Chương 35: Mẹ của nyc

Khu C, cách thời gian bắt đầu bài phát biểu khoảng năm phút đồng hồ.

Đình Sương ngồi bên cạnh Chúc Ngao, cảm giác ông bô nhà mình từ-trong-đến-ngoài đều tỏa ra hương vị… hoài nghi cuộc đời một cách tang thương.

Ngắn ngủi có mấy chục phút không gặp, sao lại biến hóa lớn thế này…

“Ba ơi.” Đình Sương nghiêng đầu về phía Chúc Ngao, nhỏ giọng nói: “Công ty nhà mình bị gì rồi ạ?”

“Công ty có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Chúc Ngao tùy tiện mở sổ tay của buổi triển lãm, bộ dạng tỏ ra không muốn để ý đến Đình Sương.

“Ồ.” Đình Sương suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba này, năm giờ chiều nay con phải về trường học rồi, ăn trưa xong hai ba con mình lại tâm sự riêng một chút nhé?”

Chưa đạt thành nhận thức chung, không thể cứ đi như thế được.

Chúc Ngao không ngẩng đầu lên, bảo rằng: “Một năm chẳng thấy anh gọi điện về nhà nhiều thêm được cuộc nào, hiện tại sắp đi thì lại muốn tâm sự? Có gì đâu để mà tâm với sự.”

Hôm qua Đình Sương mới được giáo sư Bách dạy rằng, phải cố gắng nói chuyện với nhau để giải quyết vấn đề, vì vậy thái độ của cậu tốt hơn rất nhiều so với trước đây: “Ba ơi, trước đây là do con không hiểu chuyện, ngày hôm nay chúng ta hãy bình tĩnh thảo luận với nhau, đồng thời cũng để giải quyết luôn vấn đề. Vừa nãy giáo sư của con tới làm câu chuyện bị gián đoạn, chúng ta đang nói đến ——”

“Đủ rồi.” Chúc Ngao xua xua tay, giọng điệu hoàn toàn thiếu kiên nhẫn: “Ba không muốn nghe.”

Thứ mà hiện tại Chúc Ngao không muốn thảo luận nhất, chính là vấn đề tính hướng của con trai mình. Bốn chữ không muốn nghe thấy nhất, chính là “giải quyết vấn đề”.

Giải quyết vấn đề…

Sống năm mươi năm, lần đầu tiên Chúc Ngao ý thức được rằng, bản thân có lẽ đã mắc phải vấn đề tâm lý.

Hỏi thăm nửa ngày trời, con trai chẳng bị làm sao cả, người bị làm sao chính là ông đây này.

Sau khi về nước, rốt cuộc có nên liên hệ với mấy vị bác sĩ tâm lý kia không nhỉ?

Tầm mắt của Chúc Ngao rơi xuống cuốn sổ tay, nhưng căn bản chẳng xem được gì.

Đình Sương còn muốn nói gì đó, Chúc Ngao đè thấp giọng, buồn bực nói: “Đình Sương con im lặng một chút được không? Chuyện của con… ba cần phải suy nghĩ thêm.”

Suy nghĩ thêm, đây là câu gần nghĩa với “đồng ý” nhất mà Đình Sương nghe được từ Chúc Ngao.

Thấy chuyển biến tốt thì phải dừng, Đình Sương tự nhủ chính mình, cứ từ từ thôi, phải chậm mà chắc.

Xem ra sếp Bách nói rất đúng, phải từ từ tìm hiểu, phải thường xuyên hỏi ông ấy rằng tại sao, phải luôn miệng hỏi ông ấy nghĩ thế nào…

Biết đâu ông ấy sẽ đồng ý suy nghĩ thêm cũng nên?

Sếp Bách quả nhiên anh minh thần võ, thiên thu vạn tuế.

10h, Bách Xương Ý chính thức bắt đầu bài phát biểu.

Tuy rằng số lượng người ở đây vượt xa sĩ số trong lớp, người ở trong hội trường và người đứng xem bên ngoài cũng không phải là sinh viên, thế nhưng Đình Sương vẫn cảm giác anh có thể khống chế được toàn bộ hội trường.

Nội dung, ánh mắt, cách thức, phong thái, không thiếu một thứ gì.

Kích thích tư duy của mọi người, khiến cho mọi người phải thán phục.

Thời gian trôi qua nhanh đến khó tin, bất tri bất giác bài phát biểu đã kết thúc.

Đình Sương theo bản năng mà sinh ra sợ hãi: thời khắc làm người ta nghẹt thở đã tới, giờ hỏi đáp đã tới, Prof. Bai lại sắp gọi tui đứng lên trả lời câu hỏi rồi…

À, không đúng.

