Chương 210: Thuật pháp giao phong

Dịch: Thiên Vũ Chính Tắc

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Nữ tử và lão giả cùng nhìn phản ứng của đối phương, người trước lo lắng bất an, người sau âm tình bất định.

"Ngươi..."

Lão giả vừa thốt ra một tiếng liền dừng lại, bởi vì lão nghe được một trận thanh âm "Xoạt xoạt xoạt... Xoạt xoạt xoạt…" giòn vang từ đằng xa truyền đến. Mặc dù âm thanh yếu ớt nhưng ở trong gió tuyết như vậy thật đặc biệt.

Lão giả nhìn nữ tử bên cạnh mình, rồi từ bồ đoàn đứng lên. Cửa nhỏ của nhà gỗ tự động mở ra lần thứ hai, nhìn xuyên qua cửa về phương hướng cách đó không xa.

Giữa trời đông lạnh buốt, có một nam tử một thân y sam màu trắng đơn bạc đang nhẹ nhàng dạo bước đi tới.

Sơn cốc nơi này bị khuất ánh sáng, vừa âm u tối tăm, lại có âm tà khí rất nặng. Qua mùa hạ và mùa thu, mặt đất đầy bùn đen của hồ nước trước khi cạn. Căn nhà gỗ cũng được dựng lên trên mấy cái cọc cao bằng gỗ.

Vào ngày đông giá rét như lúc này, những vũng bùn xung quanh đã bị đóng băng lại từ lâu. Khi Kế Duyên đi tới, trên lớp băng phát ra những tiếng "Xoẹt xoẹt kít... Xoẹt xoẹt kít..." giòn vang, nhưng lại không giẫm nứt mặt băng.

Càng thêm kỳ dị là những nơi Kế Duyên đi qua, mỗi khi giày của hắn dẫm trên mặt băng, ô uế dưới chân đều sẽ tản hết sang bên cạnh. Do đó con đường mà hắn đi qua tạo thành từng khối băng sạch sẽ.

Nếu đây chỉ là nước bùn bình thường thì sẽ không đặc thù đến mức này, nhưng có thể do nước bùn nơi đây mang theo âm tà uế khí, cho nên sẽ né tránh khỏi thân thể hắn.

Mặc dù ở chỗ sâu dưới mặt đất vẫn còn bùn đen và uế khí như cũ, nhưng khi so sánh với mặt băng chung quanh, nơi này tạo thành cảnh tượng đối lập cực kì rõ ràng, cảm giác như quá sạch sẽ, chẳng ăn nhập gì với nhau.

Từ xưa đến nay, lão giả cũng hiếm khi thấy tình huống chất bẩn tự rời đi như vậy, lại không có cảm giác về bất kì vết tích của pháp thuật nào. Người đến chỉ đơn thuần giẫm bước trên mặt băng. Hơn nữa, lão giả cũng không nghĩ rằng một cao nhân tu tiên sẽ nhàm chán đến mức gạt bỏ nước bùn trong băng.

Con ngươi của lão co rút lại, nhìn từng bước chân của Kế Duyên đang đến gần. Lão giả mở Pháp Nhãn quan sát thì thấy đối phương không có nửa điểm pháp lực, còn thần quang lộ ra chỉ là "Phàm nhân", cũng chỉ có thể nhìn thấy hỏa khí của người phàm.

Nếu nói hắn dùng Pháp khí Linh phù gì đó thì làm sao có thể không nhìn thấy một chút vết tích pháp lực nào được?

Kết hợp tình huống hiện tại với một chút cảm giác hoang đường, lão nghĩ cũng chỉ có một khả năng. Người đến đây có đạo hạnh cao thâm, cao đến mức mà lão không thể lí giải được, cho nên mới không có cảm giác gì.

Bước chân của nam tử áo trắng càng đến gần, hình dáng của đối phương càng rõ ràng hơn. Trên đỉnh đầu hắn vương lại khá nhiều bông tuyết, sắc mặt bình thản. Một đôi mắt trắng xám đặc biệt khiến người ta chú ý, nhìn như giếng cổ, lại có thể chấn nhiếp tâm hồn. Đồng thời, một cảm giác sạch sẽ không tỳ vết, không dính bụi trần cũng càng ngày càng mạnh.

Một tồn tại cỡ này nếu muốn giết “đồ nhi” không phải người không phải quỷ đang đứng bên cạnh lão thì nàng ta làm gì có khả năng chạy trốn. Thậm chí rất có thể hắn không để cho nàng ta kịp cảm giác được cái gì.

‘Thế mà nó lại vội vàng chạy thẳng tới đây! Đúng là nghịch đồ!"

Lão giả trong lòng nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt cũng không dám biểu lộ ra. Sức mạnh duy nhất mà lão có lúc này cũng chỉ là vài tấm phù lục đặc thù và một viên đá nhỏ. Khi Kế Duyên đứng cách nhà gỗ mấy chục trượng, lão cố giả bộ ra vẻ ta đây không tự ti không kiêu ngạo, chắp tay thi lễ hỏi.

"Vị đạo hữu này, ngày đông giá rét quang lâm hàn xá của tại hạ không biết có việc gì không?"

