Chương 46: Cappuccino

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tim của Đình Sương vọt lên tận cổ họng.

Biết ngay mà.

“Trong nhà xảy ra chuyện gì, em giải thích đi xem nào?” Bách Xương Ý nói.

“Em, em chuyển đi…” Thấy mình thật sự đã chọc giận Bách Xương Ý, trong lòng Đình Sương có chút chột dạ, còn có chút vui mừng: “Không được à…”

Không được à?

Đương nhiên là không được!

Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng khi vừa về đến nhà, Bách Xương Ý cảm thấy không sao chịu đựng nổi.

Cảm giác khó chịu này lẽ ra không nên xuất hiện, trong các mối quan hệ trước đây, thứ anh xem trọng nhất chính là tự do và tôn trọng, thứ cần được đảm bảo nhất chính là không gian và thời gian riêng tư.

Đình Sương trông thấy sắc mặt nặng trình trịch của Bách Xương Ý, thế là dè dặt tỏ vẻ điếc-không-sợ-súng mà giải thích: “Trước khi đi em còn… còn giúp anh dọn dẹp… chẳng phải anh suốt ngày dặn em phải để đồ đạc về chỗ cũ à… thì em… thì em để hết về chỗ cũ cho anh rồi đó…”

Dọn dẹp?

Đặt tất cả bệ ngồi bồn cầu xuống mà là dọn dẹp hả?

Sắc mặt của Bách Xương Ý càng thêm khó coi: “Em tự hào gớm nhỉ?”

“Đâu có đâu có…” Đình Sương vội vàng nói lời khiêm tốn: “Đây đều là việc mà em phải làm… lần sau em sẽ tiếp tục cố gắng, tiếp tục cố gắng…”

Còn dám tiếp tục cố gắng?

Bách Xương Ý bị chọc tức không hề nhẹ.

Anh đã quen với kiểu phương thức giao tiếp —— chấp nhận cái gì, không chấp nhận cái gì, cảm thấy thoải mái ra sao, cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào, song phương đều liệt kê thẳng thừng điều một hai ba bốn năm ra, nếu có thể tôn trọng lẫn nhau thì tiếp tục, không làm được thì chia tay.

Nhưng cái tên nhóc khốn nạn này, mặt thì rõ ràng xị ra không vui, nhưng hỏi tại sao thì lại không nói, thả cho hai ngày tưởng rằng cậu đã bình tĩnh hơn, kết quả Đình Sương lại ném thẳng vào mặt anh cảnh tượng “bái bai ngài nhé”.

Rốt cuộc là Bách Xương Ý anh đã đắc tội thằng nhóc khốn nạn này ở chỗ nào?

“Qua đây.” Bách Xương Ý trầm mặt nói.

“Anh, anh muốn làm gì?” Đình Sương vốn dĩ đang đứng cách Bách Xương Ý hai bước chân, lúc này liền vọt thẳng trốn ra sau xe đạp.

Trốn xong, cậu tự thấy hành động của mình quá mức ấu trĩ, thế là lại từ phía sau xe đạp vòng trở về, mò tới trước mặt Bách Xương Ý, ngẩng cổ nói: “… Qua thì qua, tính làm gì em?” Dáng vẻ trông rõ vô tội.

“Rốt cuộc tôi đã chọc gì đến em? Để em phải đối xử với tôi như thế này?” Bách Xương Ý đè giọng nói.

“Không làm gì cả… em có làm gì đâu?” Đình Sương chớp chớp mắt, dáng vẻ không-tim-không-phổi khiến người ta cực kỳ tức giận.

Bách Xương Ý nhìn cậu một lúc lâu ơi là lâu, cảm thấy chẳng biết làm sao với vị tiểu tổ tông này.

Nói chuyện tử tế thì tiểu tổ tông không phối hợp.

Đánh cho một trận thì luật pháp không cho phép.

Thả cho thêm hai ngày thì chẳng hiểu vị tiểu tổ tông này còn quậy ra chuyện gì.

Nếu cứ mặc kệ không thèm quan tâm…

Cũng được thôi.

Có điều lại không nỡ.

Bách Xương Ý rất hiếm khi ‘không nỡ’ chuyện gì đó.

Kỳ thực mấy năm gần đây anh rất ít khi dạy đời người khác, rất ít khi nóng đầu mà làm ra quyết định gì đó, rất ít khi không kiềm chế bản thân, rất ít khi vì một người nào đấy mà thay đổi cách sống của bản thân.

Nhưng những chuyện ‘rất ít khi’ này, toàn bộ đều xảy ra trên người Đình Sương.

Bách Xương Ý hiểu chuyện này có ý nghĩa như thế nào.

“Thôi quên đi, em vào làm việc đi.” Bách Xương Ý nói: “8h40 rồi.”

