Chương 43: Sống chung

Trong hai kiểu thói quen ẩm thực Trung và Tây, Bách Xương Ý nghiêng về món Tây nhiều hơn; bàn về tài nấu nướng, món Tây nào anh cũng biết làm, nhưng gói mì vằn thắn thì lại là lần đầu tiên trong đời.

Còn Đình tiểu gia đến nộm dưa chuột cũng ngại không muốn làm, thì lại càng không biết gói mì vằn thắn ra làm sao.

Lúc này cậu đang ngồi gập một chân trên bệ bếp, chân kia đong đa đong đưa, tay ôm điện thoại mà chỉ huy Bách Xương Ý làm nhân vằn thắn: “Hành, gừng với tôm đều băm nhỏ, còn đập vào đấy một quả trứng gà…”

Bách Xương Ý vừa băm nguyên liệu nấu ăn vừa bảo: “Đi lấy trứng gà qua đây.” Rồi lại sợ Đình Sương đến trứng cũng không biết để ở đâu, anh bổ sung thêm: “Trong tủ lạnh.”

“Ok luôn.” Đình Sương nhảy khỏi bệ bếp, đi tới chỗ tủ lạnh lấy trứng gà, tiện tay đặt ở mép bệ, sau đó đọc tiếp hướng dẫn nấu ăn: “Bỏ hành, gừng với tôm băm nhuyễn vào âu thịt xay, rồi cho muối và trứng ——”

Chữ ‘gà’ còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã nghe ‘bẹp’ một tiếng, trứng gà lăn khỏi mép bệ bếp rồi rơi xuống đất.

Tan xương nát thịt, vô cùng thê thảm.

Bách Xương Ý liếc mắt nhìn lòng đỏ và lòng trắng tung tóe trên mặt đất, sau đó giương mắt nhìn Đình Sương.

Đình Sương đọc được trong ánh mắt anh một ký hiệu:?

Nó chỉ đơn giản là biểu thị sự nghi hoặc, nhưng dường như còn ẩn chứa một tia khiếp sợ khó nhận ra.

“Ờmm… trứng gà… biết lăn ha…” Đình Sương hoàn toàn không hiểu mình đang nói gì luôn.

Trứng gà đương nhiên là biết lăn, Đình Sương tự chửi mình, việc này còn phải làm thí nghiệm mới biết cơ à?

“… Ừ.”

Đình Sương luôn cảm thấy chữ “Ừ” này của Bách Xương Ý còn có hàm ý khác.

Cậu đột nhiên hiểu được ánh mắt khiếp sợ ban nãy của anh, đó là sự khiếp sợ với trí thông minh của giống loài ăn hại…

“Gần đây em đang suy nghĩ một chuyện…” Đình Sương vừa lấy giấy lau sàn nhà, vừa cố gắng nói lảng sang chuyện khác: “Phòng trọ em đang ở hiện nay có giá thuê rất cao, bắt đầu từ tháng sau ——”

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, một dãy số lạ gọi tới.

“Em nghe điện thoại đã.” Đình Sương không kịp rửa tay, dùng một ngón tay sạch nhấn nút nghe và loa ngoài.

Trong điện thoại vọng ra một giọng nói của người Đức: “Xin chào, cho hỏi cậu có phải là Ting, người cho thuê căn phòng trọ ở số 16 đường Johannes Brahms không?”

“Đúng vậy, tôi đang tìm khách thuê nhà kế tiếp, thời gian là bắt đầu từ tháng sau. Hiện tại tôi đã không còn ở nơi đó nữa, nhưng vẫn có một ít đồ đạc chưa chuyển đi. Nếu như anh có cần gấp, tôi sẽ dọn luôn để anh chuyển vào từ tháng này.” Đình Sương ném tờ giấy lau lẫn vỏ trứng gà vào trong thùng rác: “Nếu anh rảnh thì chúng ta có thể hẹn ngày nào đó tới xem phòng… xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào nhỉ?”

“Jonas.” Người kia nghe nói có thể chuyển vào sớm thì rất vui vẻ: “Chiều mai hoặc chiều ngày kia khoảng 6h30 cậu có rảnh không?”

“Ngày mai tôi rảnh, hẹn gặp lại anh ở số 16 đường Johannes Brahms.” Hẹn xong thời gian gặp mặt, Đình Sương cúp máy rồi đi rửa tay.

