Chương 55

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Puck - Diễn đàn

Mấy đứa con của La Thư đều không hợp với La Giản, con gái út còn chọc tức La Giản thành như vậy sao? Rất tốt, rất tốt.

Ngày hôm sau thời tiết đầy nắng, có mấy quần áo lụa là tuổi trung niên lui tới mật thiết với La Giản trong ngày thường hẹn La Giản cùng ra ngoại ô săn thú.

Hắn hướng về danh hoa hoa công tử, muốn săn thú với bằng hữu cũng là chuyện bình thường, Tiêu thị cũng không để trong lòng, còn hiền từ dặn dò hắn mấy câu, “A Giản, không thể sát sinh, tốt nhất bắt sống; chỉ có điều, con mồi dù sao cũng là chuyện nhỏ, bản thân con mọi chuyện nên cẩn thận, đây càng là chuyện quan trọng hơn.”

La Giản từ nhỏ đã quen bà ta như vậy, không chút để tâm đã đồng ý, hô bằng hoán hữu, khí thế hiên ngang từ phủ Tấn Giang Hầu lên đường.

(*) hô bằng hoán hữu: thành ngữ Hán ngữ, ý kêu gọi bằng hữu thu hút đồng bọn.

Hắn mặc dù thuộc về loại người rất vô dụng kia, nhưng dù sao sinh trưởng ở phủ Tấn Giang Hầu, trên người chảy dòng máu La gia, lui tới qua lại tất cả đều là con cháu quý tộc, thường sẽ cùng nhau săn thú, đánh mã cầu, tranh tài bắn tên các loại, cho nên công phu cưỡi ngựa bắn cung vẫn không có trở ngại. Sau khi đến ngoại ô, bắn được không ít con mồi như gà rừng vịt hoang thỏ hoang linh tinh, hăng hái.

(*) Mã cầu: là hoạt động thể thao ngồi trên lưng ngựa, dùng gậy đánh cầu. Hiện đại gọi là Polo.

“Lực cánh tay của La Thế tử thật tốt! Thật chính xác!” Mấy quần áo lụa là tuổi trung niên đồng hành cười trầm trồ khen ngợi hắn.

La Giản đắc ý hả hê.

Đang đắc ý, trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt cười như không cười của Lâm Đàm, tròng mắt hàm chứa châm chọc, nhớ tới chuyện đứng đắn, liền cười kêu mọi người: “Tần Thế tử, Tô huynh, Triệu huynh, Lương huynh, lại đi tới phía trước chính là Thập Lý Bảo rồi, nghe nói ở đó có khách điếm nhỏ, chế biến món ăn dân dã vô cùng tuyệt diệu, chúng ta đi qua nghỉ ngơi trong chốc lát được không? Vừa đúng thử tay nghề nhà này một chút.”

Tần Mật Thế tử phủ Lương Quốc công mừng rỡ, “Không phải chúng ta săn rất nhiều đồ hoang dã sao? Để chủ tiệm giết tại chỗ nấu tại chỗ, chẳng phải rất mới mẻ sao?”

Mọi người cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, liền hẹn đủ người, cùng nhau đi về phía Thập Lý Bảo.

Nơi vắng vẻ của Thập Lý Bảo, con đường cực ít người qua lại, so sánh với những nơi ngoại ô khác, lộ ra vẻ yên tĩnh khác lạ. dinendian.lơqid]on

Ven đường có một khách điếm cô lẻ, trước tiệm treo biển hiệu chữ “Tửu”, đoàn người đến trước cửa tiệm xuống ngựa, nhất thời tiệm nhỏ này náo nhiệt lên.

Chủ tiệm là một vị lão giả năm mươi tuổi, thấy có nhiều khách quý tới cửa như vậy, thận trọng dè dặt ra ngoài tiếp đón, La Giản lệnh cho gã sai vặt vứt gà rừng các con mồi cho hắn, “Giết tại chỗ nấu tại chỗ, nếu mùi ngon, sẽ có thưởng lớn.”