Đình Sương nhìn sắc mặt của anh, hỏi: “Vậy còn anh?”

“Đi lung tung một chút.” Bách Xương Ý nói.

“… Vâng.” Đình Sương chẳng biết là anh đang không tức, hay là tức đến mức chẳng buồn nói chuyện tiếp với mình: “Vậy em… em đi vào chuẩn bị nhé?”

Bách Xương Ý gật đầu, hôn lên trán cậu một cái: “Vào đi.”

Đằng sau nụ hôn kia cất chứa sóng to gió lớn, nhưng đến khi chạm vào trán của Đình Sương, nó chỉ còn dư lại áng mây dịu dàng.

Trong lòng Đình Sương mềm nhũn, không nhịn được mà hỏi: “Anh không tới để hàn huyên với em, vậy anh…”

Anh đến để cầu xin em chuyển về, đúng không?

Chỉ cần anh mở miệng, em sẽ lập tức chuyển về ngay.

Cậu muốn hỏi như vậy, nhưng sợ bị cự tuyệt, vì thế bèn dừng lại một chút, sau đó đổi giọng: “Vậy anh tới đây làm gì? Đừng bảo chỉ để hôn em một cái thôi nhé?”

Bách Xương Ý nói: “Tôi tới ăn sáng.”

Ăn sáng?

Ăn sáng cái thằng em anh.

“Ăn sáng thì ăn ở đâu mà chẳng được?” Đình Sương chỉ vào dòng chữ ‘9:00 mở bán’ trên cửa quán cà phê: “Hiện tại chỗ này còn chưa bắt đầu kinh doanh.”

“Tôi biết.” Thế nhưng ăn ở đây mới có thể nhìn thấy em.

Bách Xương Ý bảo: “9h tôi sẽ quay lại.”

Trong phòng nghỉ của nhân viên.

Đình Sương vừa thay quần áo vừa mắng chửi Bách Xương Ý.

Móa, đến ăn sáng ư?

Anh không thể nói là nhớ em được à?

Tẹo nữa lấy món khó ăn nhất cho anh!

Đình Sương thay quần áo xong, đang chuẩn bị mở tủ để đồ, bỗng nhiên điện thoại rung lên, trên màn hình hiển thị có người gọi đến: Stephie.

Cô bạn đồng nghiệp này luôn tới làm khá sớm, hôm nay lại chưa thấy đâu, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Cậu nhấn nút nghe máy.

“Ting, xin lỗi cậu, tớ bị ốm nên hôm nay không thể đến được.” Stephie nói: “Tớ đã xin nghỉ với chủ quán rồi.”

Xin nghỉ?

Còn 15 phút nữa là mở cửa, nhưng bây giờ mới gọi điện xin nghỉ?

Có điều người ta bị ốm, Đình Sương không thể nào nói thẳng vậy được, đành phải hỏi thăm vài câu rồi bảo: “Chỗ này cứ để mình tớ quẩy, cậu yên tâm đi, chóng khỏe lại nhé.”

Cúp máy rồi cất điện thoại vào ngăn tủ, Đình Sương bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hiện tại mới có 8h45, Bách Xương Ý còn quay về nhà một chuyến rồi, vậy anh ấy xuống máy bay từ lúc nào? Không, đúng hơn là, anh ấy lên máy bay từ lúc nào?

Đình Sương thử tính toán thời gian một phen, chắc phải từ trước 4h đêm.

Chỉ vì chạy đến đây ăn bữa sáng?

Không đúng, có khi nào Bách Xương Ý về sớm là vì muốn nhìn thấy cậu, kết quả lại mong chờ thất bại.

Trước đấy bọn họ còn cãi nhau…

“Ting?” Cửa phòng nhân viên mở ra, thợ làm bánh chào hỏi Đình Sương, sau đó chuẩn bị tan ca: “Bánh nướng xong hết rồi đó.”

“Tôi tới ngay đây.” Đình Sương mau chóng khóa tủ để đồ, đi tới quầy chuẩn bị dụng cụ, mở máy pha cà phê.

Hôm nay chỉ có một mình cậu làm phục vụ, lúc làm công tác chuẩn bị có hơi luống cuống, không có thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.

Cũng may lúc 9h mở cửa, chỉ có hai vị khách đi vào.

Một người là thiếu nữ trẻ măng, một người là Bách Xương Ý không trẻ cho lắm.

Lúc thiếu nữ gọi đồ, thái độ của Đình Sương cực kỳ tốt, người ta chọn sandwich, cậu hỏi có muốn cắt đôi không, có muốn bắn nóng lại không. Người ta chọn Cappuccino, cậu tiếp tục hỏi có muốn vẽ hình gì không.

