Chương 193: Thoát khỏi mồng một chứ không tránh được mười lăm (*)

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

iêu đề: tránh né nhất thời, nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn tránh mãi mãi

Kế Duyên và lão Long nói chuyện ẩn ý với nhau, Tần Tử Chu không hiểu lắm. Nhưng nghe hai người kia nói gần nói xa một hồi, lão vẫn có thể đoán được hai người này đã sắp xếp xong xuôi đường đi cho mình trong giới tu hành.

Lão Long đùa giỡn xong liền quay sang nói với Tần Tử Chu.

"Tần đạo hữu nhất định có chỗ nghi hoặc, đợi đến lúc chúng ta cùng nhau về Tịnh Châu sẽ biết thôi."

Nói xong câu này, lão Long trực tiếp vận khởi Phi Cử Thuật, đáp mây cùng Kế Duyên và Tần Tử Chu bay lên không trung.

...

Sau khi gà gáy được một lúc, huyện Đức Viễn đón bình minh.

Khi ánh mặt trời lên cao, người nhà Tần gia cũng lần lượt thức dậy.

Giấc mộng của Tần Ngạn kéo dài đến lúc trời sáng. Ở trong mộng, y vẫn đang giã thuốc, sắp xếp dược liệu, giúp tiểu nhị trong tiệm thu dọn dược liệu hoặc là đem ra sân sau phơi nắng. Chỉ là sau khi phụ thân nhắc nhở câu nói kia, cũng nói với Tần Ngạn rằng bản thân muốn rời đi, rốt cuộc người cũng không xuất hiện nữa.

Trong giấc mơ của Tần Ngạn, phụ thân có lẽ được người ta mời sang xứ khác xem bệnh, cũng có thể chuẩn bị lên núi hái thuốc.

"Tướng công, tướng công!"

Bên cạnh giường, một lão phu nhân đang gọi mấy tiếng. Tần Ngạn thoáng tỉnh lại, nhìn xung quanh một lượt, thì ra vẫn là gian phòng của mình.

"Tướng công, đến lúc phải đi rồi, lên dọn dẹp linh đường, còn phải mở cửa hàng nữa."

"Ờ... Được, ta dậy ngay đây!"

Tần Ngạn có chút hoảng hốt đáp lại một tiếng, rồi khoác thêm lớp áo. Trong lòng y nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua. Chẳng qua, y cũng không nói ra, bởi vì ở thôn quê có câu nói "Không được ăn nhanh, không thể nói mộng".

Thời tiết hôm nay không quá lạnh, vẫn có thể nhanh chóng xuống giường. Người nhà họ Tần đi ra sảnh trước thu dọn đồ ăn đêm qua, lấy một ít món đem xuống bếp nấu cháo.

"Aaaaaaa...! Đậu hũ này... Chẳng lẽ tối qua cha thật sự đến đây?"

Tần Ngạn mới đi vào đại sảnh, chợt nghe muội muội của mình sợ hãi kêu lên một tiếng. Y vội vàng bước nhanh tới xem tình hình như thế nào.

"Huynh trưởng, huynh, huynh mau đến xem."

Thê tử và muội muội chắc hẳn đang chuẩn bị dọn dẹp. Mà hiện tại, muội muội tuổi hơn sáu mươi có thừa đang chỉ tay vào một bàn đồ ăn, đúng là chén rau dền mốc chưng đậu hũ kia.

Chén đậu hũ này là một khối cắt thành bốn miếng, ở bên trên đặt tám khúc rau dền mốc. Lúc này lại thiếu đi một phần trong đó, ba miếng đậu hũ khác vẫn nguyên vẹn, hai cọng rau dền đã được ăn sạch sẽ cũng bày ở bàn bên cạnh.

Tần Tử Chu rất thích ăn món này, nhưng bình thường chỉ ăn một miếng đậu hũ, những miếng khác sẽ để dành cho người nhà. Lão cũng thích người nhà ăn hết đậu hũ, sau đó ăn cơm chan nước canh.

"Chuyện này... Không phải tối qua có kẻ trộm vào đấy chứ?"

Trong lòng thê tử của Tề Ngạn sợ hãi, vô thức nói một câu như vậy.

