Chương 97: Khó gả đi

“Đinh!”.

“Kí chủ hoàn thành nhiệm vụ sư đồ kích hoạt thể chất của đồ đệ Vân Ngọc! Thưởng Skill Dimension Move, 10 vạn Linh tệ, đẳng cấp thăng 1!”.

- Dimension Move: Có thể dịch chuyển tức thời đến bất kì đâu trong tầm mắt.

“Kí chủ thăng cấp 44!”.

“Đinh!”.

“Đồ đệ Vân Ngọc thăng cấp 31! Thưởng thăng 1 cấp!”.

“Kí chủ thăng cấp 45!”.

“Tốt”.

Diệp Thiên nhìn thông báo liên tục xuất hiện cười mừng rỡ.

“Ngươi sao vậy?”.

Vân Long hỏi.

“Không có gì, nàng sắp ra rồi”.

Diệp Thiên nhanh chóng trở lại bình thường.

“Kẽo kẹt…”.

Quả nhiên hắn vừa nói xong Vân Ngọc đã từ bên trong phòng mở cửa bước ra.

“Hửm…?”.

Nguyên đám ngươi nhìn nàng kinh ngạc.

Hình dáng của nàng không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp đáng yêu như trước nhưng khí chất lại hơi thay đổi, nếu nói lúc trước nàng như một tiểu công chúa yếu đuối thì hiện tại giống như vị tiên nữ hạ phàm.

Mỗi bước đi đều mang theo khí chất cao quý khó ta, không khí xung quanh nàng như trở nên uyển chuyển thanh nhã giống như thiên địa đang nâng niu bảo vệ nàng, khi nhìn vào ánh mắt của nàng tinh thần lực của bọn hắn như bị hỗn loạn dữ dội.

“Hít…”.

Diệp Thiên lắc đầu bỏ đi sự hỗn loạn cười hỏi.

“Đột phá xong cảm thấy thế nào?”.

“Sư phụ, con cảm thấy rất tốt, cảm giác cơ thể tràn trề sức mạnh”.

Vân Ngọc chạy đến cười hì hì nói, khí chất có thế khác nhưng tính cách nàng vẫn thế.

“Haiz…”.

Diệp Thiên nhìn nàng lắc đầu thờ dài.

“Ngươi sao thế? Sao lại lắc đầu?”.

Vân Ngọc nghi hoặc hỏi.

“Đồ đệ ta không những thiên phú kinh người mà còn xinh đẹp như thế sao này ai có thể xứng đứng cạnh? Khó gả đi nha”.

Diệp Thiên cười hắc hắc nói.

“Ahh… con không nói chuyện với người nữa”.

Vân Ngọc đỏ mặt lúng túng.

“Hahaha…”.

Cả đám nhìn nàng như thế thì cười lớn vui vẻ.

“Phụ Hoàng, Mẫu hậu…”.

Vân Ngọc làm nũng.

“Được rồi, được rồi không cười nữa”.

Vân Long xoa đầu nàng mỉm cười nói.

“Ngọc nhi đã đột phá cũng nên trắc nghiệm xem một chút Huyền đan của nàng ra sao”.

Vân Phi nói.

“Ừm… cũng tốt”.

Vân Long gật đầu.

“Khởi”.

Vân Phi lấy ra trận pháp trắc nghiệm tu vi rồi khởi động lên.

“Ngọc nhi bước lên đi”.

Liễu Nghi cũng rất muốn biết tình trạng con mình thế nào nên thúc giục.

“Vâng”.

Vân Ngọc bước lên trận pháp bắt đầu vận công.

“Tinh…Xùy…”.

Lập tức một đốm sáng xuất hiện, theo sau là một một viên Huyền đan khổng lồ xuất hiện trên đầu nàng.

“Sao lại có 5 màu?”.

Đám người chưa giật mình vì kích thước của nó thì đã bị kinh ngạc vì màu sắc của viên Huyền đan của Vân Ngọc.

Viên Huyền đan của nàng có đến 5 màu, Trắng, Lục, Lam, Đỏ, Vàng, 5 màu cùng xuất hiện trên một viên huyền đan.

“Công pháp nàng tu luyện vốn dĩ là 5 thuộc tính cùng tu, huyền đan như thế có gì lạ?”.

Diệp Thiên nói.

“Đúng rồi”.

Đám người lập tức nhớ lại quả thật như thế, chỉ là tình huống quá đột ngột nên bọn hắn mới quên mất chuyện này.

Nhưng quả thật bọn hắn chưa từng nghe nói ngươi nào có thể nắm giữ một lúc 5 loại thuộc tính khác nhau.

“Hừm… Huyền đan ngũ sắc, không có một điểm tạp chất, độ to đến tận 80m”.

Vân Phi hưng phấn nói.

“Thiên phú như thế quả thật tương lai khó có người xứng với nàng”.

Vân Hoa xác định câu nói của Diệp Thiên.

“Nàng có thể tu luyện 5 loại thuộc tính của ngũ hành nên bình thường các ngươi tìm một ít huyền kĩ thuộc những thuộc tính này cho nàng tu luyện”.

Diệp Thiên nói.

“Đó là đương nhiên”.

Tất cả người ở đây đều vui mừng nói.

4 vị trưởng lão vui mừng vì không cần lo cho tương lại của Vân gia nữa, chỉ cần Vân Ngọc đủ thời gian trưởng thành thì Đan Linh cảnh chỉ là chuyện sớm muộn.

Vân Long cùng Liễu Nghi thì vui mừng và kiêu ngạo vì con gái của mình.