hỏi đã quan hệ bao giờ chưa, con bé kêu rồi ạ, tao hỏi tiếp bao nhiêu lần rồi, nó bảo ko nhớ, nhiều rồi ạ. Tao phì cười. Bảo thôi về đi, tóm lại anh ko thích ở cùng bọn ăn cắp, tốt nhất em tìm chỗ khác mà chuyển đi cho đỡ phải chạm mặt nhau. Con bé dạ dạ rồi về phòng. Tao đi ra chốt cửa. Đm, ranh cắp con láo thật.

Cầm điện thoại xem, vl, 3h sáng rồi, thế mà nó vẫn còn rình mình để móc ví hay sao. Tỉnh giấc, đéo ngủ nổi nữa, nằm lê la cố đến 5h sáng thì dậy tắm giặt, tắm giặt xong vào cầm điện thoại đã thấy tin nhắn của sếp hàn kêu hôm nay tao ko xuống công trường nhé. Đệt, chăc hôm qua say quá chứ gì, đã thế tao cũng nghỉ mẹ luôn buổi sáng cho xong. Dặt dẹo đến 7h thì xách ba lô đi ăn sáng. Xong ra bắt xe về mỹ đình luôn. Lên xe gọi điện cho bắc ninh hỏi em vẫn ở quê hả, kêu vâng, em về từ tối qua, anh có về hà nội ko, tao bảo có, đang trên xe rồi, chắc anh qua mấy thằng bạn chơi, bắc ninh vâng dạ, nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, hình như học phong cách của Phấn thì phải. À đúng, nhắc đến phấn mới nhớ, tao gọi luôn. Phấn nghe máy, tao bảo anh về hà nội chơi mà ko có chỗ trú chân, phấn cười bảo chỗ em luôn sẵn lòng chào đón, tao hỏi thật hay đùa, phấn bảo thật chứ đùa gì, anh ko nhớ chỗ em có đến 3 phòng ngủ sao, lúc nào anh về. Tao bảo tầm 9h về đến mỹ đình, phấn kêu ok 9h em ra đón...

Phấn đúng hẹn. Chân dài, váy ngắn, LX trắng ra đón. Tao ngồi lên xe bảo dùng nước hoa gì mà thơm thế. Phấn phụng phịu bảo lão công tử tặng em đấy. Tao chột dạ, nới ta ra khỏi eo em, tao hỏi em yêu tên đó rồi à. Phấn cười, phấn kêu làm gì mà đề phòng ghê thế, yêu đâu mà yêu, chả hiểu sao tự dưng đợt đó nó lại tán tỉnh em sau bao lâu ko gì, hóa ra là anh xui nó tán phải ko.

Tao cười trừ, vừa đi phấn vừa kể em ko hợp với kiểu người đó đâu, hắn công tử hà nội, có chăng chỉ là trêu đùa hời hợt, em đâu phải phấn của ngày xưa nữa, em muốn những mối quan hệ nghiêm túc. Tao lại xiết chặt vòng eo, tao hỏi anh có nghiêm túc ko, phấn hihi, anh ko xếp vào thể loại gì, ôm vừa thôi kẻo tắc thở. Về phòng phấn, gặp mấy người lạ, phấn bảo có vợ chồng anh chị cùng công ty em mới đến ở tầng 1, cho ở cùng cho vui anh ạ. Tao gật đầu chào hỏi xã giao rồi lên phòng. Phòng cũ ngày xưa của tao với thằng thông, vẫn thế, có được gắn thêm mấy khung ảnh với trăng sao nọ kia. Phấn rót nước mời tao, phấn kêu hôm nay bắc ninh về quê nên mới qua đây chứ gì. Tao tí sặc, sao chuyện này phấn cũng biết. Phấn như đoán được thắc mắc nên nói luôn, em với bắc ninh giờ hơi bị thân nhau đấy nhé. Vl, lại thân nhau kiểu bắc ninh với Luật xong rồi cái gì chúng nó cũng biết, chỉ mỗi tao ko biết gì. Tao uống hết cốc nước thì nằm dài ra giường, ngồi xe mỏi lưng, tao bảo phấn đấm lưng cho anh phát, phấn kêu hihi còn lâu, nói vậy nhưng vẫn leo lên đấm bẹp bẹp, vừa đấm vừa hỏi chuyện công trường...

Tao hỏi phấn dạy gì mà bắc ninh giờ nó nhu mì lắm, phấn kêu có dạy gì đâu, chị em chat chit với nhau toàn bàn về anh, em trêu nó là yêu chung 1 người nhưng ko xung đột như bọn mình đúng là hiếm. Tao ngoái đầu ra hỏi em vẫn yêu anh ư. Phấn mỉm cười, có bao giờ em nói hết yêu anh chưa, chỉ là em biết chúng ta chỉ dừng lại ở bạn thân, rất thân thôi. Tao lại úp mặt vào gối, hỏi bựa 1 câu, bạn thân có được làm gì ko, phấn hihi làm gì thì làm, đừng để bắc ninh biết. Đệt, lại còn nói thế nữa. Tao thiu thiu ngủ.

Đến trưa phấn mới gọi dậy đi ăn. 2 đứa đi quán cơm bụi, cảm giác giống ngày xưa 2 đứa hay đi, thấy vui vui. Ăn xong phấn bảo chiều em phải lên công ty có việc, đúng ra sáng phải đi thì chiều được nghỉ nhưng sáng đón anh nên chiều phải đi, anh cứ ở nhà nghỉ nhé, chắc em cũng về sớm thôi. Tao ậm ừ, đằng nào thì tối nay cũng ngủ lại chỗ phấn. Phấn thay đồ đi làm, thay xong ra còn bảo anh xem bộ này đẹp ko, tao ngó nhìn, mẹ kiếp, thấy trong lòng tiếc tiếc, phấn đẹp thật.

Phấn đi làm, tao nằm gác chân xem facebook. Thấy yêu quái đang đi like dạo, tao pm hỏi cafe tí ko mỳ tôm, vừa về hà nội ko có ai chơi, ẻm kêu anh đang ở đâu, tao bảo cầu giấy, ẻm kêu qua chỗ em đi, tao trả lời ko có xe, ẻm bảo thế thì thôi. Mẹ, thôi thì thôi, tao lướt lướt fb tiếp, chục phút sau thấy yêu quái pm hỏi ơ thế thôi thật à, tao gõ chả thôi thì gì, ai đi bộ hay đi xe ôm đi cafe chắc. Yêu quái hihi bảo thế 30p nữa ra đầu đường đi chị qua, chị là chị nhường cậu đấy nhé.

Mẹ con ranh dám xưng hô bố láo, vả cho tung mông giờ...