"Không đúng, nếu quả thực có kẻ trộm cũng sẽ không ăn món này đâu, cái này sao so được với mấy món thịt cá bên cạnh chứ? Hơn nữa, nếu là tối hôm qua, nhìn thấy tình cảnh này, khẳng định kẻ trộm có lỡ tiến vào thì cũng lập tức trèo tường rời đi ngay ấy chứ!"

Bối cảnh thời đại này còn rất mê tín. Nếu kẻ trộm tới đây lại nhìn thấy nơi này bày biện linh đường, nửa đêm còn chuẩn bị đồ ăn thì chắc chắn sẽ bị hù dọa một trận, thà trộm hỉ chứ không trộm tang.

Mấy người con cháu của Tần Ngạn cũng lần lượt đi tới, cuối cùng đại sảnh cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc ăn điểm tâm, Tần Ngạn kể lại giấc mộng với mọi người. Đám người Tần gia đều cho rằng đây là Tần lão gia tử nói lời tạm biệt trước khi đi Âm Ti.

Chẳng qua, trên thực tế, Tần Tử Chu đã tới Vân Sơn ở Trường Xuyên phủ của Tịnh Châu. Bởi vì lúc này sắc trời thay đổi, lão thần y, Kế Duyên và lão Long đang cùng nhau thưởng thức cảnh mặt trời mọc trên Vân Sơn.

Ba người đứng trên đám mây như hòa cùng một thể với biển mây trên núi. Mặc dù đứng trên mây mù, nhưng lại có cảm giác như đang đặt chân trên lớp sóng. Giờ phút này, cả ba đang cùng nhau ngắm mặt trời trên những tầng mây.

"Đây là lần đầu tiên Tần đạo hữu nhìn thấy cảnh sắc cưỡi mây ngắm mặt trời mọc phải không?"

Lão Long cười hỏi một câu.

Tần Tử Chu cũng thẳng thắn.

"Thực ra cũng không phải. Lúc Tần mỗ mười tám tuổi đã từng lên núi hái thuốc, cũng đã leo lên một vài đỉnh núi cao, ngắm nhìn cảnh sắc tương tự như vậy mấy lần. Đương nhiên là như lời Long Quân nói về việc đứng trên mây ngắm mặt trời thì đúng là lần đầu tiên!"

"Cũng đúng!"

Mặt trời vừa lên cao một chút, trong Vân Sơn Quan cũng có động tĩnh. Ba người cưỡi mây nhẹ nhàng bay đến đỉnh Yên Hà. Lúc còn đứng trên đám mây, bọn họ có thể nhìn thấy thầy trò Thanh Tùng Đạo Nhân thức dậy rửa mặt, cũng có thể thấy hai người luyện Dưỡng Sinh Quyền buổi sáng, rồi lại thấy Tề Văn gánh thùng rỗng xuống núi lấy nước.

Đặc biệt thú vị chính là còn có thể nhìn thấy hai con chồn nhỏ đang lấm la lấm lét trốn trong Vân Sơn Quan. Lúc Thanh Tùng Đạo Nhân đang đánh quyền trong sân nhỏ của đạo quán, hai con chồn nhỏ trốn ở một góc hẻo lánh nhìn lén.

"Hắc hắc, Kế tiên sinh, hai con súc sinh nhỏ này hình như vừa mở linh trí!"

Lão Long trêu chọc một câu, cũng rất vui mừng khi thấy một màn này. Giống như chim non, thú nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy đồ vật đều khắc sâu ấn tượng, việc mở Linh trí cũng như vậy. Tuy hai đạo sĩ ở Vân Sơn Quan không phải người tu tiên chân chính nhưng tư tưởng thanh tĩnh của Đạo gia vẫn có chỗ tốt cho tinh thần của con chồn. Nếu được khai sáng trong thời gian dài thì sau này sẽ không dễ dàng lạc lối, Phật tự cũng có đạo lý tương tự như vậy.

"A, hai con chồn nhỏ này, có lẽ Ứng lão tiên sinh không để ý nhưng Kế mỗ vẫn có ấn tượng đấy. Lúc trước, khi ta và ngài đến Vân Sơn Quan ăn hải sản rồi rảnh rỗi luận đạo, hai con chồn hoang có chút thông minh này đã nghe lén trong bụi cây ở bên ngoài, có lẽ đã thu được chỗ tốt, rồi mở ra linh trí."

"Ơ? Còn có việc này!"

