Chương 187: Tâm tình thay đổi theo sự tình

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Mèo Bụng Phệ

Rất nhiều tu sĩ đại thần thông của Ngọc Hoài Sơn đều đồng loạt ra tay, củng cố khí cơ cả trong lẫn ngoài cơ thể Cừu Phong. Đồng thời, những tu sĩ khác liên thủ, phối hợp với trận pháp ở Ngọc Khung Điện, chặt đứt sự liên hệ khí cơ với thiên địa bên ngoài.

Lúc này, âm thanh "Ô...ô...n...g" rung rung của chuông vàng ở trong điện mới dần an ổn trở lại. Sau khoảng hơn mười mấy lần hô hấp, nó mới hoàn toàn yên tĩnh. Cùng lúc đó, khí cơ của Cừu Phong cũng vững vàng hơn. Toàn bộ đám người bước vào trạng thái nhập định, bao phủ bên trong một tầng pháp quang, tạm thời ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Tình huống vừa rồi chắc chắn không có khả năng sinh ra tâm ma. Ở đây có nhiều tu sĩ của Ngọc Hoài Sơn, hơn nữa, nơi này còn là Ngọc Khung Điện của Ngọc Chú Phong, càng không có khả năng bị ngoại ma xâm nhập.

Hiện tại, đám tu sĩ đều mặt ủ mày chau. Nhâm Bất Đồng nhìn Dương Minh bên cạnh, lại nhìn Cừu Phong đang được bao bọc trong một tầng pháp quang.

"Lẽ nào Chân Tiên lại đáng kính, đáng sợ như vậy?"

Ngoài sự kinh hãi, rất nhiều tu sĩ bên cạnh cũng khó tránh khỏi hiếu kỳ.

"Trong lúc Kế tiên sinh vô tình cảm nhận sự thay đổi của thế sự, lại dẫn tới hiện tượng lạ như vậy, có phải là ý cảnh ở trong thân thể hiển hóa ra bên ngoài không?"

"Đại đạo biến thiên, thế sự xoay vần..."

Đúng như lời nói của Nhâm Bất Đồng, quả thật từng vị Chân nhân đều có cảm giác đáng kính, đáng sợ này.

Cừu Phong chỉ ngồi bên cạnh rồi có cảm giác, vừa nãy chỉ kể lại một thoáng, lại gặp phải nguy hiểm tựa như kẻ có đạo hạnh không sâu nhưng cố tình tiết lộ thiên cơ. Có điều đây cũng chỉ tương tự chứ tuyệt đối không giống như vậy. Với tu vi của Cừu Phong không thể không rõ loại tình huống kia, hơn nữa, chuông vàng trong điện cũng rung vang không ngừng lại càng kỳ dị vô cùng.

Tay phải Cư Nguyên Tử vuốt râu, tay trái bấm đốt ngón tay, ánh mắt lay động không nắm chắc. Lão thử mấy lần đều không thu được kết quả gì. Sau khi nghe mấy vị đạo hữu khác bàn luận, lão bèn mở miệng nói.

"Không đúng, có chút không đúng. Cao nhân đẳng cấp Chân Tiên xác thực khó có thể phỏng đoán, vô cùng thần diệu, nhưng lão phu cũng đã từng gặp qua. Còn vị Kế tiên sinh này....thật là không thể tưởng tượng rồi.... Quả giống như...."

Cư Nguyên Tử vô thức nhìn tầng pháp quang bao quanh Cừu Phong và xung quanh Ngọc Khung Điện, không nói thêm gì nữa.

Đám tu sĩ Ngọc Hoài Sơn cũng có thể ngầm hiểu ý tứ trong đó.

"Đạo diệu Chân Tiên không thể để chúng ta đoán mò. Vả lại, cảnh giới Chân Tiên cũng có phân chia cao thấp!"

"Đúng vậy, đúng vậy. Quan trọng là nếu Kế tiên sinh cảm thấy Ngọc Hoài Sơn không tệ, hòa giải thù cũ giữa chúng ta và Long Quân, xem như đây là chuyện vui."

Những lời vừa nói ra không có tu sĩ nào phản bác. Dĩ nhiên, đám tu sĩ Ngọc Hoài Sơn muốn tin rằng Kế Duyên đã có tác động, chứ không phải do lão Chân Long ở Thông Thiên giang kia rộng lượng bỏ qua. Chuyện này cũng xem như có chút thiên vị cá nhân ở bên trong.

"Đúng vậy, mặc dù Sơn nhạc phù chiếu không thể cho người khác xem, nhưng lão phu cho rằng chúng ta có thể tặng những nghiên cứu tâm đắc của Ngọc Hoài Sơn về phù chiếu sắc lệnh cho Kế tiên sinh!"