Dòng nước chảy ào ào từ mu bàn tay, chảy qua kẽ ngón tay, cuốn trôi đi từng lớp bọt trắng của dung dịch xà phòng.

“Em muốn đổi nhà trọ à?” Bách Xương Ý thuận miệng hỏi: “Đổi đến chỗ nào?”

Đổi nhà trọ?

Đình Sương đang chuẩn bị đóng vòi nước lại, nhất thời không kịp phản ứng xem Bách Xương Ý vừa nói cái gì.

Dòng nước không ngừng chảy khỏi miệng vòi, khiến cho đám bọt trắng trong chậu rửa tan ra.

“Đổi tới chỗ nào ư?” Đình Sương đứng quay lưng về phía Bách Xương Ý, không hiểu sao mà lặp lại câu hỏi ấy.

“Tôi phải biết địa chỉ mới của em chứ.” Bách Xương Ý đã trộn xong nhân vằn thắn, cười bảo: “Lần trước em nói muốn ăn vằn thắn vỏ mỏng nhiều nhân, qua đây xem thế này đã đủ nhiều chưa?”

“Ừ…” Đình Sương đóng vòi nước lại, lau khô tay, đi tới bên cạnh Bách Xương Ý.

Một cái vỏ vằn thắn mỏng tang nằm trong lòng bàn tay trái của Bách Xương Ý, viên thịt đầy đặn bị kẹp giữa đôi đũa, bên trong hỗn hợp nhân quện đều nước trứng óng ánh, thêm sự tô điểm của vụn hành và gừng, vừa nhìn đã biết là ăn rất ngon.

Trên đầu ngón tay của Bách Xương Ý cũng bị dính một chút bột mì.

Đình Sương nhìn hai gò má của anh, ở dưới ánh đèn nhà bếp, gương mặt ấy có vẻ đặc biệt nhu hòa, bình dị và gần gũi.

“Nhìn vằn thắn ấy, không phải nhìn tôi.” Bách Xương Ý cười nhắc nhở.

“Ừm…” Ánh mắt của Đình Sương lại nhìn xuống nhân thịt trên vỏ bánh: “Được rồi… thịt nhiều thế là vừa đủ.”

Bách Xương Ý gật đầu, bắt đầu gói vằn thắn dựa theo từng đấy nhân thịt.

“Em…” Đình Sương lấy một đôi đũa khác để gói cùng: “Chuyện nhà trọ…”

Cậu không biết mở miệng ra làm sao.

Động tác gói vằn thắn trên tay rất chậm, tốc độ nhả chữ lại càng chậm hơn.

Chẳng biết vấn đề nằm ở đâu nữa.

Cậu muốn ngừng thuê phòng, sếp Bách lại cho rằng cậu muốn đổi nhà trọ…

Còn hỏi cậu đổi sang chỗ nào…

Ý là cậu sẽ phải dọn khỏi nơi này ư?

Thế nhưng rõ ràng là Bách Xương Ý bảo cậu đến đây ở mà…

Ở cũng gần hai tuần nay rồi còn gì.

Cậu bỗng nhớ ra, khi ấy Bách Xương Ý đã nói rằng, “Hiện tại nhà của em không ở được đâu, dọn dẹp đồ đạc rồi qua sống với tôi đi”.

Hiện tại nhà của em không ở được đâu…

Hiện… tại…

Ý tứ chính là chờ đến khi có thể ‘ở được’ rồi, thì sẽ để cho cậu quay về nơi đó?

Trong khoảng thời gian này ở bên nhau, Bách Xương Ý quả thực không hề đề cập tới hai chữ “chung sống”. Đình Sương tuy rằng cũng không trực tiếp nhắc đến hai chữ ấy, thế nhưng trong lòng cậu luôn luôn cho rằng, bọn họ chính là đang chung sống với nhau.

Lẽ nào thật ra trong lòng Bách Xương Ý chỉ định… để cậu tới đây ở tạm mấy ngày?

Tới đây ‘ở tạm mấy ngày’ có thể giống với ‘chung sống’ sao?

Lẽ nào toàn bộ khoảng thời gian qua đều là do cậu… tưởng bở?

