Chương 220: Liều Mạng!

Phỉ quân!

Nghe Diệp Huyền nói, thần sắc của đám người giữa sân đều có chút cổ quái.

Thổ phỉ?

Lục Bán Trang cũng nhìn Diệp Huyền rất lâu...

Diệp Huyền cười nói:

- Tên không dễ nghe sao?

Mọi người nhịn không được nhìn thoáng qua Diệp Huyền, tên không dễ nghe?

Phỉ Quân dong binh đoàn!

Cảm giác có chút là lạ!

Lục Bán Trang đột nhiên nói:

- Vậy thì Phỉ Quân!

Lục Bán Trang không có ý kiến, có thể nói, cái tên này cứ được quyết định như vậy.

Lục Bán Trang nhìn thoáng qua Diệp Huyền, không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.

Đối với Diệp Huyền, tất cả mọi người không thể nói là rất quen thuộc, thế nhưng, lại đều hết sức tín nhiệm! Tương tự, Diệp Huyền cũng hết sức tín nhiệm đám người Lục Bán Trang.

Dù sao, mọi người đã cùng nhau trải qua nhiều trận chiến sinh tử!

Lúc này, truyền âm thạch trong ngực Diệp Huyền đột nhiên chấn động một cái, ngay sau đó, một thanh âm từ trong đó truyền ra:

- Cẩn thận!

Cẩn thận!

Diệp Huyền cau lại chân mày, đang muốn đáp lời, đúng lúc này, giữa trọng kỵ binh nơi xa, một nam tử chậm rãi tới.

Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, một bộ áo đen, tóc mai tuyết trắng, tựa như bông tuyết, hắn chắp tay phải sau lưng, mà trong tay, cầm một thanh trường kiếm.

Kiếm dài khoảng ba thước, rộng khoảng hai ngón tay, thân kiếm tản ra u quang nhàn nhạt.

Kiếm tu!

Vừa thấy nam tử áo đen, Hạ Hầu Đao lập tức híp lại hai mắt, trong mắt có một tia ngưng trọng.

Lục Huyền Thiên!

Xếp thứ tư võ bảng Thanh Châu!

Đồng thời, cũng là một vị Kiếm đạo Tông sư!

Lại thêm Diệp Huyền, giữa sân đã có hai vị Kiếm đạo Tông sư.

Lục Huyền Thiên chậm rãi đi đến chỗ đám người Diệp Huyền, mà lúc này, Hạ Hầu Đao đột nhiên nói:

- Một mình ngươi không giết được mười hai người kia!

Lục Huyền Thiên nhìn thoáng qua Hạ Hầu Đao:

- Cho nên các ngươi quần ẩu?

Hạ Hầu Đao cau lại chân mày, mà lúc này, Lục Huyền Thiên lại nói:

- Không làm người cho tốt, lại muốn đi làm chó!

Nói xong, hắn quay người đi đến chỗ đám người Diệp Huyền.

Sau lưng, sắc mặt Hạ Hầu Đao cực kỳ khó coi.

Lục Huyền Thiên đi tới trước mặt đám người Diệp Huyền, ánh mắt của hắn trực tiếp rơi vào trên thân Diệp Huyền:

- Một trận chiến!

Đơn đấu!

Diệp Huyền nhìn qua Lục Huyền Thiên:

- Người của các ngươi dường như vẫn chưa tới đủ!

Lục Huyền Thiên nhìn thẳng Diệp Huyền:

- Ta tới, chỉ là muốn đánh với ngươi một trận.

Diệp Huyền khẽ gật đầu, nhảy xuống Hắc Lang, sau đó đi tới chỗ Lục Huyền Thiên.

Đúng lúc này, Lục Huyền Thiên đột nhiên biến mất tại chỗ, cùng lúc đó, giữa chân mày Diệp Huyền, một điểm kiếm quang lặng yên mà tới.

Sợi kiếm quang này tới rất nhanh, lại lặng yên không một tiếng động.

Có điều, lúc sợi kiếm quang này cách giữa chân mày Diệp Huyền còn khoảng nửa tấc thì ngừng lại.

Bởi vì kiếm của Diệp Huyền động.

Oanh!

Diệp Huyền và Lục Huyền Thiên đột nhiên tự mình lui về chỗ cũ.

Hai người cách xa nhau hai mươi trượng, mà mặt đất giữa hai người, khắp nơi đều là vết rạn, tựa như một mạng nhện to lớn.

Yên lặng một chớp mắt, Lục Huyền Thiên đột nhiên cầm trường kiếm trong tay chậm rãi đi đến phía Diệp Huyền, mỗi một bước đi, kiếm trong tay hắn lại kịch liệt run lên, cùng lúc đó, kiếm ý và kiếm thế phát ra từ trên người hắn cũng sẽ tăng cường một phần. Khi hắn cách Diệp Huyền còn khoảng mười trượng, kiếm thế và kiếm ý phát ra từ trên người hắn đã mạnh đến một mức độ không thể tưởng tượng!

Cỗ kiếm ý và kiếm thế này trực tiếp làm cho từng mảng mặt đất trong vòng năm mươi trượng chung quanh hắn và Diệp Huyền bắt đầu nổ tung.

Cỗ kiếm thế và kiếm ý này đã vượt qua Thông U cảnh, đạt đến Thần Hợp cảnh!

Mà cỗ kiếm ý và kiếm thế này, vẫn còn đang tăng cường!

Nhìn thấy một màn này, thần sắc của đám người Dạ Ly đều ngưng trọng lên.

Kiếm đạo Tông sư!

Lục Huyền Thiên trước mắt này chính là một vị Kiếm đạo Tông sư chân chính, là loại không hề có chút phù phiếm kia!

