Chương 83: Ai Tới Trước?

id="chapter-c" class="chapter-c">Diệp Huyền vội gật đầu.

Cửu công chúa bày ra một chiếc nhẫn trên tay:

- Nạp giới, trong này có không gian, có thể để đồ, đương nhiên không thể để vật sống.

Diệp Huyền trừng mắt:

- Có thể cho ta xem một chút không?

Cửu công chúa cũng hào phóng, bấm tay điểm một cái, nạp giới trực tiếp bay tới trước mặt Diệp Huyền, Diệp Huyền quan sát tỉ mỉ, mắt đầy tò mò:

- Cái này có thể để bao nhiêu đồ?

Cửu công chúa lãnh đạm nói:

- Khoảng chừng một gian phòng!

Diệp Huyền ngây người, sau đó hỏi:

- Muốn mua một cái cần bao nhiêu kim tệ?

Cửu công chúa thản nhiên liếc mắt:

- Năm mươi vạn kim tệ, có tiền không mua được!

Năm mươi vạn!

Diệp Huyền cứng ngắc, trả nạp giới lại cho Cửu công chúa. Năm mươi vạn, đùa, bán hắn đi cũng không mua nổi!

Cửu công chúa nhìn qua nạp giới, sau đó nói:

- Nếu ngươi muốn, ta có thể tặng nó cho ngươi.

Diệp Huyền quả quyết lắc đầu.

Cửu công chúa có chút ngoài ý liệu:

- Vì sao?

Diệp Huyền nói:

- Không công bất thụ lộc.

Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền, chân thành nói:

- Gia nhập quân ta, ta bảo kê ngươi!

Diệp Huyền cười khổ:

- Ta đã đáp ứng Kỷ lão đầu, hiện ta là học viên Thương Lan học viện, làm người, vẫn phải giữ một chữ tín!

Cửu công chúa gật nhẹ, không nói. Nếu Diệp Huyền thoải mái đáp ứng nàng, ngược lại sẽ khiến nàng nghi ngờ quyết định của bản thân. Một người, có thực lực, nhưng càng phải có nhân phẩm!

Diệp Huyền quay đầu nhìn ra cửa động:

- Bao giờ chúng ta có thể vào động phủ?

Cửu công chúa nói:

- Ngày mai! Mai là hạn chót, người nên tới đều sẽ tới.

Diệp Huyền nhìn qua Cửu công chúa:

- Ngươi rất mạnh!

Cửu công chúa lãnh đạm nói:

- Đó là bởi ngươi còn chưa thấy qua càng nhiều yêu nghiệt thiên tài hơn, Khương quốc rất nhỏ, Thanh châu rất lớn, sau này ngươi sẽ phát hiện, người ưu tú trên thế giới này còn rất nhiều. Điều càng đáng sợ hơn, là những người yêu tú kia đều vô cùng cố gắng!

Diệp Huyền ngồi xuống trước mặt Cửu công chúa:

- Ngươi và An cô nương đều hết sức ưu tú!

Cửu công chúa bẻ một đùi gà cho Diệp Huyền:

- Tiểu An dù sinh ở Khương quốc, nhưng lai lịch không tầm thường, làm bạn với nàng, sẽ phải chịu áp lực rất lớn, nếu như có ý khác, áp lực sẽ càng lớn hơn, lớn hơn cả trời.

Diệp Huyền gật nhẹ:

- Ta sẽ cố gắng mạnh lên!

Cửu công chúa hơi nhếch miệng:

- Ta bắt đầu thích cái tính của ngươi rồi đấy!

Nói xong, nàng dựa lên một vách đá:

- Ăn xong thì ngủ đi, mai lên núi giết người!

Diệp Huyền: “…”

Sớm ngày thứ hai, Diệp Huyền cùng Cửu công chúa rời khỏi sơn động, thẳng tiến vào sâu trong núi.

Hai người tới trước một ngọn núi lớn, lưng núi có một hang động, bốn phía chớp động kiếm quang!

- Đây chính là cửa vào sao?

Diệp Huyền hỏi.

Cửu công chúa gật đầu:

- Trên đó là một lối vào do đám đại lão cương ép phá vỡ, nghe nói lúc tạo ra nó, đã phải hy sinh hai tên cường giả Thông U cảnh. Cho nên chút nữa tiến vào, ngoại trừ phải cẩn thận người xung quanh, càng phải cận thận một số tồn tại bí ẩn bên trong.