Chủ tiệm nghe được bốn chữ sẽ có thưởng lớn, mắt sáng rực lên, ân cần gật đầu, “Vâng, vâng!” Cùng hai tiểu đồng cầm gà rừng con mồi lên, xuống bếp thu dọn.

Tiệm này rất nhỏ, chỉ có đám người La Giản và Tần Mật đi vào, còn có mấy hầu hạ bên người, tôi tớ khác đều chờ ở bên ngoài, ngay cả nước miếng cũng uống không lên.

Có hai gã sai vặt nhàn rỗi nhàm chán, biết vào lúc này chủ nhân không cần bọn họ, đồ đạc, ngựa cũng không cần bọn họ trông chừng, liền nhấc chân dạo bộ, đi dạo gần đó.

Lâm Đàm mặc nam trang, cùng Lâm Khai, Lương Đống núp sau sườn núi, ngó nghiêng phía dưới.

“Bọn họ sẽ động thủ ở chỗ này sao?” Trong lòng Lương Đống còn có nghi vấn.

“Sẽ.” Lâm Đàm chắc chắn nói, “Trên con đường từ thôn trang đến kinh thành phải đi qua, nơi này là nơi đặt mai phục tốt nhất. Lương thúc, bọn đạo tặc của Hoàng Vân trại này nếu như tập kích đại đội nhân mã, thường thường sẽ chọn lựa địa hình như vậy, trước mai phục ở chỗ tối dùng tên bắn chết, sau đó cưỡi ngựa, vung trường đao chém giết từng người một, tương đối tàn bạo.”

Ánh mắt Lương Đống lạnh lùng: “Đạo tặc như vậy, thật sự nên bầm thây vạn đoạn!”

Lâm Đàm lại nói: “Đạo tặc tất nhiên hung tàn, người chủ sử sau lưng, càng thêm đáng chết.”

Lâm Khai nắm bàn tay của muội muội, “A Đàm.”

Sắc mặt Lâm Đàm quật cường.

Lương Đống biết nàng đây là đang nhớ tới chuyện cũ, không khỏi thở dài, “Đáng tiếc lúc ấy ta không có ở đây, bằng không cũng không trở thành… Haizzz, Hầu gia cũng đau lòng, mới có thể tập kích bất ngờ mấy trăm dặm một hơi tiêu diệt hết đạo tặc, lại để ta ở lại Lâm gia.” diee ndda fnleeq uysd doon

Lâm Đàm nghiêng đầu, buồn bực nói: “Ta tức giận nhất, chính là ông ngoại tiêu diệt toàn bộ đạo tặc! Lương thúc, đổi lại là thúc, sẽ một người sống cũng không để lại sao? Không muốn tra xét đến cùng án cướp này sao?”

Lương Đống yên lặng không nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn mới nhỏ giọng nói: “Có lẽ Hầu gia tức nóng nảy, giết đỏ cả mắt rồi.”

Lâm Khai nghiêng tai lắng nghe, “Lương thúc, a Đàm, có tiếng chân ngựa.”

Lương Đống và Lâm Đàm tập trung yên lặng nghe, “Đúng, có người tới.”

Dưới sườn núi có một đội ngũ thật dài đi tới, phía trước là hai người cưỡi ngựa, phía sau là năm sáu chiếc xe ngựa, phía sau xe ngựa còn có bốn năm người cưỡi ngựa. Thứ nhất đường không tốt, thứ hai người và đồ đạc trên xe ngựa chắc rất nhiều, đi cũng không nhanh, chậm rãi.

Trong buồng xe ngựa truyền đến giọng người lớn nói, tiếng cười cợt của bọn nhỏ.

Trong lòng Lâm Đàm chua xót, “Nếu chúng ta không hề đề phòng, mấy nhà thị tì bà ngoại lưu lại này rất nhanh sẽ gặp tai kiếp, người lớn bị mũi tên đâm thủng ngực, đứa bé bị trường đao chém giết, người lớn trẻ nhỏ không lưu lại…”

Lâm Khai và muội muội đứng sóng vai, tưởng tượng tình cảnh năm đó cả nhà gặp tai kiếp, trong lòng dâng