Chương 71: Trưởng thành 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bây giờ cứ như đang quay lại thời đại học ý, toàn thi đến chân mới nhảy.” Đình Sương bật laptop lên làm một bản ghi chú: “Thật ra em từng học ngành quản lý kinh tế đấy, còn chọn cả môn luật kinh doanh quốc tế nữa cơ, khi ấy nghĩ là về sau chắc hẳn sẽ dùng, có điều học hời hợt lắm, hiện tại cũng chẳng nhớ được mấy…”

Giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ dần, nhìn chằm chằm máy vi tính nửa ngày trời, đột nhiên nói: “Đệt.”

Bách Xương Ý: “Sao thế?”

Đình Sương khiếp sợ nhìn màn hình: “… Hiện giờ mẹ em vẫn đang là cổ đông của RoboRun này, nắm hẳn 15% cổ phần luôn. Sau khi ly hôn mẹ em không còn quan tâm đến chuyện của công ty nữa, ngay cả mặt ba em cũng chẳng buồn nhìn, em còn tưởng bà ấy bán hết cổ phần cho những cổ đông khác rồi cơ… để em gọi điện hỏi bà ấy một chút.”

Cậu cầm điện thoại di động lên, thấy đã là 2h sáng: “Chắc giờ bà ấy cũng ngủ rồi, để sáng mai gọi vậy.”

“Em cũng ngủ đi.” Bách Xương Ý nói: “Không lại lệch múi giờ đấy.”

“Vâng.” Đình Sương đóng laptop lại, đi tới sau lưng ghế của Bách Xương Ý, cúi người xuống ôm cổ anh, một nửa là ve vãn, một nửa là giám sát công trình: “Anh yêu, bản kế hoạch dự án của anh viết đến đâu rồi?”

Bách Xương Ý nói: “Nếu em mà làm ông chủ, chắc chắn sẽ là một ông chủ chèn ép sức lao động của nhân viên.”

“Em là… máy ép hoa quả.” Đình Sương nói nhỏ bên tai Bách Xương Ý: “Chỉ có anh được sử dụng thôi.”

Dứt lời, cậu bèn vòng lên phía trước người Bách Xương Ý, ngồi xuống đùi anh.

Hai người ôm ấp, trao nhau một nụ hôn thật dài, sau đó cùng đi ngủ.

Không hề tiến thêm bước nữa.

Trong lòng Đình Sương vẫn còn một sợi dây treo lơ lửng, đầu bên kia thì móc trên người Chúc Ngao đang nằm trong bệnh viện, về điểm này thì Bách Xương Ý đương nhiên hiểu rõ.

Sáng ngày hôm sau, khi Đình Sương tỉnh dậy thì đã thấy Bách Xương Ý đang ngồi ở bàn làm việc.

Cậu chẳng nói năng gì, cứ yên lặng ngồi trên giường mà nhìn Bách Xương Ý.

“Qua đây ăn sáng đi.” Bách Xương Ý liếc cậu một cái, rồi tầm mắt lại chuyển về phía màn hình máy tính: “Có bánh bao súp, xíu mại, bánh quẩy và sữa đậu nành, tất cả đều còn nóng, chẳng khác đi xuống dưới tầng ăn là mấy.”

Đình Sương đi tới, chưa đánh răng đã nhón một cái bánh bao nhét vào trong miệng, nước súp tràn ra thơm lừng.

Đồ ăn có mùi vị của hạnh phúc.

“Chẳng hiểu sao những lúc ở bên anh, em luôn cảm thấy… dường như mỗi lần thức dậy, em lại bắt đầu mong chờ một ngày mới.” Cậu dùng đôi môi bóng nhẫy do vừa ăn bánh bao súp mà hôn Bách Xương Ý cái chụt, rồi cầm bánh quẩy chạy đi kéo rèm cửa sổ: “Anh có hiểu được cái cảm giác ấy không?”

Nắng sớm phả vào khuôn mặt, rơi xuống khắp cánh tay, lồng ngực và hai bàn chân trần của cậu.

Cả căn phòng đều rực rỡ đẹp tươi.

Đình Sương ngồi trên bệ cửa sổ, gặm bánh quẩy, ngắm xe cộ và dòng người qua lại bên dưới, rồi quay đầu nhìn Bách Xương Ý đang làm việc: “Dường như… cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt.”