Cuối cùng sandwich nóng cắt chéo làm hai, tờ giấy ăn gấp xinh đẹp để ở bên dưới bộ dao dĩa, tất cả được đặt phía trên một cái đĩa sứ màu trắng, tách Cappuccino bên cạnh còn vẽ một hình trái tim bằng bọt sữa.

Bách Xương Ý nhìn chằm chằm tách Cappuccino, mãi đến tận khi thiếu nữ kia bê khay đồ ăn rời khỏi quầy thanh toán.

“Chào buổi sáng, xin hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?” Thái độ của Đình Sương như giải quyết việc chung.

“Tôi muốn giống cô gái vừa nãy.” Bách Xương Ý nói.

“Được ạ.” Đình Sương chẳng hỏi thêm gì, bắn nóng sandwich rồi để nguyên lên đĩa, sau đó pha một tách Cappuccino không hề có hình vẽ.

Bách Xương Ý nhìn hai món trong khay, nói ra sự thực khách quan: “Không giống với của cô gái ban nãy.”

“Giống mà.” Đình Sương bày ra thủ thế tay chuyên nghiệp để giới thiệu, như kiểu Bách Xương Ý không biết hai món kia là món gì: “Đây là sandwich kẹp trứng, đây là Cappuccino tách lớn.”

“Sandwich không cắt đôi.” Bách Xương Ý nói: “Cũng không có dao dĩa.”

Đình Sương chỉ nơi để dao dĩa rồi nói: “Dao dĩa để bên kia ạ, quý khách có thể qua đó tự phục vụ.”

“Cappuccino không có hình vẽ.” Bách Xương Ý nói: “Tôi không thể tự mình vẽ hoa được.”

“Chuyện là thế này.” Đình Sương mỉm cười, để lộ một hàm răng trắng bóng: “Nhân viên phục vụ chỉ vẽ hoa khi nào có tâm trạng tốt thôi ạ.”

Bách Xương Ý vừa bực mình vừa buồn cười.

Ngày hôm nay coi như lĩnh giáo triệt để rồi.

Tạm thời quán không có khách mới, Đình Sương bèn đi ra sau bếp, lấy mấy thứ chưa kịp bày ra tủ kính.

Chạy đi chạy lại cũng mất chút thời gian.

Đúng lúc cậu đang cất một khay bánh phomai dâu tây vào tủ, cách đấy không xa bỗng vang lên tiếng cốc chén đổ vỡ, tiếp đó là tiếng một vật nặng rơi xuống đất.

Đình Sương lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, trông thấy cô gái ban nãy đang đỡ lấy mép bàn, cái ghế cô ngồi đã bị đổ, tách cà phê cũng rơi xuống đất, Cappuccino bắn tung tóe khắp nơi.

Ban đầu cậu còn tưởng cô gái này bất cẩn đánh đổ tách cà phê, đang muốn lấy chổi ra quét, nhưng rất nhanh đã nhận ra chỗ khác thường của thiếu nữ kia.

Sắc mặt của cô trắng bệnh, môi cũng thiếu sức sống, thậm chí còn hơi phát tím, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó, đôi tay bám vào bàn của cô vừa giống như đang run, vừa giống như bản thân cô đang lắc lư cái bàn trước mặt.

Đình Sương lập tức chạy đến chỗ cô gái: “Xảy ra chuyện gì vậy? Quý khách có cần tôi giúp gì không?”

Cô gái chẳng hề phản ứng lại câu hỏi của cậu, ngay cả đồng tử cũng không nhúc nhích. Rõ ràng thiếu nữ này đang đứng, mắt cũng mở to, nhưng cứ như là bị mất ý thức vậy.

“Quý khách có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Đình Sương xua xua tay trước đôi mắt màu xanh lam của thiếu nữ, thế nhưng cô vẫn chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

CMN rốt cuộc là tình hình gì đây?

Đình Sương gấp đến độ muốn vươn tay vỗ vỗ cô gái kia, thế nhưng tay bị giữ lại từ phía sau.

Cậu quay đầu nhìn, tay trái của Bách Xương Ý nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt bình tĩnh: “Đừng chạm vào cô bé.” Còn tay phải thì gọi điện thoại ngay cho cứu hộ.

Đình Sương quay đầu muốn nhìn cô bé xem thế nào rồi, nhưng vừa liếc một cái đã thấy ngay đĩa sandwich đang ăn dở.

Vừa nãy cô ấy ăn sandwich.

Món này không phải do cậu làm, cậu chỉ phụ trách cắt đôi, bắn nóng và trang trí, thế nhưng…

Đình Sương nhìn về phía tách Cappuccino rơi trên mặt đất —— cái này là do cậu làm.

CHÚ THÍCH

[1] Nộm dưa chuột [2] Sandwich trứng [3] Cappuccino