Diệp Huyền gật đầu:

- Ta hiểu.

Hai người tăng tốc, đúng lúc này, một nam tử hắc y đột nhiên vọt qua, tốc độ cực nhanh!

Diệp Huyền thầm rung động, tốc độ người này, không hề kém Mạc Vân Khởi.

Quả nhiên, người tới đây, không ai đơn giản!

Nam tử hắc y vượt qua hai người, lại đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyền cùng Cửu công chúa, cười lạnh, sau đó đưa tay ra hiệu cắt cổ!

Diệp Huyền: “…”

Nam tử hắc y cũng không dừng lại, tiếp tục tăng tốc, nahnh chóng biến mất ở nơi xa.

Diệp Huyền đang muốn lên tiếng.

- A!

Một tiếng hét thảm vang lên, thoáng cái, một cái đầu đẫm máu lăn tới trước mặt Diệp Huyền cùng Cửu công chúa!

Nhìn thấy cái đầu này, Diệp Huyền liền ngây người. Bởi cái đầu này, chính là của nam tử hắc y vừa mới vượt qua bọn hắn!

Quay trước quay sau đã mất đầu?

Cửu công chúa lãnh đạm nói:

- Thứ này vừa nhìn là có thể biết, hẳn là lần đầu ra ngoài xã hội, nếu không phải đặc biệt lợi hại, ví như Tiểu An chẳng hạn, như vậy tốt nhất là làm việc khiêm tốn một chút.

Diệp Huyền nghiêm túc gật đầu:

- Ta sẽ khiêm tốn!

Cửu công chúa đột nhiên quay đầu nhìn hắn:

- Khiêm tốn cái gì? Lúc cần khiêm tốc thì nên khiêm tốc, lúc cần khoa trương thì cứ khoa trương, nếu không người khác sẽ nghĩ ngươi dễ bắt nạt!

Thanh âm vừa dứt nàng đột nhiên rút Kim đao, chém thẳng tới nơi xa.

Xùy!

Một đạo Kim sắc đao mang lóe lên, ngoài mấy chục trượng, một cây đại thụ trực tiếp bị chẻ đôi, cùng lúc đó, một bóng người bị chấn bay ra mấy chục trượng.

Cửu công chúa lạnh lùng nhìn bóng người kia:

- Cút!

Người kia không dám nói, thân hình run lên một cái, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn qua bốn phía:

- Cặn bã thì đừng tới, lãng phí đao khí của ta!

Diệp Huyền: “…”

Cửu công chúa quay đầu nhìn hắn:

- Đi thôi!

Hai người tiếp tục đi, rất nhanh đã tới cửa vào sơn động, mà ngoài cửa, có một tên nam tử tóc dài, tóc rất dài, còn dài hơn của con gái, mái tóc xõa xuống, che khuất nửa bên mặt.

Trong tay nắm một thanh huyết đao, dưới chân, còn bày mấy cái đầu lâu đẫm máu.

Lúc này, nam tử tóc dài ngẩng đầu nhìn Cửu công chúa cùng Diệp Huyền, khẽ nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè, nụ cười khiến người sợ hãi. Trừ đó ra, dung mạo người này cũng vô cùng xấu, tựa như bị người thiêu sống vậy!

Nam tử tóc dài cầm trường đao chà chà trên đất, khàn giọng nói:

- Một trăm mai thượng phẩm linh thạch, phí qua đường!

Cửu công chúa nhìn qua nam tử tóc dài:

- Xấu không phải lỗi của ngươi, thế nhưng khiến ta buồn nôn thì tội ngươi đáng chết.

Nói xong, nàng quay người nhìn Diệp Huyền”

- Đánh chết hắn!

Diệp Huyền: “…”

Diệp Huyền còn chưa xuất thủ, nam tử tóc dài đã nhấc đao chém tới.

Một đạo này, thẳng thắn thoải mái, bá đạo vô cùng!

Sắc mặt Diệp Huyền lạnh xuống, hắn cũng không nương tay, Chiến ý lập tức bao phủ tay phải, cùng lúc đó, tay phải nắm chắc thành quyền.

Oanh!

Một cỗ quyền thế trào ra, quyền thế chặn lại khí thế bá đạo của nam tử tóc dài!