Như ánh mặt trời rừng rực, như mùa hè hưng thịnh, như cỏ dại mọc dồi dào bất tận từ năm này qua năm khác.

Bách Xương Ý giương mắt nhìn cậu, đáp: “Anh hiểu rõ.”

Đình Sương cười với anh một cái, sau đó lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ăn xong bữa sáng, cậu gọi điện thoại cho Đình Vân, kể lại mấy việc phát sinh dạo gần đây, đồng thời hẹn bà trưa nay cùng nhau đi ăn cơm.

“Ơ.” Cúp điện thoại xong, cậu mới nhớ ra mình quên hỏi ý kiến của Bách Xương Ý: “Anh có muốn đi cùng em không?”

“Tùy em.” Bách Xương Ý nói.

“Em muốn anh đi cùng.” Đình Sương bảo: “Anh yên tâm, mẹ em sẽ không cư xử với anh giống như ba em đâu. Quan hệ giữa em với mẹ… nói thế nào nhỉ, chẳng giống mẹ con cho lắm, bởi vì từ nhỏ em đã không lớn lên bên cạnh bà ấy…”

Khi mà Đình Vân và Chúc Ngao ly hôn thì Đình Sương vẫn còn rất nhỏ, có một khoảng thời gian dài cậu không được trông thấy mẹ, cho nên có hơi quên mất dáng vẻ của bà. Lần đầu tiên Đình Vân gặp lại con trai mình sau khi ly hôn, bà có dẫn cậu tới công viên chơi, lúc Đình Vân đi mua kem cho cậu, Đình Sương đã chạy loăng quăng bốn phía, thế là bị lạc, cứ tóm chặt góc áo của những cô những dì khác mà gọi mẹ ơi.

“Bà ấy toàn lấy chuyện này ra để cười em thôi.” Đình Sương kể lại chuyện cũ cho Bách Xương Ý nghe, kể xong cũng tự cảm thấy rất buồn cười: “Vì thế sau này em không gọi bà ấy là mẹ nữa, em gọi bà ấy là Đình Vân nữ sĩ.”

Đình Vân nữ sĩ cũng gọi cậu là: “Tiểu Đình tiên sinh.”

Giống như những người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Đình Sương tiến tới ôm lấy bà, sau đó giới thiệu Bách Xương Ý: “Đây là… đó… của con.”

Cái từ “đó” này hàm chứa vô vàn điều vi diệu.

“Ánh mắt của Tiểu Đình tiên sinh tốt thật sự luôn.” Đình Vân cười trêu chọc Đình Sương xong, quay sang bắt tay với Bách Xương Ý.

Thái độ cư xử của bà với Bách Xương Ý giống như một người bạn cũ, không có lòng tò mò, không hỏi han bất kỳ vấn đề gì, duy trì khoảng cách lịch sự một cách thỏa đáng.

Ngồi vào phòng riêng, gọi một bàn thức ăn ngon, Đình Sương vừa rót trà cho Đình Vân vừa nói: “Xế chiều hôm nay con dự định tới thăm ba con.”

“Ừm.” Đình Vân đáp lại một tiếng.

“Nữ sĩ có đi cùng con không?” Đình Sương hỏi.

“Không đi được.” Đình Vân nở nụ cười, nói chuyện rất thẳng thừng: “Mẹ không mong ông ấy chết, thế nhưng không có nghĩa là mẹ muốn đến thăm ông ấy. Được rồi, Tiểu Đình tiên sinh à, chúng ta nói chuyện chính sự đi, con muốn mẹ làm gì cho con?”

“Vậy được.” Đình Sương nói thẳng vào đề tài chính: “Trong điện thoại con cũng đã nói rồi, thứ hai tuần tới RoboRun có cuộc họp cổ đông lâm thời, nữ sĩ cũng là cổ đông, bọn họ không báo cho nữ sĩ à?”

“Không báo.” Đình Vân nhấp một ngụm trà: “Hai mươi năm trước mẹ đã nói rõ với Chúc Ngao rồi, chuyện của công ty đừng tới làm phiền mẹ, tiền hoa hồng cứ chuyển thẳng vào tài khoản của mẹ là được.”

Đình Sương suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy lúc ấy hai người có viết hợp đồng thỏa thuận không? Ví dụ nữ sĩ cho phép bọn họ mở cuộc họp cổ đông, hoặc là sửa đổi điều lệ của công ty mà không báo cho mình chẳng hạn?”

