Chương 60: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Thư mừng rỡ, dẫn đầu nghênh ngang đi vào, vừa đi vừa cười nói: “Nhị muội, đa tạ đa tạ.” Thần thái vô cùng hài lòng.

Lâm Phong nhìn thấy dáng vẻ trẻ con này của La Thư, dung túng cười cười.

Đám người La Giản, Lâm Khai, Lâm Hàn, La Văn Nhân nối đuôi mà vào.

Thẩm Minh Châu còn nhỏ tuổi, được tỷ tỷ kéo quỳ xuống, lại thấy Lâm Thấm thoải mái dễ chịu được Hoài Viễn Vương ôm, dẩu môi định khóc, “Ta cũng là ngoại tôn nữ…”

Lâm Thấm nghe được nàng ta nói lời này, lập tức coi nàng ta như kẻ địch muốn cướp ông ngoại của mình, đưa tay ôm cổ Hoài Viễn Vương, tỏ vẻ khoe khoang, “Tỷ phu của ta!” Ngươi có thể giành ông ngoại với ta, nhưng ngươi có thể giành tỷ phu với ta sao?

Hoài Viễn Vương vốn ánh mắt tĩnh mịch, phong cách trầm ổn, nghe được Lâm Thấm gọi tỷ phu, gò má tuấn mỹ trong lúc bất giác lại ửng đỏ.

“Đại thiếu phu nhân không cần đa lễ.” Hoài Viễn Vương lạnh nhạt nói.

Nói xong, Hoài Viễn Vương ôm Lâm Thấm rời đi, lưu lại mẹ con La Anh, Thẩm Minh Họa cô lẻ quỳ gối ngoài viện Triêu Huy.

La Anh từ nhỏ được Tiêu thị che chở, sau khi lớn lên lại gả vào Tướng phủ, nào chịu nổi khó chịu như vậy? Nàng căm phẫn không dứt, căm hận nói với Thẩm Minh Họa: “Họa nhi, con phải nhớ kỹ hôm nay nương bị sỉ nhục, tương lai có một ngày con được gả vào Hoàng gia làm Vương phi, phải thay nương xuất ra một ngụm tức này!”

Thẩm Minh Họa nhìn theo bóng lưng Hoài Viễn Vương, suy nghĩ dao động.

Thẩm Minh Châu thút tha thút thít muốn khóc.

“Họa nhi, con có nghe được lời của nương không?” La Anh ngay cả tiểu nữ nhi thường ngày yêu thương cũng không khuyên bảo, lạnh giọng nói.

Thẩm Minh Họa làm như không nghe thấy câu hỏi của nàng, ánh mắt si ngốc, “Trước kia luôn nghe nói đại Điện hạ là một kẻ vũ phu, tính tình tàn bạo, giết người như ngóe, không biết lễ nghi, hôm nay gặp mặt lại phát hiện, thì ra vốn không phải như vậy. Hoài Viễn Vương rõ ràng là một vị nam tử cao lớn vững vàng, nhân phẩm đoan trang tài đức thâm hậu, đối xử với nhạc gia mình…” Tốt như vậy, săn sóc như vậy.

La Anh chợt túm lấy tay Thẩm Minh Họa, vẻ mặt nghiêm nghị, “Họa nhi, con đang nghĩ cái gì?”

Thẩm Minh Họa bỗng nhiên tỉnh táo, trên mặt dâng lên đỏ ửng nhàn nhạt, “Không có gì, thì ra Hoài Viễn Vương Điện hạ khác biệt lời đồn đại rất lớn, hắn tuyệt đối không phải là một kẻ vũ phu. Nương, mới vừa rồi người nói gì? Phải nói về sau thay người ra một ngụm tức này đúng không? Chuyện này sợ rằng hơi khó khăn.”

“Con có ý gì?” Thái độ La Anh hung dữ.

Thẩm Minh Họa kéo Thẩm Minh Châu dịu dàng dụ dỗ nàng, chậm rãi nói: “Ý tứ người nói không phải là để cho con có một ngày cũng đối xử như vậy với dì cả sao, nhưng người không nghĩ tới sao, chỉ cần Hoài Viễn Vương còn là Hoài Viễn Vương, chuyện này không có khả năng. Lâm Đàm sẽ trước con một bước gả vào Hoàng thất, trở thành Hoàng trưởng tử phi, về công về tư, con đều không thể làm khó dì cả. Làm khó dì ấy, chẳng phải tương đương với ngay mặt tuyên chiến với Hoàng trưởng tử phi sao? Quá không thận trọng.”

“Nàng ta sao có thể làm khó dễ ta?” La Anh cực kỳ giận dữ.

“Lúc này người chỉ là đại thiếu phu nhân Thẩm phủ, hoàn toàn không có liên quan với Hoàng gia.” Thẩm Minh Họa nhỏ giọng nói ra.

La Anh cảm thấy trong bụng quặn đau một trận, “Không được, nương sắp bị tức chết. Họa nhi, đời này của nương cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, bị thua thiệt như vậy, trước kia La Thư luôn là bại tướng dưới tay nương. Tính tình nàng ta nóng nảy dễ kích động, nương liền dễ dàng có thể chọc giận nàng ta, cãi lộn, hiện giờ nàng ta sắp đè lên trên đầu nương.”

Giọng Thẩm Minh Họa mềm mại, đỡ La Anh, thay nàng phủi bụi đất trên đầu gối, “Nương, trước kia người có bà ngoại giúp một tay, muốn thắng dì cả dĩ nhiên dễ dàng. Hiện giờ, nàng ta có một nữ nhi sắp làm Hoàng tử phi, có một vị hôn phu làm cận thị của Thiên tử, người muốn thắng nàng ta dĩ nhiên không dễ dàng. Chuyện này cũng không có gì không tốt, nương, chúng ta chờ ở bên ngoài là