Nam tử tóc dài hơi híp mắt, ánh mắt có chút ngưng trọng.

Mà lúc này, Diệp Huyền đột nhiên đạp nhẹ xuống đất.

Ầm!

Mặt đất nổ tung!

Thân hình hắn như một mũi tên rời cung!

Bành!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, thoái qua, Diệp Huyền cùng nam tử tóc dài cùng lùi lại, rất nhanh, Diệp Huyền đã ổn định, mà hắn vừa dừng lại, nam tử tóc dài cũng đưa tay cầm đao, mượn lực trong đao để ổn định lại thân hình.

Diệp Huyền đang muốn động thủ, nam tử tóc dài đã lên tiếng:

- Các ngươi vào đi!

Rõ ràng, hắn nhận ra hai người Diệp Huyền không tầm thường, không muốn liều mạng!

Nghe nam tử tóc dài nói, Diệp Huyền hơi run lên, quay đầu nhìn Cửu công chúa, lúc này, Cửu công chúa đã không còn ở vị trí lúc trước!

Diệp Huyền bỗng quay đầu nhìn nam tử tóc dài, lúc này, Cửu công chúa đã xuất hiện ở đó.

Xuy xuy xuy!

Cửu công chúa liên tục rút ba đao!

Mỗi lần rút đao, đều kéo theo một tiếng bén nhọn!

Mà đao thứ ba vừa dứt, mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh.

Thu đao, Cửu công chúa quay đầu nhìn Diệp Huyền:

- Người xấu như vậy, không xứng sống sót!

Nói xong, nàng quay người bước vào động.

Diệp Huyền nhìn qua thân thể nam tử tóc dài, chỉ một cái chớp mắt, thân thể kia trực tiếp chia năm xẻ bảy, máu tươi cùng ngũ tạng bắn tung tóe…

Diệp Huyền lắc đầu:

- Lão huynh, kiếp sau đầu thai chỗ nào đẹp trai một chút.

Nói xong, hắn lại sờ mó một phen, vội vàng đuổi theo.

Thu hoạch không nhỏ.

Hiện tổng tài sản của hắn đã có năm mươi mai thượng phẩm linh thạch, hơn bốn trăm mai kim tệ! Rõ ràng, nam tử tóc dài này đã đánh cướp không ít!

Nhìn túi bên hông phình lên, Diệp Huyền thầm thở dài, phương pháp kiếm tiền nhanh nhất, quả thực chính là đi đánh cướp. Hắn phát hiện, dường như hắn hơi chút thích cảm giác này.

Hai người bước vào sơn động, trong động chia thành vô số ngõ ngách.

Nhìn thấy cảnh này, Cửu công chúa khẽ cau mày.

Mà đúng lúc này, Diệp Huyền khẽ biến sắc, bởi hắn phát hiện, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn lại bắt đầu rung động.

Cửu công chúa nhìn qua Diệp Huyền:

- Sao vậy?

Diệp Huyền trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nhìn về một phía lỗi nhỏ:

- Đi hướng này!

Cảm giác!

Hắn cảm giác được, Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn đang chỉ dẫn cái gì đó.

Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền, hỏi:

- Chắc chứ?

Diệp Huyền gật đầu.

Cửu công chúa gật nhẹ:

- Vậy đi thôi!

Diệp Huyền tin nàng, là bởi Diệp Huyền tin An Lan Tú, mà nàng cũng tin Diệp Huyền, thứ nhất là vì nhân phẩm, dám một mình cản mấy ngàn Hắc kỵ Đường quốc, mà thứ hai càng quan trọng hơn, cũng là vì An Lan Tú.

Người mà An Lan Tú nhìn trúng, nhân phẩm tuyệt không vấn đề!

Hai người đi tới lối nhỏ, càng đi xuống, sắc mặt Diệp Huyền càng thêm ngưng trọng.

Bởi trên đường, hai người gặp vô số thi thể!

Đều chết rất thảm!

Đúng như Cửu công chúa nói, cơ duyên không phải chỉ tìm là đủ, mà phải dựa vào cướp đoạt!

Hai người một đường đi xuống, chừng nửa canh giờ, Diệp Huyền phát hiện bọn hắn đã đi xuống dưới lòng đất.

- Xác định không sai chứ?

