Chương 61: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở trong mắt người đời hình tượng của Tấn Giang Hầu từ trước đến giờ là con người rắn rỏi, ở trong mắt con cháu của ông xem ra càng thêm không cận nhân tình lại cố chấp không thể thúc giục, lúc nào mà thấy được có tiểu nữ hài nhi cưỡi trên bả vai ông? Thật đúng là chuyện lạ việc lạ nằm mộng cũng không nghĩ đến.

Thế nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy thật sự xảy ra, Tấn Giang Hầu vẫn như thường ngày trầm mặc ít nói, sâu như đầm nước vững như núi cao, nhưng trên vai ông cưỡi một tiểu cô nương như đóa hoa, còn cười hì hì rất sung sướng…

Tình cảnh này, thật giống như gốc cây cổ thụ ngàn năm trên mỏm đá mới mọc ra một mầm nhánh non mềm, rất kỳ quái, rất có sinh mệnh lực, có một vẻ đẹp chấn động lòng người.

Tiêu thị dụi mắt một cái, quả thật không thể tin nổi tất cả bản thân đang nhìn thấy.

“Ta đang nằm mơ, ta đang nằm mơ sao?” Ánh nến chiếu rọi xuống, bà e sợ cho rằng mình bị hoa mắt, lại dụi dụi mắt.

Không sai, Lâm Thấm thật sự cưỡi trên cổ Tấn Giang Hầu, nở nụ cười như hoa.

Khổ sở, chua cay, đau đớn, ghen tỵ, đủ loại cảm xúc gào thét mà đến, kích động trong lòng Tiêu thị, khiến cho bà thật sự cực kỳ khổ sở, “La Khởi, ông cũng có lúc như vậy sao? Ta còn tưởng rằng ông là một tảng băng ngàn năm không đổi, một cục sắt cực kỳ cứng rắn, đời này vĩnh viễn không có lúc nhu tình mật ý đó. Những năm này ta đây phí hết tâm tư như thế nào, lấy ra tất cả vốn liếng tới lấy lòng ông, ông lại chưa từng cho tôi sắc mặt, ông đối với nhi tử, nữ nhi ta, tôn tử tôn nữ cũng chưa từng như vậy.” Tiêu thị nghĩ đến Tấn Giang Hầu cho tới nay đối xử với bà như thế nào, giận đến quả thật muốn nổi điên.

Nếu như Tấn Giang Hầu thật sự trầm mặc như núi với bất kỳ ai, đó cũng thôi đi, nhưng ông lại để cho Lâm Thấm cưỡi lên cổ ông, nói rõ ông cũng có lúc nuông chiều hài tử, cũng sẽ có lúc mềm lòng!

Làm người sợ nhất so sánh, hơn nữa Tiêu thị vốn là trưởng nữ gia chủ Tiêu thị Lan Lăng, địa vị của bà ở Tiêu gia thắng Tiêu Huỳnh là thê tử nguyên phối của Tấn Giang Hầu, bà ngoại của Lâm Thấm xa xa. Nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, bà vốn là thiên chi kiều nữ lại không thể không uất uất ức ức gả cho chồng đường muội mình, thành điền phòng kế thất, bà càng thêm không nhịn được so sánh với Tiêu Huỳnh, muốn khắp mọi nơi đều thắng Tiêu Huỳnh, trong lòng mới thoáng bình yên chút. Ngày trước còn may, mặc dù nhi tử ruột của Tiêu Huỳnh là Thế tử, nhưng La Giản là một người ai cũng biết chính là hoàn khố, một ngày nào đó sẽ bị đoạt mất vị trí Thế tử chạy về nông thôn ẩn cư, phủ Tấn Giang Hầu này tương lai là của La Châm. Còn nữ nhi mà Tiêu Huỳnh liều mạng sinh hạ tính tình táo bạo, không ai không biết, sau khi lớn lên không ai dám cưới, không thể làm gì khác hơn là gả cho một kẻ cô nhi không cha không mẹ, so sánh với La Anh gả vào Tướng phủ, quả thật là một kẻ trên trời, một người dưới đất. Tiêu thị thường so sánh nhi tử nữ nhi của mình với nhi tử nữ nhi của Tiêu Huỳnh nhiều lần, đắc chí vừa lòng, khí thế dương dương tự đắc, thỏa thuê mãn nguyện. Nhưng những ngày này chuyện phát sinh từng chút một phá hủy khổ tâm tính toán nhiều năm của bà, La Giản bắt đầu có tiền đồ rồi, bắt