Chương 9: Phá vỡ

Không khí trong phòng nghỉ liền có chút quỷ dị, Thẩm Huyên chỉ có thể học theo tính cách của nguyên chủ, đem một tay đẩy người đàn ông này ra, trên mặt không dấu được vẻ lạnh nhạt, “làm sao cậu biết tôi sống không tốt, hơn nữa, tôi sống như thế nào thì liên quan gì đến cậu, cậu là gì của tôi chứ?”

Nữ phụ trừ đối với nam chính là một mặt nhu tình ra, còn đối với mấy gã đàn ông khác đều là ngạo mạn và lạnh nhạt, tuy nhiên vai ác tất nhiên đã quá quen với sự lạnh nhạt của cô, chỉ cần nhìn thấy cô thoáng cười một cái, anh ta liền vui vẻ thật lâu, nhưng mà Thẩm Huyên đối với loại phần tử nguy hiểm này rất không có hảo cảm, vì có cảm giác tính mạng của bản thân rất không được đảm bảo.

“Đúng vậy, mặc kệ chuyện của tôi đi……”

Mục Dịch cười tự giễu, tiếp theo đột nhiên cầm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, ánh mắt âm trầm, “Nhưng em kết hôn cùng với anh ta căn bản là không có hạnh phúc, anh ta trước nay liền không có thích qua em, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn em một cái, em vì cái gì còn muốn theo anh ta, anh ta rốt cuộc có cái gì tốt chứ!”

Trong lòng Thẩm Huyên có chút hoảng sợ, nhưng trên mặt lại là một bộ dáng lạnh nhạt, chẳng qua là ra sức giãy cánh tay nhằm thoát khỏi anh ta, “Cậu buông tôi ra, tôi chính là chị dâu của cậu đấy!”

“Chị dâu……Chị dâu……” Khóe miệng Mục Dịch nở một nụ cười phức tạp, trong mắt lóe lên hai ngọn lửa, “Chị dâu……”

“Cậu...”

Thẩm Huyên vừa muốn nói cái gì, nhưng dư quang bỗng nhiên nhìn tới một người đang đứng trước cửa, ba hồn bảy vía lập tức bị dọa muốn bay một nửa.

Mục Đình chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn người bên trong, biểu cảm không biến đổi, tùy tay nới lỏng cổ áo liền cất bước rời đi, không có bất kì phản ứng gì.

Trợ lý Chung cũng yên lặng cúi đầu theo sau, trên trán không tự giác nổi lên một tầng mồ hôi, không nghĩ tới a! không nghĩ tới a!, phu nhân này rõ ràng còn có dính dáng đến em trai của Mục tổng, tuy nhiên còn may là Mục tổng cũng đang tính muốn ly hôn, bằng không thì đỉnh đầu đã bị đội nón xanh rồi.

Như là phát hiện cái gì, Mục Dịch cũng quay đầu lại nhìn lại, khi nhìn thấy thân ảnh ở cửa vừa rời đi, cũng không hoảng hốt, chỉ khẽ nhếch lông mày rồi nói với Thẩm Huyên: “Tôi sẽ nghe theo lời chị dâu, đến thăm ông.”

Nói xong, liền lập tức hướng ngoài phòng rời đi, chỉ là trong mắt tất cả đều là tàn nhẫn, cậu ghét nhất chính là tính cách của người anh trai này lúc nào cũng mang bộ dáng bình tĩnh không một gợn sóng, giống như chuyện gì cũng đều không có liên quan đến mình, chờ xem, một ngày nào đó, cậu sẽ đem đối phương hung hăng dẫm dưới chân, xem anh ta nằm phía dưới còn bình tĩnh được hay không.

Chờ đến khi phòng nghỉ chỉ còn một mình Thẩm Huyên, cô đã hoàn toàn tĩnh mộng, cũng không biết nam chính đã đứng đó nhìn bao lâu, nhưng vấn đề là, anh ta rõ ràng lại có sở thích nghe lén người khác nói chuyện!

Tuy nhiên nghĩ đến nam chính vốn dĩ sẽ cùng bản thân ly hôn, Thẩm Huyên lúc này mới thoáng bình tĩnh lại, đúng rồi, bọn họ không phải vợ chồng thật sự, có cái gì phải sợ chứ?

