Chương 53-2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck

Tiêu thị lạnh nhạt nói: “Thế đạo hiện giờ rối loạn, thôn trang ở ngoại thành, tặc nhân đạo tặc càng nhiều, có phải không? Nếu như bọn họ không may gặp phải, cũng là trong số mệnh có một kiếp nạn này, làm cho người ta không thể làm gì.” Giọng nói hời hợt, lại ẩn chứa sát cơ vô hạn.

La Châm rùng mình.

“Người cũng là cô nương Tiêu gia, không biết vì sao mấy người lão Cát lão Lỗ lại cố chấp như vậy.” La Châm nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, nương cũng là cô nương Tiêu gia.” Tiêu thị híp mắt, “Nương còn là trưởng nữ của gia chủ Tiêu thị, ở Tiêu gia là kim tôn ngọc quý nhường nào, được nhiều người ủng hộ. Chú hai nương đi sớm, thím hai thủ tiết nuôi lớn đường muội, mẹ con hai người sống nương tựa vào nhau. Haizzz, thím hai nương lão nhân gia mệnh khổ, khó khăn lắm mới nuôi lớn nữ nhi, gả cho thiếu niên Tướng quân La Khởi làm vợ, cũng không sống được mấy ngày tốt, vốn vì sinh con mà nạp mạng. Đường muội vừa đi, thím hai đau lòng muốn chết, không bao lâu cũng rời đi rồi. Thím hai và đường muội của nương một đôi mẹ con này, thật đáng thương.”

La Châm ngẩn ngơ, “Là rất đáng thương.”

Tiêu thị liếc nhìn hắn, cau mày nói: “Con là nam tử hán đại trượng phu, lòng dạ cứng rắn chút thủ đoạn hung ác chút là nên, nhân từ nương tay có chỗ tốt gì?”

La Châm bị Tiêu thị nói toạc tâm sự, ngượng ngùng cúi đầu.

Giọng Tiêu thị dịu dàng, “Thím hai không có nhi tử, lại sợ tìm nhi tử làm con thừa tự đến sẽ tranh giành gia sản với đường muội, vì vậy kiên trì không chịu nhận con thừa tự, một phòng của chú hai nương đã bị chặt đứt hương hỏa. Hiện giờ trên đời này có thể nhớ tới chỗ tốt của thím hai nương, chính là mấy thị tì mà La Giản mới vừa nhắc đến đi? Đáng tiếc, mấy thị tì này, cũng muốn đến dưới cửu tuyền theo thím hai và đường muội nương rồi sao.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

La Châm sợ sệt, “Mẫu thân nói đúng lắm.”

Trên mặt Tiêu thị hiện lên nụ cười kỳ quái khác thường, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, La Giản liền sai người đến trong thôn trang gọi người.

Khó có được vị Thế tử gia của phủ Tấn Giang Hầu này chợt thông thái, “Lão Cát, lão Lỗ, Thì Thụ và Ngôn Tùng bốn nhà này cộng lại cũng phải có mười mấy miệng người, lần này trở về coi như chuyển nhà, cũng đừng quá vội vàng, cho bọn họ chút thời gian thu thập hành lý, bố trí ổn thỏa cho thân bằng, ba ngày sau các ngươi có thể trở về.”

Sau khi căn dặn xong chuyện này, La Giản giống như người không có việc gì, mỗi ngày cưỡi ngựa chương đài, tầm hoan tác nhạc, không làm việc đường hoàng.

(*) Cưỡi ngựa chương đài: Chương đài là tên phố Trường An đời Hàn, nhiều kỹ quán. Sau người ta lấy “Cưỡi ngựa chương đài” chỉ khi xen lẫn với kỹ nữ, theo đuổi niềm vui mua cười.

(**) Tầm hoan tác nhạc: Hình dung theo đuổi hưởng lạc, nghĩ cách tìm niềm vui.

Trong triều đình cũng rất náo nhiệt.

Đầu tiên là án La Giản ngộ sát xuất hiện làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối bị lật ngược, tiếp theo đó, chính là án Tri phủ Túc Châu Phương Đức Sơn tham ô có tiến triển to lớn. Ở trên công đường thị vệ phủ Hoài Viễn Vương lấy ra sổ lương thực, sổ thuế chân chính của Túc Châu, so sánh với sổ sách Phương Đức Sơn ngụy tạo sau đó, số lượng chênh lệch khổng lồ. Không chỉ có sổ sách, còn có thư hàm bí mật lui tới của hai người thuộc hạ của Phương Đức Sơn, lá thư chính là nói đến chuyện tham ô bạc thuế, chứng cứ vô cùng đòi mạng. di3n~d@n`l3q21y"d0n

Sau khi Khang Vương biết được chuyện này, lập tức nhảy dựng lên, “Làm sao có thể? Sổ sách rõ ràng đã bị đốt!” Hắn bùng nổ như sấm, sai người gọi cậu hắn Phùng Quốc Thắng đến, “Cậu, không phải cậu nói chứng cứ đã thiêu hủy sao, sao lại xuất hiện trên công đường? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!”

Sắc mặt Phùng Quốc Thắng vốn vàng, hiện giờ càng thêm vàng vọt như nến, nhìn hơi dọa người, giọng hắn khàn khàn nhận sai: “Bây giờ nghĩ lại, sổ sách này thiêu hủy thật sự vô cùng dễ dàng, thuận lợi, ta chắc bị người ta lừa…”

Sắc mặt Khang Vương tái xanh.

Phùng Quốc Thắng xấu hổ không thôi.

“Chẳng lẽ bổn Vương hao tổn Phương Đức Sơn như vậy sao?” Trong mắt Khang Vương hừng hực lửa giận, “Nếu như vậy mặc cho người trêu cợt, không những mất một quan to địa phương, còn khiến Cao Nguyên Diệu lập được công thật to! Bổn vương không cam lòng!”

Hắn một Hoàng tử sống trong nhung lụa, tự mình chạy ra ngoài châu ngoài phủ một chuyến, kết quả một chuyện không hoàn thành không nói, còn khiến cho mình tặng