Lần này sếp Bách đứng lên phát biểu, người nghe bên dưới mới là người đặt câu hỏi…

Cảm giác sợ hãi của Đình Sương chỉ tăng chứ không giảm: thời khắc làm người ta nghẹt thở đã tới, Prof. Bai lại sắp gọi tui đứng lên để đặt câu hỏi rồi…

Đình Sương cúi đầu, sợ sự chú ý của anh lỡ va phải ánh mắt của mình. Đợi đến khi những người khác lên tiếng đặt câu hỏi, Đình Sương mới dám ngẩng đầu, lúc này cậu mới nhận ra ban nãy mình đã sợ bóng sợ gió, ở hội trường có nhiều người muốn giao lưu và đặt câu hỏi với Bách Xương Ý như thế, làm gì đến lượt của cậu.

Cậu ngồi dưới khán đài chăm chú nghe Bách Xương Ý giao lưu cùng thính giả một lúc, bỗng nhiên cảm thấy điện thoại trong túi áo rung lên.

Lấy ra nhìn thử, trên màn hình hiện ra tên người gọi là mẹ của Lương Chính Tuyên.

Điện thoại rung lên liên hồi, gây ra động tĩnh không nhỏ.

Chúc Ngao nhìn về phía cậu một cái, thấy tên người trên màn hình điện thoại, nhỏ giọng nói: “Một là cúp, hai là ra bên ngoài nghe đi.”

Đình Sương do dự hai giây, vẫn khom người rời khỏi khu C, chạy ra phía ngoài gian triển lãm để nhận điện thoại.

Lúc cậu và Lương Chính Tuyên còn chưa chia tay, ba mẹ của anh ta cũng chẳng bao giờ thèm liên lạc với cậu. Bọn họ từ lâu đã chấp nhận chuyện con trai mình là người đồng tính, thế nhưng lại không thích Đình Sương, cảm thấy cậu không biết làm việc nhà, mọi sinh hoạt đều phải dựa vào Lương Chính Tuyên chăm sóc, không phải một người có thể lấy về để chung sống. Đình Sương thừa biết mình không được người ta thích, vì thế cũng chẳng chủ động đi làm người ta ghét thêm, chỉ đến ngày lễ tết mới nhắn tin chúc mừng thăm hỏi.

Cú điện thoại này, từ lúc cậu xuất ngoại đến nay, là cú điện thoại đầu tiên mà mẹ Lương Chính Tuyên gọi tới.

Dưới tình huống cậu đã chia tay với Lương Chính Tuyên, nếu không phải có việc gì khẩn cấp, chắc hẳn người ta cũng không gọi điện thoại cho cậu.

Hơn nữa không chỉ gọi một lần, từ khu C ra đến bên ngoài cũng phải mất mấy phút đồng hồ, trong khoảng thời gian ấy Đình Sương không bắt máy, nhưng đối phương vẫn tiếp tục gọi lại nhiều lần.

Cuối cùng, Đình Sương cũng ra khỏi gian triển lãm, nhận điện thoại.

“Cô ạ.”

“Đình Sương, rốt cuộc cháu cũng chịu nghe điện thoại ——” Giọng nói bên kia đầu dây có vẻ rất lo lắng: “Chính Tuyên bị tai nạn xe cộ, cháu mau đến bệnh viện nhìn nó thử xem.”

“Cô ơi cô nói chậm một chút.” Thái độ của Đình Sương rất bình tĩnh: “Anh ta ở bệnh viện nào? Tình huống cụ thể ra sao cô biết không ạ?”

“Sáng nay nó đạp xe đi học thì bị một chiếc ô tô con đụng phải, hiện tại đã tỉnh lại rồi, thế nhưng không cử động được, cô sợ nó ở bệnh viện xảy ra chuyện gì… Hiện tại nó không có ai chăm sóc cả, không có ai đăng ký cho nó, cũng không có ai nộp tiền, một mình nó biết làm sao bây giờ…” Mẹ Lương thúc giục: “Cháu mau mau đến bệnh viện xem thử đi, bệnh viện trực thuộc trường đại học của hai đứa đấy. Nó vừa nhờ y tá gọi một cuộc điện thoại về nhà, nhưng sau đấy không nhận điện thoại của cô chú nữa, cháu đến bệnh viện rồi gọi lại báo tình huống cho cô chú nhé.”

Còn nói chuyện điện thoại được, vậy thì ý thức vẫn còn tỉnh chán, tình huống cũng không có gì quá nghiêm trọng.

“Cô ạ, hiện giờ cháu đang ở Hannover, dù có lập tức trở về ngay cũng phải mất bốn tiếng mới có thể tới được bệnh viện.” Đình Sương an ủi mẹ Lương: “Có điều cô cứ yên tâm đi ạ, bệnh viện không cần đăng ký và nộp tiền đâu, bọn cháu đã mua bảo hiểm chữa bệnh rồi, giấy tờ sẽ do bệnh viện ký trực tiếp với công ty bảo hiểm, không làm lỡ việc điều trị đâu cô.”