“Cũng không luôn, đây chỉ là thỏa thuận miệng.” Đình Vân nhớ lại một chút: “Hai mươi năm trước RoboRun căn bản không hề phát triển như hiện nay. Thời ấy phương thức làm việc của mấy xí nghiệp nhỏ rất thô sơ, mẹ nhớ RoboRun ngày xưa còn không có cả bộ phận pháp chế nữa cơ.”

Tình thế có lợi rồi.

Đình Sương lấy giấy ủy thác đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho Đình Vân: “Vậy thì, nữ sĩ có thể cho con mượn tạm quyền lợi cổ đông của mình được không?”

Đình Vân xem lướt qua giấy ủy thác rồi ký tên vào cuối trang: “Con vẫn còn đi học, cho nên mẹ không hàn huyên với con nhiều về mấy chuyện này, chứ thực chất đống này đều để dành cho con hết. Tiền hoa hồng được chia mẹ đã làm đầu tư giúp con, phần lớn đều là bất động sản, chỉ chờ con tự mình đứng vững được là sẽ sang tên đổi chủ.”

“Hả?” Đình Sương chỉ chỉ bản thân: “Cho con hết? Thế nữ sĩ làm sao bây giờ?”

Cậu vẫn luôn sợ Đình Vân sẽ phải sống cuộc đời cơ cực.

“Làm sao là làm sao?” Đình Vân buồn cười quá chừng: “Những thứ này vốn dĩ là chuẩn bị cho con mà.”

Đình Sương nói: “Thế nhưng con có đủ năng lực để tự nuôi sống bản thân.”

“Mẹ biết, con chưa từng khiến mẹ phải bận lòng, thế nhưng…” Đình Vân suy nghĩ một chút: “Có đại tế tích lũy vẫn hơn chứ. Mẹ và Chúc Ngao dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành thử lúc bấy giờ có rất ít sự lựa chọn.”

(đại tế tích lũy: tức là khoản tiền dành dụm qua nhiều thế hệ, tiền ông bà cha mẹ để dành cho con cháu lập nghiệp)

Hàn huyên đôi ba câu, món ăn được bưng lên, mỗi người một chén canh gà hầm táo đỏ long nhãn.

“Món tủ của nhà hàng này đấy.” Đình Vân cười bảo: “Ở bên Đức chẳng mấy khi được uống canh kiểu này nhỉ, hai người nếm thử đi.”

“Vâng…” Đình Sương cầm thìa đảo đảo chén canh.

Cậu không ăn táo đỏ.

Bách Xương Ý cũng không nói thẳng ra, chỉ vừa tán gẫu vừa ngấm ngầm uống hết chén canh của Đình Sương.

Mới ăn được non nửa bữa cơm, Đình Vân nhận được một cuộc điện thoại, Đình Sương loáng thoáng nghe thấy có tiếng bé gái nhõng nhẽo gọi mẹ, Đình Vân nhỏ nhẹ dỗ dành, ngọt lịm như một viên đường đang hòa tan vậy: “Mẹ về nhà ngay đây, con chơi với chị một lúc đi nhé, mẹ sẽ mua kem cho con.”

Đình Sương nghe bà bảo muốn về nhà sớm, vừa thấy Đình Vân cúp điện thoại, cậu đã bảo: “Hai người cứ ăn tiếp đi, bên cạnh có một cái siêu thị, để con đi mua kem cho, con biết mấy đứa trẻ con thích ăn loại nào nhất.”

Nói xong, cậu đứng lên, theo thói quen hôn chụt phát lên môi Bách Xương Ý, nhỏ giọng bảo: “Cưng à, chút nữa anh thanh toán nhé.”

Sau khi Đình Vân rời đi, Đình Sương đứng ngẩn người bên lề đường một lúc.

“Ăn kem không?” Bách Xương Ý hỏi.

“Anh đi mua nhanh lên, cô bé hạnh phúc kia sắp có tám que kem rồi, em muốn có nhiều hơn cô bé.” Đình Sương nói.

“Được.” Bách Xương Ý cười đáp.

Cuối cùng vẫn chỉ mua đúng một que kem, bởi vì không có chỗ để cất.

Đình Sương ngồi trên xe bóc kem ra ăn, taxi lăn bánh về phía bệnh viện.