"Chuyện này chỉ e là không ổn. Chân Tiên tinh thông Sắc lệnh sao có để ý tới chút đồ vật này của chúng ta chứ?"

"Đạo hữu nói lời này sai rồi. Kế tiên sinh đâu nói rõ ràng với Cừu đạo hữu, mà chỉ nhắc thầm mà thôi. Còn đây là chúng ta bày tỏ tấm lòng, nặng ý nhưng không nặng lễ, xem như báo cho Kế tiên sinh biết rằng chúng ta đã nghiêm túc thảo luận ở trong núi. Quả thực rất khó khăn nếu muốn bày tỏ chút tâm ý."

"Nói có lý!"

"Được, cứ làm như vậy đi!"

...

Khi Cừu Phong thanh tỉnh lại thì đã qua hơn một tháng. Trong một tháng này, sư huynh Dương Minh chân nhân của y cũng ngồi lại Ngọc Khung Điện. Mấy tu sĩ khác đã rời đi từ lâu. Nhâm Bất Đồng phải làm nhiệm vụ nên đã trở lại Thư Vân Lâu.

Hiện tại, thế cục còn chưa rõ ràng, nhưng cũng có thể xem là thời buổi rối ren. Có một vài vị Đại chân nhân rời khỏi Ngọc Chú Phong, trở về nơi mình tọa trấn trong sơn môn. Nếu gặp chuyện, bọn họ cũng có thể kịp thời ứng phó.

Bởi vì Kế Duyên tỏ rõ thái độ không muốn Ngọc Hoài Sơn đề cập tới sự tồn tại của hắn, vì vậy Ngọc Hoài Sơn cũng phải suy nghĩ cẩn thận xem tiếp xúc với hắn như thế nào.

Nếu không phải bất đắc dĩ, có thể để cho Cừu Phong lấy danh nghĩa bạn cũ của Kế Duyên đi bái phỏng cũng được. Đợi sau khi hai bên thân thiết hơn một chút, hiểu rõ về nhau hơn một chút, thì có thể mời hắn đến làm khách ở Ngọc Hoài Thánh Cảnh. Như vậy, những tu sĩ Ngọc Hoài khác cũng có thể thuận tiện kết giao với vị Chân Tiên này.

Nói thẳng ra là bản thân Ngọc Hoài Sơn vẫn có một phần "thận trọng" không thể nói rõ ở bên trong.

Do đó, người đến Cư An Tiểu Các đưa ngọc giản đương nhiên lại là Cừu Phong.

Thực ra, vào lúc Cừu Phong đang chìm đắm trong lần nhập định kia, y lại một lần nữa nghe thấy tiếng hạ cờ thanh thúy trong sân nhỏ của Tiểu Các lúc trước, sau đó liền tỉnh lại.

Những di chứng đáng lo cũng không xuất hiện. Trước đây, y không dám hồi tưởng lại lần nhìn trộm sự thay đổi trong Tiểu Các. Nhưng lúc ở Ngọc Khung Điện, nhờ y kiên trì nhớ lại mà có thu hoạch khác. Tuy lúc ấy cũng nguy hiểm nhưng sau khi ổn định đạo tâm thì việc lĩnh ngộ thiên địa trong cơ thể đã cao hơn một bậc, có thể xem là nhân họa đắc phúc (*).

(*) nhân họa đắc phúc: trong lúc gặp họa lại có được điều may mắn

Biết được việc này, Cư Nguyên Tử tự mình lựa chọn một vài điển tịch tìm hiểu về sơn nhạc phù chiếu ở Ngọc Hoài Sơn, rồi đưa cho Cừu Phong mang đến huyện Ninh An.

Vì vậy, khoảng tầm cuối tháng bảy, Kế Duyên đã nhận được một phần lễ vật đến từ Ngọc Hoài Sơn.

Cừu Phong để lại ba ngọc giản, trò chuyện dăm ba câu với hắn rồi quay trở về. Cũng không phải y không muốn tán gẫu nhiều hơn mà do lúc này việc tu hành của y có tiến bộ, nên chỉ mong sớm trở về núi để tu luyện.

Thực ra, Kế Duyên cực kỳ mong đợi xem liệu Ngọc Hoài Sơn có thật sự cho mình xem sơn nhạc phù chiếu một chút hay không, nhưng dĩ nhiên là hắn suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ mới tiếp xúc có mấy lần, người ta có khả năng còn đề phòng hắn, làm sao có thể tùy tiện cho hắn xem vật quý giá của sơn môn chứ.

