Chương 208: Xem như nể mặt các ngươi

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Những võ giả có mặt trong căn phòng thượng hạng này đều được coi là cao thủ giang hồ. Hơn nữa, Độc Tí Cuồng Đao Đỗ Hành và Liệt Hiệp(*) Lý Thông Châu đều là cao thủ nhất lưu, chỉ cần bước ra giang hồ chắc chắn sẽ có danh hào. Mặc dù bọn họ đang nói chuyện với nhau nhưng vẫn không phân tâm, thính giác cực kỳ nhạy bén.

(*)Liệt hiệp: hiệp khách mạnh mẽ

Trong lúc chuyện trò, một động tĩnh rất nhỏ trên nóc nhà lập tức bị tất cả mọi người phát hiện.

"Lạo xạo...Lạo xạo...Lạo xạo..."

Đây là tiếng giẫm lên tuyết, có lẽ còn xen lẫn những thanh âm khác.

Lúc này vùng Kim Châu vô cùng lạnh giá, ở bên ngoài nhiệt độ cực thấp không nói, nơi này lại thường xuyên có tuyết rơi. Tuyết đọng trên nóc nhà của khách điếm ít nhất cũng dày hơn một xích, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng kêu lạo xạo.

Đỗ Hành siết chặt đao trong tay, gân xanh trên lưng dần nổi lên chứng tỏ y cũng không trấn định đến như vậy.

Ở bên cạnh, võ giả có thính giác tốt nhất cẩn thận lắng nghe, tay đang nắm thành quyền duỗi ra một ngón, rồi hai ngón, ba ngón, bốn ngón...

Đến cuối cùng, lấy ngón út và ngón cái làm thành con số ra hiệu, nói cho mấy người bạn biết tổng cộng có bảy âm thanh khác nhau.

Đây là tình huống gì thì chẳng cần nói cũng biết.

Mấy tên võ giả khẽ gật đầu với nhau. Có hai người lặng lẽ tiến về bên cạnh giường lớn, tay vận công lay tỉnh những bằng hữu đang ngủ say, kể cả bốn người trúng kịch độc.

Dĩ nhiên, trước khi ngủ, bảy người này đều đã có dự tính trong lòng, cũng lên sẵn một kế hoạch. Vì vậy, bọn họ tỉnh lại nhưng không phát ra một tiếng động nào. Vừa nhìn tình huống trong phòng, cả đám biết rõ “Lại tới nữa rồi.”

Mấy người mới tỉnh dậy tự lấy vũ khí tùy thân của mình bên giường. Sau khi vén chăn lên liền có thể nhìn rõ tất cả đều mặc quần áo sẵn sàng, có người xốc lại tinh thần, có người tự mình cố gắng bước xuống giường.

Đỗ Hành mím môi, nhìn về phía rất nhiều bó đuốc và một bao vải đặt ở trên bàn.

Mấy tên võ giả ở phía trên ném từng bó đuốc cho bằng hữu, đồng thời mở bao vải ra. Bên trong là mấy bóng dái dê chứa đầy loại chất lỏng có màu đỏ sẫm bóng nhẫy, chính là hỗn hợp dầu hỏa và máu chó đen.

Ở đây có cả thảy mười một người, có người trúng độc bị thương, có người vẻ mặt mệt mỏi. Lúc này ai cũng phấn khích đứng lên. Mặc dù da đầu của bọn họ đều run lên, sắc mặt khó coi nhưng vẫn có người đang cười lạnh.

Tuy “Đòn sát thủ” này chưa được dùng bao giờ nhưng chắc hẳn vẫn có thể để cho thứ không phải người không phải quỷ cũng không chết được kia chịu khổ đấy.

Lần diệt trừ yêu phụ này khiến cho nhiều bằng hữu không may gặp nạn. Tuy bọn họ sợ hãi nhưng mối thù hận đã ghi sâu trong lòng. Khi không thể trông cậy vào quan phủ, rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào bản thân quyết một trận tử chiến.

Có điều hỗn hợp dầu hỏa và máu chó đen trong bóng dái dê này cũng không nhiều lắm. Tổng cộng chỉ có bốn bịch chia đều cho bốn cao thủ. Ngoại trừ Đỗ Hành, những người khác đều một tay cầm vũ khí, một tay cầm bó đuốc. Tất cả vây quanh lò đốt than để có thể châm lửa bất cứ lúc nào.

Nhìn khâu chuẩn bị có vẻ rườm rà nhưng thực ra chỉ diễn ra trong bốn năm nhịp thở mà thôi.

Bây giờ, khi mọi thứ đã sẵn sàng, tất cả mọi người cố gắng đè thấp hô hấp, nhưng cảm giác khẩn trương càng ngày càng lớn. Ai cũng biết mình nên giữ thái độ bình thường, hoặc nên nói chuyện phiếm với người khác cho đỡ hồi hộp nhưng chẳng ai làm được.

Có tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Hai tiểu nhị của khách điếm mỗi người mang hai thùng đựng đầy nước nóng đứng ngoài cửa.

"Khách quan, nóng nước đây."

“Cốc cốc cốc…”

“Khách quan ơi, mở cửa. Nước nóng đến đây. Hai chúng tôi đem theo bốn thùng, mở cửa nào.”

Mọi người trong phòng đều cảm thấy căng thẳng, chẳng có ai muốn rửa mặt lúc này, nhưng lại không thể làm lơ với tiểu nhị khách điếm được.

Đỗ Hành nói nhỏ với bạn mình.

“Đi đuổi tiểu nhị đi.”

Nếu không phải tình trạng của bọn họ quá kém, lại cần được chăm sóc thì có lẽ ở lại một tiểu viện không người là tốt nhất. Nhưng huyện nhỏ này lại không có nơi như vậy, mà ở bờ ở bụi bên ngoài cũng không ổn.

Hôm nay, tuyết rơi nhiều không nói, khách buôn bán vãng lai đều đã trở về trước khi mùa đông đến, thành ra khách điếm ở huyện nhỏ này lại trở thành nơi vắng người nhất.

Một tên võ giả có vầng mắt thâm quầng đến gần cửa, nói vọng ra bên ngoài.

“Nước nóng để ở hành lang đi, chút nữa chúng ta tự ra lấy.”

Nghe vậy, hai gã tiểu nhị nhìn nhau, nhưng vẫn chưa muốn rời đi.

Bởi vì mấy vị khách bị giữ chân trong đợt gió tuyết này ra tay rất hào phóng, mỗi khi đưa tiền nhờ đi mua thuốc hay làm gì đó đều khá béo bở. Những lần nấu nước lúc nửa đêm như thế này cũng sẽ có tiền thưởng.

Người có thể đi, nhưng tiền thưởng cũng phải có chứ!

“Ách, khách quan à, lúc này đã hơn nửa đêm rồi. Nếu các ngài không tiện, chúng ta có thể xách nước vào giúp mà!”

“Đúng vậy, đúng vậy, nước nóng như vậy có thể bị bỏng đấy!”

Hai tiểu nhị kì kèo ở bên ngoài.

“Ài, bảo các ngươi đi thì cứ đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!”

Nghe được người bên trong la lớn, hai người phía ngoài mới bĩu môi, không tình nguyện nói một tiếng.

“Vậy được, ta để bên ngoài cho mấy vị đại gia. Nửa đêm trời lạnh lắm đấy, coi chừng nước nguội.”

“Đi thôi, đi thôi, về ngủ đi…”

Hai người này ồn ào mấy câu nhưng không có tiếng bước chân truyền vào trong phòng, hiển nhiên là chưa đi.

Lần này, Đỗ Hành cũng nổi nóng, bỗng gã nghĩ tới cái gì, liền nói khẽ với bạn mình: “Đưa tiền thưởng cho chúng!”

Người này cũng chợt tỉnh ngộ.

“Thật sự là chết còn muốn đòi tiền!”

Gã khẽ mắng một câu, chuẩn bị đi ra mở cửa. Một tên võ giả ở bên cạnh lắc đầu, ngăn gã lại. Những người trong phòng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

“Này, ta quên đưa tiền cho các ngươi, còn đó không?”

Không có ai trả lời.

“Ầm bịch…”

Bên ngoài có tiếng thùng nước lộn một vòng vang lên. Mấy tên võ giả vô thức nhìn ra cửa, nhìn thấy nước nóng bốc hơi thấm qua khe cửa. Sau đó lại có một dòng nước màu đỏ tươi chảy vào.

Bọn họ liếc nhìn nhau, rồi đạp thật mạnh lên cửa.

“Rầm~”

Cánh cửa và khung cửa bay thẳng ra ngoài. Một tiếng “ầm” đánh lên cửa phòng đối diện.

Nhìn ra ngoài, hai tên tiểu nhị đã ngã trên mặt đất. Một tên thủng một lỗ lớn trước ngực, tên còn lại sợ tới mức cả người lăn đùng, giãy giụa trong vũng nước tiểu trên mặt đất.

Cùng lúc ấy, một bóng đen lắc mình tránh đi. Đó là một nữ tử bụng lớn có sắc mặt trắng bệch nhưng xinh đẹp tuyệt trần. Đôi mắt của ả ta đen láy, con ngươi mang màu máu.

Cả đám võ giả nổi hết da gà.

"Yêu phụ!"

“Chết đi! Hừ~~~”

Đỗ Hành bạo khởi một đao, thân pháp chuyển động như cuồng phong chém tới yêu phụ kia. Đao khí trên lưỡi đao lại càng đỏ thẫm.

“Đang… Đang… Đang…”

Lưỡi đao chém lên hai móng tay của cô ả, đánh ra một tràng tia lửa. Thân pháp của Đỗ Hành đã nhanh, thì thân hình của nàng ta cũng quỷ mịkhông kém. Hai bên quần chiến tại chỗ.

Thế đao của Đỗ Hành mạnh mẽ, lại ẩn giấu đao khí khiến ả ta cảm thấy bị uy hiếp. Chẳng qua, tình huống này cũng không biết nên nói là nữ tử quấn lấy Đỗ Hành hay Đỗ Hành quấn lấy ả.

“Bịch…” “Bịch…” “Bịch…” “Bịch…”

Nóc nhà liên tục bị phá vỡ. Từng bóng dáng những đứa trẻ mặc áo bông mới chui vào trong khách điếm, lao về phía đám võ giả.

"Cẩn thận!" "Mau tránh ra!"

"Đốt đuốc!"

Cả đám vừa nhanh chóng huy động binh khí trong tay, vừa tránh sang các bên, sau đó tìm cơ hội đốt cháy bó đuốc trong tay.

Thứ không phải người không phải quỷ này tốc độ cực nhanh, móng tay cũng cực kỳ lợi hại, chỉ cần sơ sẩy một chút liền có thể bị xé ngực mổ bụng. Hơn nữa, chúng lại có chứa kịch độc quỷ dị, dù chỉ tổn thương một chút cũng rất phiền toái.

May mà thứ này chẳng có chiêu thức võ công gì, mấy cao thủ như bọn họ đều có thể đánh trả lại. Nếu không phải đối phương càng ngày càng khó “giết” thì đám võ giả đã sớm nghiền nát chúng rồi.

“Đang…”

“Đang…” “Đang…” “Đang…”

“Ầm…” “Ầm…”

Trong lúc đánh nhau, vách tường đã bị đá văng, đám võ giả và quỷ đồng nhảy vọt ra khỏi không gian có chút chật hẹp kia. Điều này càng có lợi cho những võ giả, khiến cho quỷ đồng không thể di chuyển trong nháy mắt được nữa.

Lý Thông Châu không hổ là đại cao thủ. Ngay cả khi công lực ngày hôm nay chưa bằng một nửa của thời điểm cường thịnh, khả năng quan sát của y vẫn còn. Khi đồng bọn chuẩn bị nhận một kích của quỷ đồng, tay trái y vung kiếm ngăn trở quỷ đồng. Sau đó vung bó đuốc trong tay ra, nặng nề đánh “Bịch” lên người quỷ đồng, đẩy nó ra khỏi bằng hữu.

Quỷ đồng bị ngọn lửa đánh trúng cũng mất đi quỹ tích vốn có của mình.

“Đến được lắm!”

Một tên võ giả khác lập tức móc bóng dái dê trong ngực ra, nặng nề nện lên người quỷ đồng.

"Xì xì xì xì... Két..."

Một thanh âm xì xì như tiếng nồi sắt nóng rơi vào nước vang lên.

"A..."

Đứa trẻ hét lên thảm thiết khiến cho màng nhĩ của đám người xung quanh đều đau đớn không thôi.

"Mẹ nó, máu chó đen thực sự có tác dụng! Đốt chết ngươi!"

Trong nháy mắt, ít nhất ba tên võ giả khác cũng hung hăng ném bó đuốc, giội hỗn hợp dầu hỏa và máu chó đen lên đám quỷ đồng. Cho dù khách điếm có bị đốt thì vẫn có thể bồi thường, hiện tại cũng không ai nghĩ được nhiều như vậy.

“Bịch” “Bịch” “Bịch” “Bịch”

Đám quỷ đồng bị máu chó đen ăn mòn thiêu đốt, thế mà đều ngã vào ba bó đuốc.

Ầm~ một ngọn lửa lớn dấy lên.

"A... A..."

Tiếng kêu thảm thiết không giống bình thường vang lên, dường như dọa sợ những quỷ đồng còn lại. Trong lúc nhất thời, bọn chúng không tấn công nữa.

"Ha ha ha ha ha... Cháy sạch đến xương cốt không còn, xem các ngươi làm sao mà sống lại được ha ha ha ha..."

"Đúng vậy!" "Thống khoái!"

Những võ giả khác đều sĩ khí tăng vọt.

"Con của ta!"

"Yêu phụ, ngươi sẽ sớm đi cùng nó thôi!"

Ả ta kinh hô một tiếng nhưng đao pháp trong tay Đỗ Hành không dừng lại, trong miệng hét to làm nhiễu loạn tâm thần của đối phương.

"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha..."