Nghĩ như vậy, cô tiếp tục cầm tài liệu đi ra ngoài, đang chuẩn bị gõ cửa, vừa đúng lúc trợ lý Chung lại từ bên trong đi ra, nhìn cô với ánh mắt có chút kỳ quái, Thẩm Huyên tự nhiên cũng có chút ngượng ngùng, giống như là mình đã làm sai chuyện gì mà bản thân không nhận ra vậy.

Ho nhẹ một tiếng, cô gõ cửa hai cái, tiếp theo liền ra vẻ bình tĩnh đi vào, phòng làm việc rất lớn trang trí đơn giản, cửa sổ sát đất bên kia có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh của thành phố, nếu được nhìn vào buổi tối chắc chắn phong cảnh sẽ rất đẹp.

Trước bàn làm việc có một người đang lật xem tài liệu, biểu cảm vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như sự việc khi nãy không một chút bận tâm, thấy vậy, Thẩm Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đem tập tài liệu đặt trên bàn làm việc của anh, “Đây là ông nhờ tôi đưa đến đây cho anh, vậy…… nếu Không có việc gì thì tôi đi trước.”

Đưa đồ xong, thấy đối phương không nói gì, Thẩm Huyên lập tức xoay người liền rời đi.

Cho đến khi người đã ra khỏi phòng làm việc, người đàn ông ngồi trước bàn hơi nâng mắt, mang ánh mắt theo phức tạp nhìn hướng cô vừa rời đi.

Ra khỏi công ty, Thẩm Huyên lập tức lái xe trở về, chỉ cảm thấy chuyến đi này của bản thân thật đúng là kinh tâm động phách, cảm giác bản thân sống cũng không dễ dàng gì, lấy cái tính cố chấp của vai ác cái này, rõ ràng chính là muốn dây dưa cùng mình cả đời nha.

Nhưng cô rất lo lắng nếu bị vai ác kia phát hiện bản thân thật ra không phải Thẩm Huyên, chắc chắn sẽ rất tức giận, rốt cuộc đối phương rất thích nguyên chủ, nếu phát hiện bản thân mình không phải là cô ấy, vậy đến lúc đó bản thân phải đi đâu tìm nguyên chủ về cho anh ta chứ.

Chờ về đến nhà, cô nhịn không được rảnh rỗi liền nhắn tin cho Lục Tố Tố về những chuyện đã xảy ra hôm nay, đối phương lại không thèm quan tâm, cảm thấy chỉ cần bản thân cô không để ý tới anh ta là được rồi, dù sao trước kia cũng làm như vậy mà.

Thẩm Huyên phiền lòng, vấn đề là chờ đến lúc cô cùng nam chính ly hôn, vai ác chắc chắn sẽ lại tìm cô dây dưa, hơn nữa cũng không biết khi nam chính cùng nữ chính gặp nhau, trong trường hợp đối phương phát hiện vai ác có ý với cô, sẽ cho là cô có hành vi không đúng mực, rồi trừ phí ly hôn của cô thì làm sao bây giờ?

Đến buổi tối nam chính lại về nhà đúng giờ, dì Vương cũng bắt đầu nấu ăn, Thẩm Huyên ngồi trên sô pha trong phòng khách nhàm chán xem phim hoạt hình, trộm liếc nhìn người vừa đi lên lầu, dù đã quen với tính cách vô vị của đối phương, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, từ đầu tới cuối, những lần đối phương nói thật sự là so với vàng còn hiếm hơn.

Hôm nay dì Vương lại làm món cô thích đó là tôm hùm đất, dù sao nam chính không thích ăn, Thẩm Huyên ngồi một mình đeo găng tay lột vỏ tôm, trên bàn ăn vẫn yên tĩnh như mọi ngày, chỉ là so với ngày thường thì hôm nay bầu không khí có chút kỳ lạ, một mình cô nghiêm túc ngồi lột vỏ tôm, nhưng mắt lại liếc trộm người ngồi bên cạnh đang thong thả ung dung ăn đồ ăn.

“Chuyện đó…… Tôi cùng Mục Dịch không có làm gì hết, chỉ là một mình anh ta có ý với tôi mà thôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với cuộc hôn nhân giữa tôi và anh, vậy cho nên phí ly hôn tuyệt đối không thể không có!” cô nhịn không được liền nhấn mạnh thêm lần nữa.

Tuy nhiên, anh không có phản ứng, Thẩm Huyên cũng không nói tiếp nữa, cảm thấy nam chính hẳn là không quan tâm đến mấy chuyện thế này, anh ta chỉ quan tâm nữ chính có hay không sẽ cho anh ta đội nón xanh.