Chỉ là ba phần ngọc giản này dường như còn tốt hơn so với ý định ban đầu của hắn. Bởi vì, lúc mới xem sơ qua một phần ngọc giản thì hắn nhìn thấy trên đó có ghi những nghiên cứu về sắc lệnh, tuy hơi tối nghĩa, khó hiểu nhưng trong đó khó giấu được sự tinh diệu.

Hai phần ngọc giản còn lại thì có phần chút lộn xộn như thiên thư, nếu không suy đi nghĩ lại cẩn thận thì ước chừng không thể hiểu được nội dung. Nếu dựa vào học thức tiên pháp của Kế Duyên lúc này, dù có nghiền ngẫm kỹ lưỡng cũng chưa chắc có thể hiểu được.

Dù sao đây cũng không phải mấy loại tạp thư và pháp quyết tu hành như trước kia, mà càng giống với điển tịch tu tiên dùng để dạy học. Có lẽ độ khó cũng tương tự như sự khác biệt giữa sách giáo khoa và những bản thảo nghiên cứu tâm đắc.

"Xem ra Sắc lệnh pháp chân chính và Sắc lệnh âm của ta vẫn có sự khác biệt rất lớn. So về độ khó trong tu luyện thì việc cải tiến những tiên thuật phản nhân loại của lão Long đơn giản hơn nhiều...."

Cái này khiến cho Kế Duyên hiểu được nếu lúc trước hắn trực tiếp xem sơn nhạc sắc phong phù chiếu thì nói không chừng hắn đã lúng túng một phen, uổng phí hết cơ hội rồi.

Mà ngọc giản trước mắt chính là diệu pháp chân chính. Tuy rằng nó có chút tối nghĩa, khó hiểu nhưng chỉ cần hắn có đủ kiến thức thì vẫn có thể lĩnh hội học hỏi. Đây chính là sách quý sẽ giúp hắn tiến bộ cực nhanh trong tu hành.

Giờ phút này, trên bàn đá trong sân nhỏ của Tiểu Các, ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây táo, chiếu lên ba miếng ngọc giản làm từ bạch ngọc, khiến chúng lộ ra ánh sáng lấp lánh.

Một phần ngọc giản được cấu tạo từ mười sáu miếng ngọc dài hai ngón tay, rộng một ngón tay hợp thành. Ở chính giữa được nối lại bằng sợi tơ vàng, giống như sinh ra từ ngọc vậy. Mà đây không phải là ngọc trong suốt, trên mỗi miếng ngọc đều có rất nhiều thiên lục văn nhỏ li ti. Nếu không nhìn kỹ thì chỉ có thể nhìn thấy thẻ ngọc màu trắng trơn bóng mà thôi.

Đồng thời, thiên lục văn thường cứ cách một đoạn lại có một phần tự thuật hoàn chỉnh, sẽ có phương pháp Dĩ vật truyền thần hiện ra, từ chữ viết và thần ý trên thiên lục thư làm cho người đọc nhận thức được ý của người viết sách.

"Chỉ vẻn vẹn mấy đoạn mấy từ mà có thể truyền thần nghiên cứu, quả là tuyệt diệu!"

Loại thủ pháp này khiến Kế Duyên rất rung động, cũng có thể cảm nhận được người viết sách có đạo hạnh pháp lực khá cao. Nếu so sánh với lão Long thì tuy lão cũng rất lợi hại, nhưng phần lớn những nghiên cứu của lão chỉ có tính nghiệp dư, còn lâu mới trở nên hoàn mỹ.

Hắn thì thầm tán thưởng một phen, sau đó đưa tay chạm lấy mấy chữ mở đầu của một trong ba phần ngọc giản.

Không giống với những tạp thư trước kia, mỗi phần ngọc giản đều được ký tên.

"Ngọc Hoài Sơn Cư Nguyên Tử."

Kế Duyên lại nhìn hai miếng ngọc giản kia một chút. Trong ba phần thì sách của Cư Nguyên Tử chiếm hai, còn một phần khác là của Uyển Uyển Nhi, đều là hai cao nhân của Ngọc Hoài Sơn.

"Có lẽ Ngọc Hoài Sơn cũng có Đạo diệu Chân Tiên chân chính!"

Trong lòng hắn suy đoán như vậy, dù sao Cư Nguyên Tử và Uyển Uyển Nhi vẫn rất giống, ít nhất hắn dám khẳng định chắc chắn hai người này có thể sử dụng "Lưu Thư Pháp Lệnh".

