Chương 167: Thời khắc nguy hiểm nhất

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Mèo Bụng Phệ

Kế Duyên nghiêng đầu nhìn "Sở Minh Tài" bên cạnh, rồi nâng chén trà nhỏ lên nhấp một ngụm.

“Thật sự là đúng dịp, vừa mới nhắc tới lão Long thì lão đã đến.”

Nhìn thấy sắc mặt khó coi và sự tức tối buồn phiền của Sở Minh Tài, Kế Duyên lại cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

“Đừng nhìn lão Long này đã một nghìn tuổi rồi, thực ra có đôi khi lão rất ngang ngược, hẹp hòi đấy. Nếu ta và ngài ngồi đây uống trà nhưng không nói cho lão biết, thì nhất định lão sẽ nhớ kỹ lần này. Lần trước sinh nhật của lão, ta phải chịu thiệt thòi, nên vẫn phải gọi cho lão một tiếng!”

Cơ bản thì tất cả những điều Kế Duyên nói đều là thật. Hắn lại nghe được Sở Minh Tài bóp mạnh chén trà tới suýt vỡ, gã hằn học, ngồi cả buổi cũng không nói được câu nào.

Sở Minh Tài không phải không nghĩ ra lý do để ngăn Kế Duyên gặp lão Long mà là giờ gã đã ngộ ra và thấm thía cái gì gọi là "thế cục mạnh hơn người’.

Chẳng qua Kế Duyên còn chưa nghĩ ra nên dùng biện pháp gì để báo cho lão Long biết mình đang ở đây, thì phát hiện ra có một cơn gió mát ẩm ướt, hỗn tạp thổi tới. Kế Duyên theo bản năng đưa tay phải ra.

Một sợi tóc thật dài phiêu đãng trong gió, tự nhiên bay tới trong tay hắn.

Vẻ mặt hắn không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc. Hắn suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Lúc sợi tóc bay vào phạm vi Hoàng phủ, hắn đã có một cảm ứng rất nhỏ, hơn nữa, hắn biết rõ đây không phải do lão Long thi pháp đưa tới, mà là tóc của hắn quay trở về.

Toàn bộ sự chú ý của Sở Minh Tài đều nằm trên người Kế Duyên. Thậm chí, trong khoảnh khắc, gã còn quên mất là có một vị Chân Long đang ở trên trời bay tới đây.

So với Kế Duyên, Sở Minh Tài thấy được hai điểm. Thứ nhất là sợi tóc dài này tự quay về, dù không có dấu vết pháp lực, lại không có cảm giác thân thiết với Kế Duyên. Quan trọng ở chỗ Kế Duyên cũng không để ý tới điểm thứ hai.

Cơn gió cuốn theo một chút nước mưa và bụi bặm, thổi vào trong phòng. Bụi đất đến trước người Kế Duyên liền tự động rơi xuống. Từ góc độ của Chân Ma, gã nhìn thấy những giọt nước nhỏ màu xám dính lên quần áo Kế Duyên. Hiện tượng chỉ có những hạt nước được giữ lại, còn bụi bẩn tự rơi đi có lẽ không phải là Tị Trần Thuật (*).

(*) Tị Trần thuật: thuật tránh bụi

Trong lúc Sở Minh Tài đang nhìn lén biểu hiện của Kế Duyên, cũng phát hiện ra hắn đang nhìn cọng tóc kia. Hắn vẫn chưa phát hiện ra chuyện trên người mình, hoặc là không thèm để ý, nhìn tự nhiên vô cùng, lại càng không cần phải nói đến chuyện dùng thuật pháp gì đó.

Có câu nói “bản chất một người được thấy từ những điều nhỏ bé”, Chân Ma cũng ít khi gặp tình huống như vậy. Dù gã không rõ điều này có ý nghĩa như thế nào, nhưng trong lòng tự nhiên thốt lên một câu “Vô Cấu Chân Thân” (*), là một từ vốn hoàn toàn xa lạ với gã.

(*) Vô cấu chân thân: thân thể không dính bụi bẩn

‘Người bên cạnh này… chỉ sợ không tầm thường, vượt quá sự tưởng tượng của ta… Sao lại có một vị Chân Tiên kinh khủng như vậy vẫn một mực ẩn núp ở Đại Trinh này, mà khắp nơi chẳng có ai hay biết gì?’

Một lúc sau, Kế Duyên đã nhìn kỹ sợi tóc của mình. Hắn muốn thử một phen, nên dứt khoát cởi mũ đạo sĩ, đưa sợi tóc dính lên đầu mình.

Da đầu hơi ngứa một chút, sợi tóc rõ ràng đã trở về, khiến cho trong lòng hắn tấm tắc kêu kỳ lạ.

Vù... Vù...