Mà giờ khắc này, bọn hắn cũng có một cái nhìn khác đối với Thanh Châu. Mặc dù Thanh Châu không bằng Trung Thổ Thần Châu, nhưng không có nghĩa bên này sẽ không có thiên tài yêu nghiệt.

Đám người Dạ Ly nhìn về phía Diệp Huyền, trong mắt vẫn có một vẻ lo âu!

Diệp Huyền mặt không biểu tình, Linh Tú kiếm trong tay hắn cũng bình tĩnh vô cùng, không có bất kỳ gợn sóng gì!

Mà lúc này, Lục Huyền Thiên cách Diệp Huyền chỉ còn không quá hai trượng.

Kiếm thế và kiếm ý trên thân Lục Huyền Thiên tán phát ra đã mạnh mẽ đến một mức độ không thể tưởng tượng!

Yên lặng một chớp mắt, Lục Huyền Thiên đột nhiên giơ kiếm đâm một nhát.

Một kiếm này, thời khắc này, đã vượt qua Thần Hợp cảnh, nhưng mà, cũng chưa đạt đến Vạn Pháp cảnh, phải nói, một kiếm này đã đạt đến lằn ranh giữa hai cấp độ!

Diệp Huyền xuất kiếm.

Mặc dù hắn tu luyện Vô Địch kiếm thể quyết, thế nhưng, uy lực của một kiếm trước mắt, đã vượt khỏi cực hạn mà Linh Tú kiếm có thể thừa nhận.

Hắn chỉ có thể đón đỡ chính diện, hắn cũng muốn đón đỡ chính diện, bởi vì một kiếm này, đáng để hắn tôn kính!

Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Huyền xuất kiếm.

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Huyền cũng không hề giữ lại, vừa ra tay chính là toàn lực.

Mà một kiếm này của hắn, hoàn toàn khác biệt với Lục Huyền Thiên, nếu như nói một kiếm của Lục Huyền Thiên là súc thế từng chút đến cực hạn, sau đó bùng nổ, vậy một kiếm của Diệp Huyền chính là núi lửa đột nhiên bùng nổ!

Hai kiếm dùng phương thức chính diện cương trực tiếp nhất, bạo lực nhất!

Oanh!

Hai người vừa chạm vào mà tách ra, vô số kiếm khí tựa như cuồng phong bạo vũ bộc phát ra từ giữa hai người, những kiếm khí này trong nháy mắt đã cắt mặt đất trước mặt và xung quanh hai người thành vô số khối...

Mà quanh thân Lục Huyền Thiên, vết kiếm trải rộng, giờ phút này, toàn thân hắn đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ, đặc biệt là cánh tay phải của hắn, kém chút đã bị kiếm khí trực tiếp chặt đứt tận gốc!

Trái lại, giờ phút này, mặc dù quanh thân Diệp Huyền cũng có thương, thế nhưng ít đến thương cảm, gần như là vẫn hoàn hảo!

Thân thể của hắn mạnh mẽ chống đỡ những kiếm khí vừa phát ra!

Một trận chiến này, Diệp Huyền hoàn toàn chiếm thượng phong!

Lục Huyền Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền, mà sau một khắc, Diệp Huyền đã ở trước mặt hắn, cùng lúc đó, một thanh kiếm trực tiếp gác trên cổ hắn.

Lục Huyền Thiên nhìn Diệp Huyền, trong mắt không có nửa phần sợ hãi:

- Ta thua.

Nói xong, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại.

Thế nhưng, Diệp Huyền cũng không động thủ, mà thu hồi kiếm quay người đi về phía đám người Lục Bán Trang.

Lục Huyền Thiên mở hai mắt ra nhìn Diệp Huyền:

- Vì sao?

Diệp Huyền dừng bước lại:

- Ngươi có thể lựa chọn quần ẩu với đám người kia, nhưng không, ngươi lựa chọn đơn đấu, nếu đơn đấu, vậy đến điểm là dừng.

Đến điểm là dừng!

Diệp Huyền nói xong, người đã trở lại trên lưng sói.

Nơi xa, Lục Huyền Thiên nhìn Diệp Huyền rất lâu, cuối cùng, một lão giả đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Huyền Thiên.

Cường giả Vạn Pháp cảnh!

Lão giả ôm quyền với Diệp Huyền:

- Cảm tạ các hạ hạ thủ lưu tình, tình này, Lục gia ta khắc trong tâm khảm!

Nói xong, hắn do dự một chút, sau đó bấm tay một cái, mười bình ngọc trắng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

- Hả?

Diệp Huyền có chút không hiểu.

Lão giả nói:

- Trong mỗi bình ngọc, có mười viên cực phẩm Kim Sang đan, xem như Lục gia ta tạ lễ.

Kim Sang đan!

Nghe vậy, trong lòng Diệp Huyền vui vẻ, hiện tại bọn hắn thiếu nhất chính là loại đan dược chữa thương này!

Đặc biệt thiếu!

Diệp Huyền bấm tay một cái, mười bình ngọc trắng kia phân biệt rơi vào trước mặt đám người Dạ Ly, mà hắn và Lục Bán Trang lại không có.

Diệp Huyền nhìn qua lão giả:

- Thế này... Tiền bối, ngươi xem...

Khóe miệng lão giả co quắp, hắn lại bấm tay một cái, hai bình ngọc trắng xuất hiện trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền có chút lưỡng lự:

- Như vậy ngại quá...

Mặc dù miệng nói như thế, thế nhưng hắn cũng đã thu hồi hai bình ngọc kia.

- --------------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực