Chương 59-2: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thấm cười hì hì, “Cháu biết rõ nha, cha cậu cũng là cha của mẹ cháu, còn là ông ngoại cháu, cháu có ông ngoại rồi, hì hì.” Kéo tay La Giản, hào hứng bừng bừng nói: “Nhanh lên, cậu, chúng ta đi gặp ông ngoại.”

La Giản lề mề không chịu cất bước chân, “A Thấm, ông ngoại cháu rất hung dữ, rất đáng sợ.”

“Gạt người.” Lâm Thấm không tin.

“Thật đó.” La Giản khổ sở thở dài, “A Thấm, cậu không lừa cháu.”

La Thư hừ một tiếng, “Ông ấy hung dữ thì hung dữ, ta không sợ ông ấy!”

Năm đó nàng còn là thiếu nữ tuổi xuân được nuông chiều trong khuê các, liền dám giơ roi ngựa lên vọt tới trước mặt Tấn Giang Hầu, hiện giờ nàng đã là người trung niên, việc đời thấy cũng nhiều, từng trải phong phú nhiều lắm, tự nhiên khuyến khích càng đủ, càng thêm không sợ hãi rồi.

Mắt to của Lâm Thấm đảo lòng vòng, “Nương cũng nói như vậy, vậy ông thật sự hung dữ?”

“Rất hung dữ.” La Giản trịnh trọng gật đầu, “A Thấm, ông và Hoài Viễn Vương đều cao lớn giống nhau, rất có khí thế, cực kỳ uy nghiêm.”

Vừa nói chuyện, La Giản ôm lấy Lâm Thấm, đoàn người đi vào Lâm Lang hiên, Lâm Đàm vừa sắp xếp việc nhà xong, đang cầm sách lẳng lặng lật xem, đại ca, muội muội đều trở về, cậu cũng đi cùng, liền để sách xuống đi qua chào hỏi.

“Tỷ tỷ, ông ngoại rất hung dữ.” Lâm Thấm cười lấy lòng với nàng.

Lâm Đàm biết đây là muội muội hoang mang trong lòng, tìm mình làm tỷ tỷ đòi chủ ý, sờ sờ đầu nhỏ của muội muội, dịu dàng nói: “A Thấm đi theo tỷ tỷ có được không? Tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội.”

“Không được đâu.” Lâm Thấm cười nịnh hót hơn.

La Thư và Lâm Khai, Lâm Đàm đồng thời buồn bực, “Không được sao?” A Thấm dám nói đi theo tỷ tỷ không được, đây chính là chuyện xưa nay chưa từng thấy rồi, nàng nhất định thích tỷ tỷ, cũng rất tin tưởng tỷ tỷ.

“Vậy chuyện này như thế nào cho phải đây?” Lâm Đàm dịu dàng hỏi muội muội.

Lâm Thấm thường có chút ý tưởng ly kỳ cổ quái, ngoài dự đoán của mọi người, lại vô cùng thú vị, Lâm Đàm rất bằng lòng nghe tiếng lòng của muội muội.

Lâm Thấm cười cười, “Muốn tỷ phu cùng với muội, hì hì, tỷ phu thân cao, lợi hại, không sợ ông ngoại.”

Mẫu thân, ca ca tỷ tỷ và cậu của nàng không khỏi đồng thời cười, a Thấm, thì ra ngươi cũng biết ông ngoại dọa người, cho nên phải gọi tỷ phu lợi hại của ngươi, để cho hắn cho ngươi thêm can đảm.

Lâm Đàm vừa đỏ mặt, vừa cười.

La Giản tấm tắc lấy làm kỳ, “A Thấm, cháu thật dám nghĩ, tỷ tỷ còn chưa lấy chồng, đã chỉ điểm cho tỷ phu đến đây.” Tỷ phu của ngươi hắn cũng không phải người bình thường đâu, Hoàng trưởng tử, Hoài Viễn Vương, giống như sát thần, người lạ chớ tới gần.

Lâm Khai cười ôm lấy muội muội, “A Thấm, lúc này chúng ta không tiện làm phiền Hoài Viễn Vương Điện hạ, tương lai rồi nói. Đại ca đi cùng muội gặp ông ngoại, có được không? A Thấm yên tâm, công phu của đại ca cũng rất tốt.”

Lâm Thấm tỏ vẻ thành thật, “Đại ca cũng vô cùng tốt, giống như tỷ tỷ vậy, nhưng đại ca không cao bằng tỷ phu. Muội muốn một người cao giống ông ngoại.”

“A Khai con không đủ cao, không đạt tới yêu cầu của nhị tiểu thư chúng ta, bị con bé chê.” La Thư cười đến không thể đè nén.

Lâm Khai mỉm cười, “Buồn cười, a Thấm, mặc dù bề ngoài đại ca văn nhược chút, nhưng cũng không trở thành khiến cho muội cảm thấy không thể nhờ vả như vậy chứ.”

Lâm Khai ôm cổ hắn hôn một cái, giọng điệu giống như dụ dỗ tiểu hài tử, “Đại ca ngoan, muội không ghét bỏ ca, muội chỉ muốn một người cao bằng ông ngoại thôi.”

Mọi người càng cảm thấy buồn cười.

Nhắc tới cũng khéo, Lâm Thấm đang tính toán cần Hoài Viễn Vương cùng nàng, cho nàng thêm can đảm, Hoài Viễn Vương thật sự tới rồi.

La Thư nghe được thị nữ bẩm báo nói Hoài Viễn Vương Điện hạ đến thăm, cười đến không khép miệng được, “Nhị tiểu thư của chúng ta đây là tâm tưởng sự thành, trong đầu của con bé vừa nghĩ tới người này, người này liền đến.” Vừa nói chuyện, vừa cố ý liếc nhìn Lâm Đàm, mặt Lâm Đàm ửng đỏ, cúi đầu lui ra ngoài.

Hoài Viễn Vương muốn tới, nàng chỉ có thể tránh đi, vị hôn phu vị hôn thê, không được gặp mặt.

Thấy Hoài Viễn Vương tiến vào, mọi người không khỏi đều vẻ mặt tươi cười.

Hoài Viễn Vương bị cười đến không giải thích được.

Lâm Thấm ân cần chạy về phía