Chuyện này khiến cho lão Long có cảm giác thú vị như vô tâm trồng liễu (*), vô thức càng thấy yêu thích hai con chồn nhỏ này hơn một chút. Tần Tử Chu cũng nhìn hai chú chồn nhỏ rồi tấm tắc kêu kỳ lạ.

(*) Trong câu: Cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lên xanh. Vô tình cắm liễu để chỉ sự việc ngoài dự tính nhưng lại mang đến kinh hỉ bất ngờ

Chẳng qua, đã đi đến đây, Kế Duyên lại chắp tay lần nữa với Tần Tử Chu.

"Đưa người ngàn dặm cũng đến lúc từ biệt. Thanh Tùng Đạo Nhân Tề Tuyên và đồ đệ Tề Văn đều là người tốt, Vân Sơn Quan cũng là nơi có phong cảnh thanh tú đẹp đẽ, linh vận tự nhiên. Tần công an tâm tu hành ở đây đi. Trong lúc ở đây cũng cần suy ngẫm nhiều một chút, chờ dung hợp phương pháp sùng tinh của Đạo gia, lại lấy thân thể dẫn dắt một trong số đó thì con đường Giới Du Thần chắc hẳn cũng có thể đạt được phương pháp nhập môn."

Tần Tử Chu cũng không nói đi nói lại lời cảm tạ, gật đầu rồi trịnh trọng chắp tay thi lễ với Kế Duyên và lão Long trên đám mây. Sau đó, lão như lá rụng phiêu dật theo cơn gió, đáp xuống dốc núi bên ngoài Vân Sơn Quan.

Vào lúc này, Thanh Tùng Đạo Nhân vừa đánh xong mấy vòng Dưỡng Sinh Quyền, đang thổ nạp thu công. Trong hai, ba năm gần đây, y cảm thấy càng ngày càng có sức sống. Những lúc nhịn không được lại đi xem bói cho người ta thì sức lực cũng nhiều hơn không ít.

"Cốc cốc cốc ~~~"

"Xin hỏi có ai ở đây không?"

Cửa sân của đạo quán có tiếng gõ cửa vang lên. Âm thanh có vẻ già nua nhưng hùng hậu. Tuy cửa sân chỉ khép hờ nhưng người ở bên ngoài rõ ràng không có ý định tự đẩy cửa vào.

"Có có có! Có người ở đây!"

Thanh Tùng Đạo Nhân vội vàng bước nhanh ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có một ông lão mặc áo xám đang đứng ở đó.

Ông lão này râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng nhuận. Một cặp lông mày trường thọ kéo dài đến dưới khóe mắt một tấc. Thoạt nhìn thì chắc chắn lão giả này tuổi tác khá cao, cũng không rõ bảy mươi hay tám mươi. Thấy Thanh Tùng Đạo Nhân đi ra, ông lão chắp tay chào hỏi.

Kỳ quái chính là người này khiến Thanh Tùng Đạo Nhân sinh ra một cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

"Chào đạo trưởng, lão hủ muốn xuất gia làm đạo sĩ ở Vân Sơn Quan, không biết đạo trưởng có nhận không?"

Đối mặt với một ông lão rất có khả năng cùng thế hệ với ông nội của mình hỏi thẳng vào vấn đề như vậy, Thanh Tùng Đạo Nhân cũng sửng sốt không thôi.

"Ách... Lão nhân gia, tuổi của ngài có lẽ cũng không nhỏ, còn đến đây làm đạo sĩ sao? Một mình ngài leo núi lên đây ư?"

Thanh Tùng Đạo Nhân vô thức nhìn sau lưng của ông lão. Trong tầm mắt cũng không nhìn thấy thanh niên trai tráng nào đi cùng.

"Sao thế? Thường nói ‘còn nhỏ không tu đạo, già cả không luyện võ’. Hiện tại lão hủ lên núi tu đạo cũng vừa khéo mà! Lão già ta leo núi lên đây, đạo trưởng cũng không mời ta vào trong uống chén trà sao?”

Tần Tử Chu tuổi già thành tinh, rốt cuộc cũng là người từng trải trăm tuổi. Trước mặt lão Long và quỷ thần thì lão còn khó tránh khỏi câu nệ, không có nghĩa là lão sẽ không nói chuyện. Nếu lão thật sự muốn tán gẫu thì có thể nói không ngừng đấy.

"A a a, mau mời vào, mau mời vào!"

