Chương 62: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Ông ngoại, con thương người." Lâm Thấm nhu thuận nói.

Lời này vốn có chút rối rắm, giọng nói tiểu nữ hài ngọt ngào ngây thơ dù nói gì cũng đáng yêu, Tấn Giang hầu nghe xong chỉ yên lặng không nói gì sờ sờ đầu Lâm Thấm, cũng không tức giận hay mất hứng.

Ông ngoại cao lớn cùng ngoại tôn nữ xinh xắn non nớt ở cùng một chỗ, nhìn qua làm người ta vui mừng, lại làm nhân tâm chua xót.

La Thư quay lưng lại, xoa xoa ánh mắt.

Tính tình nàng tuy nhiên không tốt, nhưng tâm địa rất thiện lương.

Lâm Phong cầm tay nàng, trấn an vỗ vỗ.

La Thư thấp giọng nói: "Đáng tiếc A Đàm chúng ta lúc này không có ở đây, không gặp được ông ngoại của nó. Nếu thấy A Đàm, phụ thân chắc sẽ rất thích." Lâm Phong mỉm cười, "Kia còn phải nói sao? Phu nhân, nhạc phụ nhất định sẽ rất thích A Đàm, A Đàm của chúng ta là cô nương tốt cỡ nào chứ." Nói đến Lâm Đàm, phu thê hai người rất kiêu ngạo.

Lâm Đàm cô nương cố ý muốn thay Lâm Khai gánh vác Lâm gia là đứa con trưởng có trách nhiệm, cho tới giờ chưa bao giừ để phụ mẫu nàng thất vọng.

Tiêu thị cùng nữ nhân, tôn tử tôn nữ của nàng ra khỏi bữa tiệc trước tiên, Nhương thị nhìn La Giản, lại nhìn bóng lưng đám người Tiêu thị, không biết đi theo ai. Nàng luôn luôn theo Tiêu thị, vâng lệnh nghe theo Tiêu thị, đúng là Tấn Giang Hầu phủ nhiều như vậy năm cũng chưa từng xuất hiện tình hình như hôm nay, một bên là Tấn Giang Hầu, La Giản, một bên là Tiêu thị, Nhương thị không biết mình nên dựa vào bên nào.

Sắc mặt nàng lo sợ nghi hoặc, đứng ngồi không yên, không biết làm sao.

Tề thị thê tử La Lạp, cùng Lý thị thê tử La Địch tiễn đưa Tiêu thị, vẫn hầu hạ ở tiểu hoa sảnh như cũ. Tề thị rất có mắt, thấy Tấn Giang Hầu bị Lâm Thấm dụ dỗ sắc mặt dần dần sáng sủa, nhân cơ hội mang theo con trai La Văn Xuân, La Văn Y cùng con gái La Văn Quân đến trước mặt Tấn Giang Hầu, "Phụ thân, mấy đứa bé mỗi ngày đều ở chỗ tổ phụ cùng phụ thân chúng, hôm nay nhìn thấy người trở về, bọn nhỏ đều rất vui."

La Văn Xuân mười ba tuổi, La Văn Y mười một tuổi, hai thiếu niên đều cao lớn hơn bạn cùng tuổi, mắt to mày rậm rất có tinh thần. Tấn Giang Hầu nhìn thấy tôn tử, sắc mặt uy nghiêm mà già nua trở nên nhu hòa, ấm giọng nói: "Phụ thân của các người cũng rất nhớ các ngươi, nhờ tổ phụ mang theo rất nhiều đặc sản biên thành trở về. Xuân Nhi, Y Nhi, chăm đọc sách tập võ, đến sang năm có thể đoàn tụ với người một nhà rồi."

La Lạp cùng La Địch năm nay sẽ trở lại kinh thành mừng năm mới.

La Văn Xuân và La Văn Y biết chưa đến nửa năm nữa là có thể gặp phụ thân, vui đến đỏ cả mặt.

Tuổi của La Văn Quân nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, năm nay tám tuổi, nàng là hài tử nhỏ nhất của Tề thị, cũng là nữ nhi duy nhất, đáng yêu, tính tình cũng rất hoạt bát. Quy củ chào hỏi Tấn Giang Hầu xong, nàng cười chào hỏi Lâm Thấm, "Tiểu biểu muội, muội xuống chơi với chúng ta, được không?"

"Cảm ơn biểu tỷ, không cần." Lâm Thấm nhìn nàng một cái, rồi cự tuyệt.

Tề thị cười khanh khách hỏi: "A Thấm, chơi với biểu tỷ không vui sao?" Lâm Thấm cho Tề thị một gương mặt cười xán lạn, "Không cần, tam cữu mẫu, biểu tỷ lớn quá, ta còn nhỏ." Tề thị lúc này mới hiểu được, thì ra nàng là ghét bỏ La Văn Quân lớn tuổi, không chơi cùng nàng, không khỏi hé miệng cười, "Cũng đúng, Văn Quân biểu tỷ tám tuổi, cháu mới ba bốn tuổi, cũng kém một chút."

Lâm Thấm lễ phép cười cười, không nói tiếp nữa.

La Văn Xuân, La Văn Y cùng La Văn Quân ít nhiều vẫn hơi sợ Tấn Giang Hầu, không dám thả lỏng nói chuyện. Tề thị dẫn bọn hắn tới trước mặt Tấn Giang hầu xong, cũng về chỗ ngồi. Đợi các nàng đi rồi, Lâm Thấm mới mở tay che tai Tấn Giang Hầu ra, "Con không thích nhất là người tám tuổi người, hừ, tám tuổi có thể nói con sao!"

Tấn Giang Hầu nghe như lọt vào trong sương mù, không hiểu. Hắn coi như là người kiến thức rộng rãi, đối với lời nói của Lâm Thấm lại khiến hắn có cảm giác vô lực, không rõ, thật sự không rõ.

"Hiền tế, ngươi tới đây một chút." Tấn Giang Hầu gọi Lâm Phong.

Lâm Phong theo tiếng tới, "Nhạc phụ đại nhân có gì phân phó?" Giọng Tấn giang Hầu không lớn, "Ngươi xem A Thấm nói cái gì tám tuổi, bốn tuổi, hai tuổi, giải thích rõ ràng cho ta." Lâm Phong vui vẻ nói, "Nhạc phụ đại nhân, chuyện là như vậy..." Một ngày một tháng một năm kia Lâm Đàm nói Lâm Hàn, Lâm Hàn nói Lâm Thấm, Lâm Thấm xoay người phát hiện ra chính mình không còn ai có thể nói, "... Cứ như vậy, vốn là Hoài Viễn Vương muốn tìm cho nàng con lừa nhỏ, A Thư càng làm hai tuổi thất mẫu cữu huynh cũng cho vào, A Thấm liền có người có thể nói. Nhưng, trừ bỏ ca ca tỷ tỷ của nàng, nàng không thích người khác nói nàng, mặc kệ là mười sáu tuổi, hay là tám tuổi."

Tấn Giang Hầu lúc này mới hiểu được chuyện gì xảy ra, không biết nên khóc hay cười.

Lý thị cũng mang con trai của nàng La Văn Chỉ, La Văn Trinh cùng con gái La Văn Tĩnh, lại thêm một con gái thứ xuất La Văn Mẫn tới bồi Tấn Giang Hầu mấy câu. Lý