Cửu công chúa đột nhiên hỏi.

Diệp Huyền gật nhẹ:

- Đi xuống dưới đi!

Linh Tiêu kiếm trong cơ thể hắn cho hắn cảm giác, nên đi xuống dưới.

Cửu công chúa gật nhẹ, không nói, tiếp tục theo Diệp Huyền đi xuống, chừng nửa canh giờ, hai người ngừng lại, trước mắt, là một vách núi.

Hết đường?!

Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền đi tới trước vách núi, đấm ra một quyền.

Oanh!

Vách núi trực tiếp bị Diệp Huyền đánh vỡ, nhìn qua, bên trong còn đường khác.

Cửu công chúa tới bên cạnh Diệp Huyền, ngưng mắt nhìn lại, bên trong, mơ hồ có thể thấy một tòa cung điện, mà trên cung điện, lại treo một thanh kiếm đen nhánh.

Cửu công chúa nhìn qua Diệp Huyền:

- Sao ngươi biết vị trí động phủ thực sự?

Diệp Huyền cười khổ, lấy Linh Tiêu kiếm:

- Thanh kiếm này nói cho ta biết!

Cửu công chúa nhìn qua Linh Tiêu kiếm, sau đó nhìn Diệp Huyền:

- Ngươi bị ngốc sao, ta hỏi ngươi, ngươi liền trả lời sao?

Nói xong, nàng vỗ vai Diệp Huyền:

- Sau này vẫn nên giữ lại chút tâm nhãn!

Nói xong, nàng quang người bước tới tòa cung điện.

Diệp Huyền có chút im lặng, hắn đương nhiên hiểu phải lưu lại tâm nhãn, có điều, Cửu công chúa là khuê mật của An Lan Tú, hơn nữa, đi cùng một thời gian, hắn cũng cảm thấy Cửu công chúa này có thể kết giao, bởi vậy mới không giấu diếm.

Kết giao bằng hữu, quý ở hai chữ “Chân thành”!

Không kết giao thì thôi, một khi đã xác định, Diệp Huyền hắn nhất định sẽ chân thành đối đãi, đây là nguyên tắc của hắn!

Hai người đi qua, tới trước cung điện, cung điện này không quá lớn, mặc dù bốn phía có u quang thần bí chiếu rọi, nhưng chỉ càng khiến tòa cung điện này càng thêm âm u khiến người sợ hãi!

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn lên thanh hắc kiếm trên đỉnh, kiếm dài chừng ba thước, chỉnh thể đen kịt, tựa như thâm uyên, thế nhưng mũi kiếm lại ánh lên huyết quang, tựa như một điểm chu sa, cứ vật lơ lửng trên bầu trời cung điện!

Nhìn chuôi kiếm này, ánh mắt Diệp Huyền liền trở nên nóng bỏng.

Trực giác cho hắn biết, phảm giai chuôi kiếm này không thấp!

Lúc này, Cửu công chúa đột nhiên đi tới cửa chính, Diệp Huyền vội kéo tay nàng lại. Cửu công chúa nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền lắc đầu, sau đó mới thả tay, ngẩng đầu nhìn cửa chính, hơi cau màu, bản năng cho hắn biết, nơi đó nguy hiểm!

Đúng lúc này, Diệp Huyền cùng Cửu công chúa quay đầu, bên phải bọn hắn, một đôi nam nữ đi tới, nam mặt bạch bào, nữ mặc bạch y, khí độ bất phàm.

Hai người nhìn qua Diệp Huyền cùng Cửu công chúa, không nói.

- Hắc hắc!

Một tiếng cười lớn vang lên, một đạo tàn ảnh lướt tới, ngay sau đó, trên thềm đá cung điện đa xuất hiện một tên nam tử, người này mặc hắc bào rộng rải, hai tay giấu trong áo, nở nụ cười tà.

Bộp bộp!

Lại có tiếng bước chân vang lên.

Đám người theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa, một nữ tử bước tới.

Người này mặc vân bào, dáng người uyển chuyển thon dài, eo nhỏ quấn một dải lụa, càng lộ vẻ tinh tế, ngũ quan cực tinh xảo, mỗi phần đều như thượng thiên điêu khắc. Chỉ là, vẻ tuyệt mỹ này lại có chút lạnh, không chứa bất kỳ một chút tình cảm, tựa như một khối băng điêu, khiến người nhìn mà sợ.

