Chương 47: Cắn nuốt

“Phù…”.

Dương Phượng Vũ cảm ngộ qua đi, nàng mở mắt thở ra một hơi.

“Cảm giác thế nào?”.

Diệp Thiên tiến lên cười hỏi.

“Cảm giác minh bạch rất nhiều thứ trước đây không hiểu, cơ thể cũng nhẹ đi rất nhiều”.

Dương Phượng Vũ nói.

“Ừm… ngươi qua đây có vài thứ tốt”.

Diệp Thiên thần bí cười nói.

Dương Phượng Vũ thấy thế nghi hoặc đi theo hắn.

Diệp Thiên lo lắng ảnh hưởng đến Dương Phượng Vũ cảm ngộ nên chon một nơi xa chỗ này một chút để Luyện hóa thú đan.

“Hửm… Thú hỏa?”.

Dương Phượng Vũ nhìn cả một đám lửa đỏ lơ lửng phía trước thì ngạc nhiên.

“Ừm… ta luyện hóa thú đan của Xích bạo hầu ra, cái lớn nhất ở giữa là của Xích bạo hầu vương là dành cho ngươi, ngươi giải trừ Bạch Tước chi hỏa rồi dung hợp nó sẽ tốt hơn”.

Diệp Thiên nói.

“Ngoài nó ra còn có 24 cái khác ta chia đều mỗi người 8 cái để Thú hỏa của mình cắn nuốt, ngươi không có ý kiến chớ?”.

“Ừm vậy là tốt rồi dù sao ngươi là người luyện hóa ra mà”.

Dương Phượng Vũ hiểu rõ nói, làm sao nàng có ý kiến được khi mà nàng và muội muội đều là đi theo hưởng lợi từ Diệp Thiên, mà hắn còn nhường thứ tốt cho nàng.

“Được rồi tranh thủ dung hợp đi”.

Diệp Thiên nói xong cũng ngồi xuống bắt đầu để cho Kim Viêm chi hỏa của mình cắn nước mấy ngọn lửa đỏ kia.

Cắn nuốt cũng không khó và còn nhẹ nhàng cực kỳ, chỉ cần dùng tinh thần lực gọi Thú hỏa hỏa chủng đi ra bao bọc thú hỏa khác thiêu đốt hấp thụ đi hỏa chủng của thú hỏa cần cấn nuốt là được.

Dương Phượng Vũ cũng ngồi xuống tay bấm pháp giải trừ dung hợp với Bạch Tước chi hỏa hỏa chủng rồi đưa nó ra ngoài, sau đó dung hợp lại ngọn lửa màu đỏ.

Đến gần tối cả 3 mới hoàn toàn luyện hóa hết đám Thú hỏa nên cả nhóm đành phải ở lại một đêm nữa.

“Diệp Thiên, Ma Lang chi hỏa của ta hình như có vấn để”.

Diệp Thiên Vũ cắn nuốt Thú hỏa xong xuôi chạy đến hỏi.

“Thế nào?”.

Diệp Thiên nhíu mày hỏi, Dương Phượng Vũ cũng lo lắng đi đến.

“Ngươi xem”.

Dương Thiên Vũ xòe tay gọi ra Ma Lang chi hỏa.

“Hừng hực…”.

Ma Lang chi hỏa của nàng màu sắc đã đậm hơn trước rất nhiều, không chỉ thế hình dáng cũng thay đổi.

Ngọn lửa màu tím thiêu đốt, bên trong nó hiện tại xuất hiện thêm hai ngọn lửa màu đỏ như hai con mắt, ba ngọn lửa không ai bài xích ai mà hoàn toàn dung hợp.

Dương Thiên Vũ khẽ động ý niệm, Ma Lang chi hỏa trên tay nàng lập tức biến hóa.

Hai ngọn lửa đỏ bắt đầu uống éo trở nên dẹp đi kéo dài hai bên trở thành một đôi mắt hung tợn, ngọn lửa tím bên ngoài cũng thiêu đốt nhanh lên cuối cùng như chiếc đầu sói ngửa mặt há miệng rộng, đáng tiếc nó chỉ là một ngọn lửa nên không hề phát ra một chút âm thanh.

“Ừm… tốt”.

Diệp Thiên Ma Lang chi hỏa cười nói.

“Làm sao?”.

Dương Phượng Vũ hỏi.

“Lần trước ta đã nói nếu Dị hỏa cắn nuốt nhiều loại Dị hỏa khác sẽ phát sinh thuế biến, hiện tại Ma Lang chi hỏa của Thiên Vũ là đang thuế biến nhưng chưa hoàn toàn mà thôi”.

“Vậy tại sao nó lại thành một đầu sói?”.

Dương Thiên Vũ nghi hoặc hỏi.

“Đây chính là đặc trưng của thú hỏa, ngươi lấy thú hỏa của loài nào thì sau khi thuế biến thường sẽ ảo hóa thành hình dạng của chủng loài đó, Ma Lang chi hỏa thuộc loài sói nên có hình dạng như vậy là đúng nhưng do chưa hoàn toàn thuế biến nên chỉ giống một chú chó con”.

Diệp Thiên nhìn đầu sói làm bằng lửa cười nói.

“Sau khi thuế biến hoàn toàn ngươi có thể dùng nó để chiến đấu như một sủng vật nên cho dù ngươi là luyện đan sư thì vẫn có thể chiến đấu bình thường đây chính là một trong những điều làm nên tên tuổi của Thú hỏa”.

“Ngoài đó ra việc nó chưa hoàn toàn thuế biến cũng có một phần do thân thể của ngươi quá yếu nên hai loại hỏa ngươi dung hợp chưa hoàn toàn là một, bằng chứng là ngươi cần dùng tinh thần lực để nó dung hợp trở thành đầu chó con này”.

“Sau khi trở về thường xuyên dùng uy lực của thú hỏa để rèn luyện cơ thể nhiều hơn nếu không sau này có Dị hỏa ngươi cũng không dung hợp được”.

Diệp Thiên liên tục phân tích đồng thời chỉ dẫn điểm yếu hiện tại.

“Đúng rồi, ngươi đặt tên cho Thú hỏa mới chưa?”.

“Ta gọi nó là Bạo Viêm chi hỏa”

“Ngươi thật ra là đã bao nhiêu tuổi rồi?”.

Lúc nói chuyện với Diệp Thiên Dương Phượng Vũ không kiềm lòng được bật thốt ra câu hỏi.

“Ta nói ta còn lớn hơn ngươi ngươi tin không?”.

“Tin”.

“Vậy cứ nghĩ thế đi đỡ cho ta phải gọi ngươi bằng tỷ tỷ”.

Diệp Thiên cười nhún vai.

“Từ đầu ngươi cũng có gọi ta là tỷ tỷ bao giờ”.

Dương Phượng Vũ trừng mắt bất mãn.

Diệp Thiên chỉ cười cười rồi lấy lều ra chui vào ngủ.

Một đêm không có bất cứ huyền thú nào chơi ngu đánh thức họ.

Sáng hôm sau, cả 3 người một đường hướng phía Vân Làm học viện đi.