Chương 55: Cao thủ chữa cháy

Việc chữa cháy có hai kết cục, một là nhẹ nhàng không để lại dấu vết, còn một gọi là chữa cháy gượng gạo.

Đình Sương thuộc về kiểu thứ hai.

Chữa cháy gượng gạo có một đặc điểm, đấy chính là thành hay bại không phải do người nói quyết định, mà hoàn toàn phụ thuộc vào người nghe có chịu nể mặt hay không.

Bách Trọng Diễn uống một ngụm nước, nói: “Được được, uống nước đi nào.”

Tô Bình cũng nhấp một ngụm: “Đúng rồi, uống nước thôi.”

Trong khi đang uống nước, ánh mắt phức tạp của bọn họ không hẹn mà cùng tia về phía Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc: “Ting, gọi như thế là không được.”

Đình Sương nhanh chóng chạy xuống bậc thang mà anh đưa ra: “Vâng… đúng là không phải phép thật, sau này em sẽ không gọi như thế nữa, vẫn nên xưng hô là cô chú thì hơn.”

“Bách Xương Ý con đừng có dọa nạt thằng bé nữa.” Tô Bình trừng mắt nhìn anh một cái, rồi cực kỳ hòa ái bảo với Đình Sương rằng: “Đình Đình à, con muốn gọi thế nào cũng được hết, không cần phải để ý đến nó.”

Đình Sương vội vàng đáp: “Dạ.”

Tô Bình hài lòng gật đầu, hỏi: “Đình Đình này, con với Xương Ý quen biết nhau như thế nào?”

Xưa nay Bách Xương Ý có hẹn hò với ai, bà cũng chẳng bao giờ hỏi đến vấn đề này, nhưng tình hình hiện nay lại khá đặc biệt. Con trai dẫu đồng tính hay ly hôn cũng là chuyện nhỏ, nhưng việc giam giữ một bé trai, không cho người ta mặc quần áo, đánh đập rồi bắt ép người ta gọi mình là papa thì lại là một việc vô cùng nghiêm trọng.

Chuyện này người ta tình nguyện thì cũng đành thôi, nhưng nếu như thằng bé phải chịu oan ức, vậy thì không thể chấp nhận được.

Trong trí nhớ của Tô Bình, ngày xưa con trai bà không quen biết yêu đương theo cái kiểu này. Bách Xương Ý luôn luôn lịch sự và chu đáo với người bầu bạn, nào có giống như bây giờ, vừa nhìn mặt đã làm cho đứa nhỏ nhà người ta phải nơm nớp lo sợ.

“Bọn con…” Đình Sương không dám chắc có nên khai thật mình là học sinh của Bách Xương Ý ra không, nhưng cũng không muốn lừa dối Tô Bình, dù sao ngày tháng sau này còn dài, có những việc sớm muộn gì người nhà của Bách Xương Ý cũng biết: “Bọn con quen nhau trên mạng xã hội…”

Quen nhau trên mạng?

Tô Bình lập tức liên tưởng đến mấy bài báo ‘mua bán người qua mạng xã hội’ mà gần đây bà đọc được.

Lẽ nào đứa nhỏ này là do con trai bà mua về?

Không đến nỗi đấy đâu nhỉ.

Tô Bình đang muốn nói gì đó, bỗng có tiếng ‘òng ọc’ vang lên trong phòng khách.

Nơi phát ra âm thanh là cái bụng của Đình Sương.

Cậu hơi đỏ mặt nói: “Ngại quá ạ…”

Sáng ra đã gặp phải chuyện chấn động lòng người, đến giờ vẫn chưa kịp ăn sáng.

Tô Bình không thể nhịn được nữa: “Bách Xương Ý! Con ngay cả cơm cũng không cho thằng bé ăn ư?”

Bách Xương Ý thầm nhủ: tại ba mẹ tự dưng đến đấy chứ, con trai của mẹ cũng chưa ăn đâu.

“Không phải không phải, cháu đã làm bữa sáng rồi, đang chờ Xương Ý về ăn ạ, hay là…” Đình Sương nhìn Tô Bình, lại nhìn Bách Trọng Diễn, mama với papa quả thực không cách nào gọi lại: “Cô chú với Xương Ý, bốn người chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé?”

“Xương Ý, chẳng phải con mua bánh gato về à? Vào bếp cắt bánh đi.” Tô Bình sai bảo con trai mình, rồi kéo tay Đình Sương vào phòng ăn: “Đình Đình này, hiện giờ Xương Ý không có mặt ở đây, con nói cho cô biết đi, Xương Ý bình thường có đối xử tốt với con không? Có bắt nạt con không? Con đừng sợ, nếu như nó bắt nạt con, con cứ nói cho cô biết nhé.”