Ả hét lên, sau đó nở nụ cười âm u lạnh lẽo, nhưng trong thanh âm tràn đầy hận thù.

“Tiểu nữ ta đã xem thường đám đại hiệp các ngươi rồi. Đỗ Hành nhà ngươi, ta ăn chắc rồi!”

Ả nói mấy câu quỷ mị, lại lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với Đỗ Hành. Y thấy vậy cũng cầm đao, đứng thở dốc, không vội vàng đuổi theo.

“Hừ, còn muốn xem yêu phụ nhà ngươi có bản lĩnh đó không nữa!”

Lúc này, tiếng kinh hô của đám võ giả bên kia truyền tới.

"Thứ quỷ gì vậy?"

"Không chết sao?"

Sau khi quỷ đồng bị thiêu đốt, quần áo và thân thể đều cháy rụi nhưng lại không chết. Bọn chúng hóa thành một đám âm ảnh màu đen xám, thậm chí có thể mơ hồ nhìn xuyên thấu qua chúng để thấy cảnh vật sau lưng.

Sau đó, màu đen xám trên người chúng giảm xuống, thân thể của quỷ đồng càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi không nhìn thấy nữa.

Quỷ dị là tiếng khóc “oa…oa…”

vẫn còn nguyên chỗ cũ khiến cho mọi người sởn hết cả gai ốc.

“Ha ha ha ha… Mấy tên hiệp khách giang hồ gì đó như các ngươi nhiều lần phá hỏng việc tu hành của ta. Nếu đã đến nước này, cùng lắm thì ta trọng tu, nhưng đêm nay, cả huyện Đình Thủy đều phải chết!”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, thân thể của đám quỷ đồng cũng bắt đầu rạn nứt. Cảm giác huyết nhục xương cốt nứt ra khiến cho đám võ giả tay chân lạnh buốt. Thậm chí, lúc này bọn họ chẳng biết phải làm sao.

Mặc kệ vì cái gì mà trước đây thứ không ra người không ra quỷ không dùng chiêu này, nhưng nếu nhìn không thấy thì đánh làm sao được?

Đúng lúc này, từng cơn gió ấm áp thổi qua hành lang của khách điếm.

“A? Khẩu khí không nhỏ đấy!”

Một thanh âm công chính, ôn hòa, lại hùng hậu, có lực từ xa truyền đến, bóng người theo cơn gió cũng xuất hiện trong hành lang, vừa vặn đứng bên cạnh tên tiểu bị đang sợ tới mức vãi cả cứt đái.

Người tới một thân áo trắng, trâm ngọc cài búi tóc trên đỉnh đầu. Một đôi mắt trắng xám càng thu hút sự chú ý của người khác.

Kế Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua gã tiểu nhị, sau đó nhìn về nữ tử và những quỷ đồng.

"Kế tiên sinh!"

Đỗ Hành cực kỳ vui mừng hô lên một tiếng. Vừa thấy Kế Duyên, nội tâm của gã lập tức buông lỏng một chút.

Kế Duyên khẽ gật đầu với gã, sải bước đến bên cạnh đám võ giả. Hắn vung tay áo lên, cuốn bảy hài đồng trong suốt về bên người của nử tử.

“Ngươi là vật gì, không phải người không phải quỷ, cũng chẳng phải yêu hay ma. Cửu tử quỷ mẫu sao? Cũng không giống… Tà pháp này do ai dạy cho ngươi?”

Kế Duyên đứng đó, lạnh nhạt nhìn nàng ta, tự nhiên nhìn ra được ả không phải lão yêu bà mấy trăm năm tuổi.

Nữ tử vốn không biết Kế Duyên đến được đây như thế nào, thậm chí nếu không phải người này đang đứng trước mặt thì ả cũng không nhận ra. Cảm giác cũng không giống mấy người bên kia. Ả chậm rãi lui về phía sau, tự biết có khả năng đã gặp cao nhân rồi.

"Giết hắn đi!"

Nữ tử không trả lại, chỉ huy đám quỷ đồng đánh về phía Kế Duyên, còn bản thân ả quay người bỏ chạy.

Mấy võ giả và Đỗ Hành vừa muốn nhắc Kế Duyên phải cẩn thận, liền thấy trong miệng hắn nhẹ nhàng thổi ra một đám khói nho nhỏ đỏ xám.

“Phù…”

Lớp khói thổi qua, bảy tên quỷ đồng vốn dĩ mơ hồ lại hiện nguyên hình lần nữa. Chỉ là lần này, bọn chúng như người giấy bị đốt cháy, ánh lửa sáng lên trong tích tắc rồi hóa thành tro tàn, không thể phát ra tiếng kêu thảm thiết nào.

‘Bị Tam Muội Chân Hỏa hóa thành tro cũng xem như nể mặt các ngươi!’