Hai người bọn họ đến cửa ICU vào lúc 1:30, ngồi chờ đến 3:00 đúng thì bước vào phòng thăm bệnh.

Đình Sương không để cho Bách Xương Ý đi theo, có rất nhiều điều cậu muốn nói riêng với Chúc Ngao, đây là những bí mật mà đến cả bản thân mình, cậu cũng không muốn cùng tâm sự.

Cậu ngồi lặng lẽ bên giường bệnh của Chúc Ngao, gọi: “Ba ơi.”

Đình Sương đeo khẩu trang kín mít, chỉ lộ mỗi đôi mắt ra bên ngoài: “Hai chúng ta chẳng bao giờ tâm sự thật lòng, ba nhỉ. Làm đàn ông khổ thật, nói có vài câu từ đáy lòng thôi mà người ta đã bảo sướt mướt như đàn bà.”

Cậu nhoẻn miệng lên, nhưng bị khẩu trang che mất, chẳng thấy được nụ cười: “Hai ngày nay con đã suy nghĩ rất nhiều, 20 năm trời gộp lại cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy. Ba có biết không, ngày hôm qua đứng ở trước cửa phòng ICU, dì đã bảo với con rằng, là tại con khiến cho ba thành ra thế này, trong nháy mắt đó, con đã thống hận bản thân mình là người đồng tính.”

“Trong nháy mắt đó… con cảm thấy con có tội.”

“Mắc một tội lỗi mà đời này không thể nào rửa sạch.”

Lúc nói ra những lời này, Đình Sương cúi gằm mặt xuống, chẳng dám nhìn khuôn mặt già yếu trắng bệch của Chúc Ngao.

“Trong nháy mắt đó, trong đầu con xuất hiện một vũ trụ song song giả tưởng, ở vũ trụ song song ấy con không phải là người đồng tính, con cưới vợ và sinh ra rất nhiều đứa trẻ. Ba cũng không nằm ở chỗ này, ba được làm ông nội rồi nên ba cao hứng lắm.”

Tay cậu run rẩy không thôi, theo bản năng mà sờ đến bao thuốc.

“Chỗ này không cho hút thuốc.” Cậu khụt khịt mũi, lại nở một nụ cười: “Hơn nữa con cũng quyết định sẽ cai thuốc ba ạ, con muốn sống lâu hơn một chút, với cả con không muốn anh ấy phải… hút thuốc lá thụ động, bởi vì anh ấy toàn hút cùng con thôi, bây giờ con không muốn nhìn thấy anh ấy hút thuốc lá. Sau này ba tỉnh rồi, ba nhớ đừng hút nữa nhé, hút thứ kia có bổ béo gì đâu? Chỉ tổ sáng ra ngủ dậy là lại thấy đau rát cổ họng. Nếu mà nhạt mồm nhạt miệng quá thì ngậm kẹo que cũng được, sợ gì mất mặt.”

“Từ đêm qua cho đến trưa hôm nay, con đã đọc xong <Luật Doanh Nghiệp> rồi, con còn đọc cả…” Dù biết Chúc Ngao chẳng nghe thấy được điều gì, tuy rằng trong phòng cũng không có người khác, thế nhưng giọng nói của Đình Sương vẫn nhỏ dần, nhỏ đến mức vo ve như tiếng muỗi: “Con còn giấu anh ấy, lén lút đọc cả <Luật Thừa Kế> nữa, có phải con đê tiện lắm đúng không ba?”

Một giọt nước mắt rơi xuống vạt áo cách ly của cậu, Đình Sương nhanh tay lau nó đi.

“Con hi vọng sẽ không phải dùng đến… vĩnh viễn cũng không cần dùng đến.”

Cậu trầm mặc một hồi lâu, rồi đổi sang giọng điệu hết sức ung dung: “Nhưng biết làm sao được hả ba? Con không phải đứa con trai như ba mong muốn… có điều, ba cũng đâu phải một người ba đạt tiêu chuẩn, đúng không ạ? Hay là chúng ta… sau này chắp chắp vá vá, lại tiếp tục làm ba con thêm mấy chục năm nữa nhé, không ai được ghét bỏ ai.”

Mí mắt của Chúc Ngao dường như hơi động đậy một cách khó nhận ra.

CHÚ THÍCH

[1] Xíu mại [2] Canh gà hầm táo đỏ long nhãn [3] Đường nhựa đỏ