Mẹ Lương nghe xong, lại căn dặn Đình Sương vài câu, đại loại như nhất định phải đến xem tình hình của Chính Tuyên, cô không quen ai nên cũng chỉ biết làm phiền cháu bla bla, rồi mới cúp điện thoại.

Đình Sương vừa đi về phía cổng của trung tâm triển lãm, vừa gọi điện thoại cho Chúc Ngao, kể lại qua loa sự tình, nhờ Chúc Ngao gọi điện thoại cho tài xế đang chờ ở bãi đỗ xe, làm phiền đánh xe đến cổng triển lãm đón cậu rồi đưa cậu ra trạm xe lửa.

Chúc Ngao vốn đã ngứa mắt Lương Chính Tuyên thì chớ, nghe xong bèn bảo: “Lương Chính Tuyên không có bạn bè chắc? Con cần gì phải đi? Hiện tại hai đứa có liên quan gì đến nhau đâu?”

Đình Sương bất đắc dĩ nói: “Mẹ của anh ta đã gọi điện cho con rồi, con có thể không tới đó xem thử tình hình được sao? Nếu như con không đi, chắc chắn mẹ của anh ta sẽ lại gọi điện thoại đến. Hơn nữa dù không phải Lương Chính Tuyên mà chỉ là một người bạn học bình thường, thì con cũng nên tới bệnh viện thăm hỏi. Dù sao chiều nay con cũng quay về, còn mấy tiếng nữa thôi, coi như về sớm một chút vậy.”

Xe lăn bánh từ trung tâm triển lãm tới trạm xe lửa, khi vào tới trung tâm thành phố, Đình Sương nhìn thấy những đỉnh tháp nhọn của tòa thị chính mới, trông khác hẳn tháp chuông của viện bảo tàng và tòa giáo đường…

Ngày hôm qua Bách Xương Ý đã bảo với cậu, xế chiều hôm nay sẽ đưa cậu ra trạm xe lửa, bọn họ có thể cùng nhau đi dạo quanh khu phố cổ.

Có hơi nuối tiếc.

Xuống xe, cậu vừa đi về phía nhà ga, vừa nhắn tin cho Bách Xương Ý: Sếp Bách ơi, bên phía anh kết thúc chưa?

Bách Xương Ý rất nhanh đã gọi điện thoại tới: “Mới kết thúc xong, em đang ở đâu đấy?”

“Em ở trạm xe lửa.” Đình Sương hơi ngừng lại.

Biết nói nguyên nhân phải về sớm với sếp Bách thế nào đây…

Nếu như nói vội về đi thăm bạn trai cũ, thì sếp Bách có tức giận không nhỉ…

Kỳ thực bất kể là mẹ của ai gọi điện, nhờ cậu tới bệnh viện thăm bạn học gặp tai nạn, thì cậu cũng sẽ đi, không phải bởi vì người đó là Lương Chính Tuyên…

Lương Chính Tuyên chỉ là một người bạn học bình thường mà thôi…

“Trạm xe lửa?” Bách Xương Ý hỏi: “Không phải 5:36 xe lửa mới khởi hành sao?”

“Em quay về sớm…” Đình Sương ngập ngừng giây lát, quyết định nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện: “Có người bạn học gặp tai nạn phải nằm viện, mẹ của nó ở quốc nội không yên lòng, gọi điện thoại tới bảo em đến bệnh viện thăm nó một chút.”

Bách Xương Ý nói: “Ừ, bao giờ đến nơi em nhớ báo cho tôi, trên đường chú ý an toàn đấy.”

“Vâng…” Đình Sương nói: “Hành lý của em còn để ở khách sạn, anh cầm về hộ em nhé, em không quay lại khách sạn nữa.”

Bách Xương Ý: “Được.”

Đình Sương hôn vào trong điện thoại: “Moa.”

Bách Xương Ý cười nhẹ: “Nhận được rồi.”

Cúp điện thoại, Bách Xương Ý chuẩn bị đi ăn cơm với đại biểu của hai công ty đối tác.

Chúc Ngao vừa hay từ bên trong gian triển lãm đi ra, Bách Xương Ý không biết Đình Sương có thông báo hành trình cho ông chưa, nên nhắc một câu: “Đình Sương có việc nên về trước rồi.”

Chúc Ngao gật đầu, thở dài nói: “Tôi biết, tôi vừa gọi tài xế đưa nó ra trạm xe lửa xong. Thằng bé này, cơ hội để học tập tốt thế mà không biết quý trọng, không chịu ở lại xem triển lãm mà cứ phải đến bệnh viện làm gì —— ôi tôi chẳng muốn quản nó nữa, đã chia tay rồi còn để tâm chi không biết.”