Trước phòng, mưa phùn mịt mờ hòa lẫn vào nhau, lúc này gió cũng thổi mạnh hơn, xem ra có chút không bình thường. Nhờ vậy, sự chú ý của Kế Duyên và Sở Minh Tài vốn đang thấp thỏm không yên đã quay trở lại phía trước phòng khách.

"Lạch cạch... Đùng cạch cạch cạch..."

Cánh cửa phòng khách đang mở không ngừng đong đưa, phát ra âm thanh cũng hỗn loạn như tiếng gió.

Một luồng khí tức tanh tưởi dày đặc, cảm giác như có đám mây đen đang bao phủ toàn bộ phạm vi huyện Đông Nhạc. Ở Mậu Tiền trấn bên này, sắc trời cũng trở nên u ám.

“Ầm ầm…”

Phía chân trời, sấm sét đì đùng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, một tia chớp lóe lên chiếu sáng cả một vùng.

Vào lúc ánh chớp chiếu sáng cả trời đất, trước phòng khách của Hoàng phủ xuất hiện hai ngươi mặc áo gấm. Một già một trẻ, chính là hai cha con Ứng gia của Thông Thiên giang. Lúc này, bụi bặm đầy trời cùng cuồng phong, mưa phùn mờ mịt vây quanh hai người.

“Ừng ực…”

Sở Minh Tài bưng chén trà nhỏ, nặng nề nhấp một ngụm nước trà.

“Ha ha ha ha… Ta đã biết là đi theo sợi tóc kia nhất định sẽ tìm ra Kế tiên sinh mà, có điều không nghĩ tới còn có kinh hỉ, ha ha ha ha…”

Ban đầu thanh âm của lão Long còn sang sảng, sau đó chuyển sang khàn khàn, bởi vì từ khóe miệng lão không ngừng có Long khí tràn ra.

Long tử Ứng Phong thì thực tế hơn cha mình một chút. Y nhìn lướt qua Sở Minh Tài, sau đó ánh mắt tập trung trên người Kế Duyên, cung kính chắp tay với hắn.

"Tiểu chất ra mắt Kế thúc thúc!"

“Ừ, con cá mè hoa lần trước rất ngon, ta đã nhận tình cảm của điện hạ rồi.”

Tiếng “Kế thúc thúc” này của Ứng Phong làm cho Kế Duyên rất thoải mái, dù sao cũng hợp với hoàn cảnh. Bình thường vị Long Tử này quá quấn người, bây giờ nhìn cũng thuận mắt hơn nhiều.

Ứng Phong vốn đang duy trì nghiêm túc, lúc này cũng kìm không được nét vui sướng trên khuôn mặt. Trong lòng y lại càng mừng thầm.

“Hà hà hà... Kế thúc thúc thích là tốt rồi, con chỉ thuận tay mà làm thôi..."

Có điều nhận thấy không khí nơi đây hơi khác thường, Ứng Phong vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, liền có chừng mực mà nhỏ giọng lại.

Kế Duyên đứng dậy, chắp tay với lão Long.

“Ứng lão tiên sinh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, lại đây uống trà nào!”

Lão Long cũng chắp tay đáp lễ.

“Đương nhiên là tốt rồi. Nếu không phải trong suốt tiết Mang chủng, ta phải bôn ba nhiều nơi, tương đối bận rộn, thì ta sớm đến Tịnh Châu bái phỏng Kế tiên sinh rồi. Chẳng qua, hôm nay lại vừa khéo, khà khà khà…”

Lão Long cười rộ lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Sở Minh Tài.

“Thật trùng hợp, quá trùng hợp, ha ha ha ha…”

Hắn cũng cười phụ họa một câu.

Hai bên chào hỏi lẫn nhau, giống như hoàn toàn không quan tâm tới người ngoài như Sở Minh Tài. Nhưng một luồng áp lực cực lớn tụ lại bên bàn này, dồn hết lên người gã, khiến cho Chân Ma cảm thấy trên đầu như có núi Thái Sơn đè ép, bên dưới như ngồi trên đống lửa. Tâm trạng của gã không cần nói cũng biết là cực kỳ khó chịu.

Kết quả là một lúc sau, chỗ ngồi trong phòng khách Hoàng phủ sinh ra biến hóa vi diệu.

Kế Duyên và Sở Minh Tài vẫn ngồi hai bên trái phải như trước. Còn lão Long Ứng Hoàng và Long Tử Ứng Phong lại ngồi sang phía bên cạnh Sở Minh Tài, khiến cho vị Chân Ma này giống như bị kẹp ở giữa. Từ lúc bắt đầu, khuôn mặt gã vẫn âm trầm khó coi.

...

“A a a…. Thì ra vị Hoàng Hưng Nghiệp này thai nghén ra “Nhân Thân Thần”? Chuyện này quả thực hiếm thấy!”

Vừa mới nghe Kế Duyên kể tiền căn hậu quả sơ lược một lần, lão Long cũng kinh ngạc lên tiếng. Sau đó, lão lại nhìn chằm chằm Sở Minh Tài, không phải một mà là hai cặp mắt rồng của cha con Ứng gia cùng nhìn.