Nghĩ tới đây, sâu thẳm trong linh hồn của Đình Sương không tránh khỏi việc đặt ra ba tầng câu hỏi ——

1 – Nếu như không phải chung sống, vậy tại sao lại bảo cậu tùy tiện dùng đồ đạc trong nhà?

2 – Nếu như không phải chung sống, vậy tại sao lại phối hợp với thói quen sinh hoạt của cậu?

3 – Nếu như không phải chung sống, vậy tại sao lại thêm dấu vân tay của cậu vào ổ khóa, tại sao lại nói cho cậu mật khẩu để tùy ý ra vào nhà?

Thế này mà không phải là ‘chung sống’ sao?

… Không, không phải.

Đình Sương tỉnh táo lại, nhận ra những điều trên cũng chẳng chứng minh được cái gì. Trước đây có bạn bè qua nhà cậu chơi, cậu cũng sẽ bảo họ ăn uống thả ga, tùy ý chơi đùa; nếu như thằng bạn thân muốn tới ở nhờ một thời gian, cậu cũng sẽ chiều theo nếp sinh hoạt của thằng bạn, thậm chí còn đưa cả chìa khóa dự phòng cho bạn để nó có thể tự do ra vào…

Mấy chuyện này không đồng nghĩa với việc cậu muốn sống chung với đám bạn.

Thế nhưng Bách Xương Ý và cậu… đâu phải là bạn bè?

Bọn họ là người yêu cơ mà.

Tuy rằng chỉ là cặp đôi yêu đương chưa được bao lâu…

… Đúng, trọng điểm chính là đây, bọn họ mới ở bên nhau chưa được bao lâu.

Ai cho mày cái quyền tự ý quyết định ‘sang đây ở’ là ‘muốn chung sống’?

Bách Xương Ý không nói để mày ở lại đây bao lâu, thế nên mày cứ yên tâm thoải mái mà ở sao?

Sếp Bách chỉ là hào phóng thôi mày có hiểu không hả?

Đang yêu đương, có đôi khi sang nhà nhau sống, đâu có ai thẳng thừng bảo đối phương biến đi đúng không?

Thế nhưng người đến ở phải biết tự giác chứ nhỉ?

Ngại vờ lờ.

Mẹ nó.

Tự tôn của tiểu gia.

Đình Sương bỗng liên tưởng đến quả trứng gà lăn xuống mặt đất rồi vỡ tan tành kia.

Yêu đương là nên thẳng thắn, nhưng vụ hiểu lầm này, nói ra thì cũng mất mặt quá…

Nội tâm của Đình tiểu gia như sóng thét biển gào, nhưng bề ngoài chỉ tỏ ra mình bị cái vằn thắn kia làm khó dễ.

Bách Xương Ý thấy cậu không nói tiếp, bèn hỏi: “Nhà trọ làm sao thế?”

“Nhà trọ ư…” Đình Sương vụng về gói một cái vằn thắn, giống như đặt toàn bộ sự chú tâm nên trên nó, vì thế nói năng có chút ấp úng: “Ừm… thì giá thuê đắt quá… cũng nhiều muỗi nữa… em định chuyển sang… ôi anh xem này, em gói có cái vằn thắn thôi mà cũng tốn sức quá…”

“Làm thế này.” Bách Xương Ý nhận lấy cái vằn thắn trên tay cậu, chỉ dẫn lại thao tác gói: “Gập xuống một cái rồi uốn vào giữa. Chuyển đến chỗ nào?”

“Để em bắt chước lại thử xem…” Đình Sương cầm một cái vỏ vằn thắn, bỏ nhân thịt vào giữa, cúi đầu nghiên cứu cách gói: “Chuyển tới… em còn đang suy xét… có vừa ý hai chỗ…”

“Chờ xác định thuê được nhà mới rồi hẵng chuyển trọ, như thế chắc ăn hơn.” Bách Xương Ý nói.

Chờ xác định thuê được nhà mới?

Đình Sương hậm hực.

Ông đây cũng không biết nhà trọ mới nằm cmn ở đâu nữa.

“… Ồ.” Đình Sương hờn dỗi gói mấy cái vằn thắn trông xấu mù, sau đó âm thầm quẹt hết đống bột mì dính trên tay lên lưng Bách Xương Ý.