Bữa ăn kết thúc trong bầu bầu không khí yên tĩnh, Thẩm Huyên lại lấy kem Haagen-Dazs ngồi trong phòng khách ăn, tiếp theo liền đi tắm rửa, chiều nay sẽ vẽ vài bản thiết kế, cô vẫn có vài điểm không hài lòng, nhưng luôn tìm không thấy cái điểm đó nằm ở đâu.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn là mang theo đồ, rồi dọc theo hành lang đi đến bên ngoài thư phòng, gõ nhẹ cửa hai cái, tiếp theo liền hít sâu một hơi rồi đẩy nhẹ cửa, lộ ra một cái khe nhỏ, nhìn vào bên trong khi thấy anh cô liền nói: “Mục tổng…… Tôi có thể nhờ anh xem giúp tôi một bản thiết kế thời trang được hay không?”

Tốt xấu gì thì hôm nay cô cũng đến tận công ty để đưa tài liệu cho anh ta, đến cả tiền công cũng không có đòi.

Trong phòng không có động tĩnh gì, đối với Thẩm Huyên không nói gì chính là không từ chối, ngay sau đó lập tức đóng cửa lại, cầm theo bản thiết kế lập tức đi vào.

Người ngồi trước bàn làm việc đã thay một bộ quần áo màu đen thoải mái, lúc này đang ngồi lật xem mấy tập tài liệu, toàn bộ thư phòng đều cẩn thận tỉ mỉ đến đáng sợ, cũng giống như con người của anh, không dậy nổi chút gợn sóng nào.

Sau khi đến gần, Thẩm Huyên mới đem bản thiết kế thời trang trong tay đẩy qua, “Anh cảm thấy cái này thế nào?”

Không công mà có một lão sư ở đây, có thể chỉ điểm bản thân mình một chút để kiếm tiền, hơn nữa lại còn không cần tiền.

Trong lúc nhất thời thư phòng bỗng lâm vào yên tĩnh, tựa hồ chỉ nghe được mỗi âm thanh lật tài liệu, Thẩm Huyên đứng đến nỗi chân đều đã tê rần, người trước mặt bỗng xoay tầm mắt nhìn xuống, cô lập tức lấy lại tinh thần.

Quét mắt nhìn bản thiết kế thời trang trước mặt, Mục Đình nhíu mày, “Cô cảm thấy thế nào?”

Thẩm Huyên: “……”

Dường như đã làm rất tốt lại bị đả kích, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, liền kéo ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống đối diện với anh, chỉ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay to với khớp xương rõ ràng của anh khẽ cử động, ngòi bút di chuyển trên bản vẽ, cô lập tức tập trung tinh thần xem.

“Tôi không nhìn thấy điểm mới.” giọng nói anh trầm thấp.

Thẩm Huyên: “……Tôi… Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Ở trên bản vẽ tùy tay sửa lại vài nét bút, người đàn ông tiếp tục nhìn tài liệu của mình, chỉ có một mình Thẩm Huyên cảm thấy trước mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào bản vẽ, lão sư quả nhiên là lão sư, ánh mắt so với cô sắc bén hơn.

Cô mặc một bộ đồ ngủ màu lam, chỉ lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh, mái tóc dài xỏa xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, Mục Đình tùy tay ở trên tài liệu ký vài cái, mi mắt hơi rũ, "Trước khi ly hôn, tôi không muốn nhìn thấy còn có lần sau.”

“……”

Vừa mới bắt đầu có một chút hảo cảm liền lập tức bị dập tắt, Thẩm Huyên ngẩng đầu lên vẻ mặt quái dị nhìn người đối diện, “À...”

Quả nhiên, đàn ông đều thích sĩ diện, mặc kệ là thích hay không đều là như thế này.

“Vậy phí ly hôn tuyệt đối không thể thiếu.” Cô lại một lần nữa nhấn mạnh.

Nghe vậy, khóe mắt Mục Đình thoáng nhìn cô, ánh mắt tối sầm dừng lại trên người đối diện.

Trong lòng liền nhảy dựng, Thẩm Huyên chạy nhanh rót một ly nước bên cạnh nghiêm trang đặt lên bàn trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc: “Ý của tôi không phải nói anh keo kiệt, ở trong lòng của tôi, Mục tổng đối với tôi chính là người lớn nhất trên thế giới!”