Đình Sương chưa tán gẫu với trưởng bối như thế này bao giờ.

Ba cậu luôn ngứa tai với hai từ “bạn trai”, tuy rằng lần trước gặp mặt đã hòa hoãn hơn một chút, nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ cùng nhau tán gẫu về đời sống tình cảm. Mẹ cậu thì đã có gia đình mới, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc, vì thế trước nay cậu chẳng bao giờ đến quấy rầy. Lúc đi du học thì gọi videocall cho bà, khi nào về nước thì cùng bà ra ngoài ăn một bữa cơm, cậu mãi mãi chỉ kể về những chuyện vui chuyện tốt, không dám kể chuyện xấu vì sợ bà lo lắng.

Đình Sương không ngờ mới lần đầu tiên gặp mặt, Tô Bình đã hỏi rằng Bách Xương Ý có đối xử tốt với mình hay không.

Vốn dĩ phải gặp mặt bà và Bách Trọng Diễn khiến cho cậu hồi hộp lắm, thế nhưng hiện tại, vừa nghĩ tới chuyện có thể tâm sự thật về cuộc sống hàng ngày của mình với Bách Xương Ý, cậu đã không còn căng thẳng nữa.

“Anh ấy đối xử với cháu cực kỳ tốt ạ…” Đình Sương mấp máy môi, nụ cười trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, ánh sáng trong đôi mắt như mặt trời mùa hè chiếu rọi qua đám lá cây: “Từ thứ hai đến thứ sáu cháu đều đi học, anh ấy dù có tiết dạy ở trường hay không, chỉ cần không đi công tác thì luôn đưa đón cháu… Nếu hôm đấy đẹp trời, bọn cháu sẽ ra ngoài thật sớm, cùng nhau đạp xe đạp tới trường… Buổi tối chỉ cần anh ấy có nhà, bọn cháu sẽ cùng nhau ăn cơm, thực chất bữa cơm hàng ngày đều là do anh ấy làm, anh ấy nấu ăn ngon lắm ạ, còn cháu chẳng mấy khi nấu nướng… Thứ bảy cháu phải tới quán cà phê làm thêm, anh ấy sẽ ngồi đọc sách ở một vị trí có thể nhìn thấy cháu… Chủ nhật nếu như anh ấy được rảnh, bọn cháu sẽ dẫn Vico ra ngoài dạo chơi. Có lần vào trong rừng, Vico nhìn thấy một nhánh cây rất dài, muốn ngoạm về cho bọn cháu, nhưng nhánh cây ấy dài quá, lúc chạy về nó bị kẹt giữa hai cái cây không thoát ra được, sau đó cháu với sếp… ừm… Xương Ý bèn đi cứu nó…”

Kể tới đây, giọng nói của cậu dần dần nhỏ đi, sau đó xấu hổ mà ngừng lại.

Tô Bình và Bách Trọng Diễn đều cười híp mắt nhìn cậu, ánh mắt ấy vô cùng hiền lành.

Đình Sương cúi đầu, cầm ấm pha cà phê lên để che giấu sự xấu hổ, mất mặt quá, cậu không nhịn được mà show ân ái ở trước mặt ba mẹ sếp Bách, kể lại mấy việc nhỏ nhặt linh tinh giữa cậu và anh.

Lúc này, cậu chợt nhận ra, kỳ thực cậu vẫn luôn muốn kể cho người khác biết Bách Xương Ý tốt đến mức độ nào, chỉ là không tìm được người thích hợp để kể.

“Sao thế?” Bách Xương Ý bưng bánh gato đến, xoa đầu Đình Sương một cái: “Cầm ấm cà phê làm gì vậy?”

“À ờ… em chuẩn bị pha cà phê ấy mà, có bốn người, thiếu hai cái tách, để em mở tủ lấy thêm.” Đình Sương đặt ấm cà phê xuống, đứng dậy đi đến chỗ tủ để đồ.

Thôi rồi.

Mới đi được hai bước chân, cậu chợt nhớ ra một việc, quần áo thỏ với khóa hàm còn đang giấu trong tủ cốc chén.

Giờ mà mở ngăn tủ ra thì… có khác nào mở cánh cửa thế giới mới cho hai vị trưởng bối đâu.