Bây giờ, hắn cực kỳ vui mừng. Nhận được ba phần ngọc giản này cũng giống như kiếp trước mua được một chiếc điện thoại flagship kiểu mới, nói bảo bối cũng không ngoa. Hắn cất vào trong tay áo, sau đó đi ra ngoài ăn điểm tâm như thường lệ. Bước chân của hắn nhẹ nhàng hơn không ít, nét mặt tươi cười rạng rỡ.

Trong ngõ nhỏ, có người hàng xóm đang gánh nước đi ngang qua, nhìn thấy Kế Duyên bèn nhiệt tình chào hỏi.

"Chào buổi sáng Kế tiên sinh. Xem ra hôm nay tâm tình của ngài không tệ nhỉ!"

"Chào buổi sáng, ha ha, coi như cũng được!"

Hắn cũng cười nói, khẽ gật đầu rồi bước đi, nụ cười rất có sức hút. Kế Duyên vui vẻ đi tới quán mì Tôn ký, nói với Tôn lão đầu làm một phần mì hoành thánh.

Ngồi trước quán đợi chưa tới thời gian một chén trà, Tôn lão đầu đã mang lên một bát mì hoành thánh lớn.

"Kế tiên sinh, hoành thánh của ngài xong rồi...!"

"Được rồi, đa tạ!"

Kế Duyên khẽ chắp tay, lấy đũa trong ống gốm rồi bắt đầu ăn. Tâm tình tốt nên ăn mì hoành thánh cũng cảm thấy ngon hơn...

"Tôn thúc, một chén mì hoành thánh và hai cái bánh bao trắng."

Lại có vị khách ngồi xuống, rồi hét lên với chủ quán.

"Được rồi, làm ngay đây!"

Chỉ chốc lát, mì hoành thánh đã làm xong. Tôn lão đầu bưng bát mì và đĩa nhỏ đựng hai cái bánh bao đến trước bàn cho người kia, lại thấy người này mặt mày ủ ê.

"Ơ, Tiểu Lưu, ngươi gặp chuyện gì mà than vắn thở dài thế?"

"Ài... Vợ của ta bị bệnh phong hàn, mấy ngày rồi vẫn chưa đỡ. Ta buồn lòng thôi. Mấy tên đại phu bốc thuốc kê đơn cũng chẳng ra trò chống gì."

Dĩ nhiên, Tôn lão đầu và gã đàn ông này rất thân thiết, nên lão thuận thế ngồi xuống bàn của gã kia.

"Ngươi tìm Đồng đại phu chưa?"

"Đừng nói nữa. Còn không phải do Đồng đại phu không có ở đây sao, bằng không ta đã sớm mời ngài ấy ghé nhà ta thăm khám rồi!"

"Ôi!!! Đồng đại phu còn chưa về sao? Hình như đã ra ngoài hơn một tháng rồi nhỉ?"

"Nghe nói vậy!"

Vốn dĩ Kế Duyên đang ăn hoành thánh, nghe mấy câu này thì động tác cũng chậm lại, mơ hồ có một cảm giác kỳ lạ. Vì vậy, hắn nghiêng người, nhìn sang bàn bên cạnh, rồi hỏi một câu.

"Không biết Đồng đại phu đi đâu thế?"

Tôn lão đầu thấy hắn hỏi, vội vàng trả lời.

"Nghe nói tháng trước ngài ấy đi huyện Đức Viễn, hiện tại còn chưa trở về nữa."

"Huyện Đức Viễn?"

Kế Duyên suy nghĩ một hồi liền nghĩ đến một người, chính là vị lão thần y Tần Tử Chu kia.

"Chẳng lẽ..."

Nghĩ tới đây, cảm giác nào đó trong lòng hắn càng mãnh liệt. Kế Duyên nhịn không được bói một quẻ bằng tên của Tần Tử Chu. Tay trái giấu trong tay áo bấm đốt ngón tay rất nhanh.

Chỉ một lát sau, hắn dừng việc bấm ngón tay lại.

"Ài.... Là thần y cũng khó tránh được sinh lão bệnh tử!"

"Kế tiên sinh, ngài nói gì vậy?"

Tôn lão đầu loáng thoáng nghe thấy Kế Duyên lẩm nhẩm, nhưng lại không nghe rõ.

"À, không có việc gì, ta muốn tính tiền."

Hắn quay đầu, chỉ hai ba đũa đã ăn hết mì hoành thánh và uống hết nước canh. Sau đó, hắn để lại tiền rồi vội vàng đứng dậy rời đi. Tâm trạng vui vẻ vừa rồi cũng đã phai nhạt bớt.