- Là nàng!

Cửu công chúa khẽ nhíu mày.

Diệp Huyền quay đầu hỏi:

- Ai?

Cửu công chúa lãnh đạm nói:

- Một trong hai đại yêu nghiệt Thương Mộc học viện: Bắc Thần!

Thương Mộc học viện!

Diệp Huyền nhìn qua Bắc Thần, nữ nhân này sẽ không trực tiếp tìm hắn đánh một trận chứ? Mặc dù hắn không sợ, nhưng nếu đánh ở đây, đối với hắn sẽ chỉ là xấu mà không tốt!

Trong ánh mắt mọi người, Bắc Thần đi đến một bên, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, không nói nửa lời! Thế nhưng, rất nhanh nàng đã lại mở mắt, ánh mắt nhìn về phía sau lưng Diệp Huyền cùng Cửu công chúa.

Diệp Huyền cùng Cửu công chúa quay người, trước mặt bọn hắn không xa, một tên nam tử đi tới, mái tóc hỗn loạn, ăn mặc đơn sơ, thậm chí còn có chút rách rưới, sau lưng, cõng một thanh Huyền thiết trọng phủ!

Nhìn thấy người này, đám người xung quanh đều trở nên ngưng trọng.

Dù là Cửu công chúa, đáy mắt cũng ánh lên một tia đề phòng.

Nam tử rách rưới nhìn mọi người, sau đó liền đi tới một bên, cũng không nói.

Không khí xung quanh lập tức có chút trầm lại.

Đúng lúc này, nam tử hắc bào trên thềm đã đột nhiên nhìn Cửu công chúa:

- Vị này hẳn là Cửu công chúa đại danh đỉnh đỉnh của Khương quốc?!

Cửu công chúa lãnh đạm nói:

- Có gì chỉ giáo?

Nam tử hắc bào cười hắc hắc:

- Không dám, nghe nói Cửu công chúa là khuê mật của đệ nhất thiên tài Khương quốc An Lan Tú, thế nào, hôm nay An Quốc sĩ không tới?

An Quốc sĩ!

Nghe ba chữ này, đám người xung quanh đều hơi đổi sắc. Dù là nam tử cõng trọng phủ kia, cũng quay đầu nhìn Cửu công chúa.

An Lan Tú, danh tiếng không chỉ có ở Khương quốc, mà trong chư quốc, cũng vô cùng nổi tiếng, không chỉ là chư quốc, mà ngay cả các tông môn ẩn thế cũng lưu truyền tên tuổi của nàng!

Cửu công chúa trừng mắt nhìn:

- Sao ngươi biết nàng không tới?

Nghe Cửu công chúa nói, nam tử hắc bào hơi nhếch miệng, nụ cười có chút tà mị:

- Tới mới tốt, để ta xem đệ nhất thiên tài Khương quốc có danh xứng với thực hay không, hay là lại có tiếng mà không có miếng?!

- Nàng sẽ đánh chết ngươi!

Cửu công chúa lãnh đạm nói:

- Ngươi cùng nàng, không cùng một đẳng cấp!

Là khuê mật của An Lan Tú, có lẽ không ai hiểu được kinh khủng của An Lan Tú hơn nàng, An Lan Tú là loại có thể khiến thiên tài yêu nghiệt cũng phải tuyệt vọng!

Nam tử hắc bào cười cười:

- Thật sao? Ta lại rất chờ mong a!

Cửu công chúa không để ý tới đối phương, nàng nhìn qua bốn phía, nói:

- Nếu không ai tới thử trước, vậy để ta tới đi. Chúng ta đều đã tới đây, lại không ai dám lên thử trước, hẳn là đều nhận ra chỗ nguy hiểm. Cứ giằng co như vật, ai cũng cố kỵ lẫn nhau, như vậy không ai chiếm được chỗ tốt, ta có một đề nghị, chúng ta tạm thời hợp tác, lúc nào cần kết thúc, tin rằng mọi người đều tự hiểu, các ngươi thấy thế nào?

Yên lặng một hồi, đám người gật đầu, biểu thị đồng ý.

Cửu công chúa ngẩng đầu nhìn cửa điện:

- Ai tới trước?

- --------------

Phóng tác: xonevictory

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)