“Sao vậy? Là ngăn tủ này à?” Tô Bình vừa vặn ngồi ngay bên cạnh tủ, thấy Đình Sương có vẻ khó xử, bèn nhích người ra: “Để cô lấy cho.”

Đình Sương kinh hãi đến biến sắc: “Chờ đã ạ ——”

Tất cả mọi chuyện diễn ra một cách quá nhanh.

Ngay cả Bách Xương Ý không-gì-không-làm-được cũng chẳng cách nào xoay chuyển được tình hình, anh là người vào trong phòng ăn cuối cùng, ngồi ở tít bên ngoài cho nên cách ngăn tủ rất xa.

Đình Sương nuốt một ngụm nước miếng.

Bách Xương Ý đỡ kính.

Sự chú ý của Bách Trọng Diễn di chuyển theo tầm mắt của những người khác về phía ngăn tủ, nhưng tầm nhìn của ông lại bị vướng Tô Bình, cho nên không thấy được đồ vật trong tủ.

Ánh mắt của Tô Bình rơi vào cái khóa hàm.

Bà không biết nó là cái gì.

Nhưng mấy thứ bên cạnh khóa hàm thì bà biết, bờm tai thỏ, đuôi thỏ, nơ bướm, tất lưới liền đai.

Trong phòng ăn rơi vào tĩnh mịch.

Đình Sương cảm giác mình sắp chết tới nơi rồi.

Ở ngay khoảnh khắc cậu cho rằng hôm nay mình sẽ phải chôn thây ở nơi này, từ nay về sau không còn mặt mũi để đối diện với ba mẹ của Bách Xương Ý nữa, thì Bách Xương Ý lại cho cậu một ánh mắt động viên, sau đó làm như không có việc gì xảy ra mà đi tới chỗ tủ để đồ, liếc mắt nhìn vào đống đồ đạc trong ngăn, nhàn nhạt nói: “Ting, sao em lại để đồ lung tung thế?”

Để đồ lung tung?

Đình Sương còn chưa biết tiếp lời kiểu gì, Bách Xương Ý đã cầm bộ quần áo thỏ và khóa hàm ra – thản nhiên như đang cầm một tập tư liệu giảng dạy, dùng giọng điệu giáo dục trẻ nhỏ mà nói với Đình Sương rằng: “Chẳng phải em bảo chờ đầu tháng tám thi xong sẽ đi Hamburg tham gia cuộc diễu hành tự hào LGBT à? Sao lại để quần áo diễu hành với đồ kẹp tóc ở đây, đến lúc đó thì làm sao mà tìm được?”

Đình Sương:?

**.

Nói thế mà cũng được à?

Lại còn đồ kẹp tóc?

Trâu bò vãi.

Sếp Bách cmn quá trâu bò.

Bách Xương Ý nhìn Đình Sương một chút, nhắc nhở: “Còn không mau cất đồ đạc gọn gàng đi.”

Đình Sương bắt sóng được ánh mắt của Bách Xương Ý, cầm lấy bộ đồ thỏ với khóa hàm, ngoan ngoãn bày ra dáng vẻ nhận sai: “Vâng… em đi cất gọn gàng ngay đây, sau này em sẽ không để đồ đạc lung tung nữa.”

Bách Xương Ý gật đầu, thấy Đình Sương đi ra ngoài, mới quay qua giải thích với Tô Bình và Bách Trọng Diễn: “Là thế này ạ, đây là trang phục diễu hành của Ting. Năm nay cuộc diễu hành tự hào LGBT sẽ được tổ chức liên tục trên khắp nước Đức từ đầu tháng 6 đến đầu tháng 8. Nhưng đầu tháng 8 này em ấy phải thi học kỳ nên con không đồng ý cho đi, em ấy cầm quần áo nhì nhèo với con mấy bận rồi, nói là đã chuẩn bị cho cuộc diễu hành này từ rất lâu, mấy người bạn học của em ấy cũng đi nên em ấy càng nhất định phải đi. Con thấy ngày cuối cùng của cuộc diễu hành là ở Hamburg, vừa hay cũng là lúc em ấy thi xong nên đã đồng ý. Đứa nhỏ ấy mà, muốn đi thì cứ cho em ấy đi thôi, ăn mặc hơi khác người một chút cũng không sao cả, huống hồ em ấy còn đi chung với bạn học nữa. Bố mẹ sống ở Berlin nên chắc cũng biết chứ ạ, vào mùa hè hằng năm luôn có rất nhiều cuộc diễu hành được tổ chức, người tham gia ăn mặc đủ hình đủ kiểu. Mẹ, lúc nãy không dọa mẹ sợ chứ?”