“Đúng vậy, quả thực hiếm thấy. Kế mỗ cũng thực sự kinh ngạc một phen đấy.”

Nếu lúc trước đã được lão Long gọi một tiếng “Kế tiên sinh”, hắn cũng không tự nhận là “kẻ hèn này” nữa.

Nói xong những lời mở đầu này, kế tiếp chính là tiết mục cuối cùng rồi.

Kế Duyên đặt chén trà xuống, rồi nhấc ấm lên lần nữa, chủ động châm trà vào chén của Sở Minh Tài. Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười.

“Xem ra ngài rất thích uống trà nhỉ, cho nên uống hơi nhanh. Mấy việc vụn vặt đã xong rồi, chúng ta cũng nên bàn tiếp chuyện chính thôi.”

Đang nói chuyện, Kế Duyên nhìn qua lão Long, sau đó lại dời ánh mắt lên người Sở Minh Tài.

“Thực không dám giấu giếm, lúc trước ngài đây có nói đến chuyện náo nhiệt ở Đại Trinh, rốt cuộc đó là chuyện gì. Ta nhàn tản đã quen, nên không nắm bắt được tin tức, thật đúng là chưa từng nghe qua.”

Sở Minh Tài há to miệng, một chữ “Đây…” còn chưa nói xong, lão Long liền kinh ngạc nói.

“Vậy mà Kế tiên sinh không biết sao? Ha ha ha… Cũng đúng cũng đúng, chính ta cũng mới biết không bao lâu, mà thời gian này Kế tiên sinh lại yêu thích nhàn vân dã hạc, cho nên càng không có khả năng nghe ngóng được tin gì rồi.”

Ngón tay lão Long khẽ cong lại, ấm trà tự động bay đến rồi rót nước vào ly.

“Nghe đồn ở Thiên Huyền Động Thiên bên trong Thiên Cơ Các, mấy năm trước có ba vị râu dài tìm tiểu Hóa Đạo thạch mà sinh cảm ngộ nên đã gieo quẻ. Một năm sau, quẻ thành, tính được ở phía nam Đông Thổ Vân Châu, ừ, chính là lãnh thổ nước Đại Trinh, ẩn hiện vận số cực lớn, trong đó ẩn giấu đạo duyên vô cùng vô tận.”

"Còn gì nữa không?"

“Không còn. Nghe nói hiện tại Thiên Huyền Động Thiên đã mở toàn bộ cấm chế, hoàn toàn phong bế rồi. Thiên Cơ Các từ chối mọi cuộc thăm viếng. Ba ông lão râu dài kia dường như đều bị thương nặng, cũng không biết tin tức truyền tới như thế nào.”

Rốt cuộc Sở Minh Tài cũng tìm được cơ hội nói một câu. Vì muốn hòa hoãn không khí nên giọng điệu của gã cũng cực kỳ nhẹ nhàng.

“Chuyện bực này có thể truyền ra ngoài vốn dĩ rất kỳ lạ. Cho nên thật giả lẫn lộn, lại không có cách nào để chứng thực với Thiên Cơ Các. Chuyện náo nhiệt ở Đại Trinh cũng từ đó mà ra. Ta cũng tới đây để hóng chuyện thì thấy Hoàng Hưng Nghiệp thai nghén ra “Nhân Thân Thần”, nên nhất thời hiếu kỳ mà nhìn lâu hơn một chút…”

Lão Long lạnh nhạt nhìn về phía gã.

“A? Vậy thân xác này là của ngươi à? Chuyện trước kia là sao? Bằng hữu của ta mặc dù không phân biệt yêu, ma, tiên, nhưng lại rất ghét những kẻ tà đạo làm điều ác. Đừng nhìn hắn tươi cười cùng ngươi uống trà, kiếm ý vạn trượng bên trong Thanh Đằng kiếm đã sắp không kìm nổi nữa rồi.”

"Khà khà khà khà..."

Long tử Ứng Phong cũng nở nụ cười không chút phúc hậu. Dù sao cha mình và Kế thúc thúc đều ở đây, y không có chút áp lực nào, ngồi xem náo nhiệt thì ngại gì chuyện lớn.

Nghe lời này của lão Long, Sở Minh Tài có cảm giác toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt gã liếc xéo qua tiên kiếm sau lưng Kế Duyên. Rõ ràng nó yên tĩnh, thậm chí không có chút kiếm ý nào toát ra, nhưng gã lại không biết thứ này không động thì thôi, mà đã động thì sẽ kinh thiên cỡ nào

Bên trái có Chân Long, bên phải có Chân Tiên, mà Chân Long này là lão Long ngàn tuổi, Chân Tiên lại càng sâu không lường được. Gã hiểu ra “đây là thời khắc nguy hiểm nhất đời mình”.