Lúc này, Thanh Tùng đạo trưởng nào dám thu nhận ông lão như vậy vào đạo quán. Nếu lão có đụng đầu vào đâu thì cũng không kịp chạy chữa. Nhưng y cũng không thể ngăn khách vào cửa. Y suy nghĩ cũng nên mời người này vào trong một lát rồi lại khuyên nhủ lão xuống núi.

Sau khi mời ông lão vào phòng bếp, châm nước rót trà, Thanh Tùng Đạo Nhân nói gần nói xa dò hỏi.

“Tuổi thọ của lão nhân gia bao nhiêu rồi? Nhà ngài ở nơi nào?”

“Ta nghĩ có lẽ là trăm tuổi, có lẽ là một tuổi, vẫn là một trăm tuổi đi! Còn về phần nhà của ta, nếu như đã chuẩn bị xuất gia thì còn đề cập đến thế tục làm gì nữa!”

Tần Tử Chu vừa nói chuyện vừa uống trà. Lời này khiến cho Thanh Tùng Đạo Nhân nghẹn họng rồi. Y muốn khuyên bảo một chút, đột nhiên tâm tư khẽ động. Y ngồi xuống đối diện ông lão, cẩn thận quan sát tướng mạo người này.

Một khắc trước, y chỉ cảm thấy người này mặt mày hồng hào, mười phần tinh khí. Nhưng sau đó càng xem càng mơ hồ, liền quên hết những thứ đã thấy lúc trước. Trong lòng y lập tức kinh ngạc không thôi.

‘Người này chỉ sợ không phải là phàm nhân!’

Thanh Tùng Đạo Nhân cảm thấy từ khi Kế tiên sinh đến đây, Vân Sơn Quan cũng đặc biệt hẳn ra. Theo bản năng, y hỏi một câu.

"Lão tiên sinh, người có biết Kế tiên sinh không?"

Tần Tử Chu lộ ra dáng vẻ tươi cười, buông chén trà nhỏ rồi chắp tay với Tề Tuyên.

“Lão phu là Tần Tử Chu. Nghe lời Kế tiên sinh và Long Quân nên đặc biệt đến Vân Sơn Quan để tu hành. Ta còn muốn hỏi lại câu kia, không biết đạo trưởng có thu nhận hay không?”

Thanh Tùng Đạo Nhân vô thức nuốt ngụm nước miếng.

"Thu... Thu chứ!"

Sau đó, Tề Tuyên đột nhiên kịp phản ứng.

"Ngài là Tần thần y!? Làm sao mà tướng mạo biến hóa..."

Trong trí nhớ của y, Tần thần y có mái tóc xám, chòm râu dê, dáng vẻ gầy gò. Lúc này cũng hơi quá khác rồi!

Tần Tử Chu khẽ gật đầu, nghiêng mặt nhìn về góc phía trên của cửa phòng bếp. Kế Duyên và lão Long nhìn nhau cười, sau một khắc đã đáp mây bay đi.

Kế Duyên và lão Long nửa đường chia hai ngả. Một người đi về Kê Châu ở hướng đông, một người đi Thông Thiên giang ở hướng tây.

Với tốc độ phi độn của Kế Duyên, lúc hắn trở lại Cư An Tiểu Các đã là khoảng nửa ngày sau. Vừa khéo, hôm nay là ngày hưu mộc. Sau giờ Ngọ, Doãn Thanh và Hồ Vân đang nằm nghỉ ngơi trên bàn đá trong sân nhỏ.

Trong nội viện, từng làn gió mát khẽ lay cành táo, thỉnh thoảng lại có tiếng xào xạc vang lên.

Lúc Kế Duyên đáp xuống đất không phát ra bất kỳ một âm thanh nào. Hắn đi đến bên cạnh bàn, nhìn một người một cáo đang ngủ say.

Trên bàn đá còn để lại hai phong thư. Một phong thư ghi “Con ta Doãn Thanh thân khải (**)” đã được mở ra. Còn một lá thư ghi “Kế tiên sinh thân khải” vẫn còn y nguyên như cũ.

(**) thân khải: đích thân mở ra

Kế Duyên xem bút tích cũng đã biết đây là thư của hảo hữu Doãn Triệu Tiên. Hắn khẽ cười với Doãn Thanh, lẩm bẩm một câu.

“Thoát khỏi mồng một chứ không tránh được mười lăm, rốt cuộc vẫn phải đi Xuân Huệ phủ rồi!”