Kế Duyên cứ đứng như vậy ở bên ngoài nhà gỗ, đưa tay vuốt tóc mai bị gió lạnh thổi tới trước môi ra sau cổ. Hắn cẩn thận đánh giá lão giả và nữ tử đang tỏ ra nơm lớp lo sợ ở bên cạnh, dường như không để ý tới bất kỳ tính toán nào của lão giả, càng không cần phải đáp lễ.

Tình cảnh này có chút xấu hổ nhưng lão cũng không dám nổi giận với người trước mặt.

"Đạo hữu đến để tìm Quỷ Mẫu này sao?"

Lão giả chỉ sang nữ tử bụng lớn bên cạnh.

"Sư..."

"Sư cái gì sư! Cách đây ít năm, ta tiêu diệt một tên tà tu, lục soát trên người hắn được một quyển tà pháp, cũng có mấy phần môn đạo đề luyện Cửu Tử Quỷ Mẫu. Ta nhất thời hiếu kì nên đã lưu lại xem qua một chút, không nghĩ tới lúc ta ra ngoài thì quyển sách bị một nữ tử vào núi đốn củi trộm đi."

Lão giả đang nói chuyện còn nghiêng người vuốt râu híp mắt, mặt lộ vẻ hung quang nháy mắt với nữ tử, sau đó mới tiếp tục nói.

"Hôm nay, vậy mà nữ tử này lại tới đây xin ta giúp đỡ, còn mở miệng muốn gọi ta là sư phụ. Ta biết ngay một thân tu luyện tà pháp nhất định đã chọc vào tai họa. May mà phụ nhân này tu tập tà pháp hỏa hầu vẫn còn thấp, cũng chỉ mới hoài thai mà thôi."

Lão giả ra vẻ đạo mạo nói xong lời này, sau đó mới xoay người nhìn Kế Duyên.

"Nếu đạo hữu không chê, mời vào trong phòng nghỉ ngơi. Việc này do tại hạ mà ra nên ta tự nhiên cũng phải chịu trách nhiệm..."

Kế Duyên mở to Pháp Nhãn nhìn lão giả có vẻ tiên phong đạo cốt hơn mình kia. Vậy mà hắn không thấy trên người lão có yêu tà khí gì, ngoại trừ hỏa khí tràn đầy, pháp lực thần quang nội ẩn, linh khí pháp lực cũng không hiện ra bên ngoài cơ thể, tu hành xem ra cũng có thành công nhất định.

Nhưng khi Pháp Nhãn của Kế Duyên mở to hơn một chút, liền có thể nhìn thấy trong tay áo đối phương có phù quang ẩn hiện, toàn thân cũng hiện lên một vòng linh quang nhàn nhạt, như có một cái màng dán vào trên người. Đồng thời, lúc này trong tay áo trái cũng có phù ẩn mà không phát, hiển nhiên dùng để che giấu khí tức bản nguyên và còn có hậu thủ khác.

Cho dù nhìn thấy hậu thủ phía sau chuẩn bị thỏa đáng, Kế Duyên vẫn giữ dáng vẻ không biết đang suy nghĩ gì, làm cho áp lực trong lòng lão giả không giảm được chút nào, may mà rốt cuộc Kế Duyên cũng nói.

"Ngươi nói nàng tu hành hỏa hầu còn thấp sao? Ta thấy cũng chưa hẳn. Nữ tử này luyện ra bảy tên quỷ tử, chuẩn bị giết hết người trong một huyện rồi, làm sao có thể nói đạo hạnh còn thấp được, chắc là có danh sư chỉ điểm cả đấy."

Kế Duyên bình tĩnh nói một câu, cũng không chứa bất kì tâm tình gì.

"Cái gì!? Vậy mà đã luyện ra bảy tên quỷ tử? Lại còn tuyên bố muốn giết hết người của một huyện sao?"

Lão giả giận không kìm được nhìn về phía nữ tử.

"Yêu phụ nhà ngươi thật can đảm! Khó trách lệ khí bộc phát, thì ra đã làm nhiều việc ác!"

Ánh mắt lập lòe gian xảo, pháp lực trên người lão xao động, ngay lúc này đã vận khởi hỏa sắc.

"Yêu phụ này, không thể để ngươi sống nữa!"

Lúc tiếng hét phẫn nộ vang lên, lão giả đã bấm niệm pháp quyết, vung tay áo. Một trận liệt hỏa bao phủ xuống người nữ tử. Ả ta vốn dĩ không nghĩ tới sư phụ mà mình tuyệt đối tin tưởng lại làm như vậy. Ả kinh hoàng, thậm chí còn không kịp né ra.

"Tranh..."

Âm thanh trường kiếm ra khỏi vỏ truyền đến, trước mắt nữ tử và lão giả đã hiện ra một mảnh ánh sáng bạc. Kiếm khí lăng lệ đảo quả còn hơn băng tuyết gió lạnh, chém tới chỗ lão giả đang ngự hỏa.

Lão giả toát mồ hôi lạnh nhìn một khe rãnh rộng dưới mặt đất. Một kiếm chém nứt sàn của nhà gỗ, rồi lại chém vào lớp bùn kết băng. Lão nhìn xuống chỉ thấy một mảnh đen nhánh, không biết nông sâu thế nào.

Rồi lão ngẩng cái cổ cứng ngắc lên, nhìn thấy trên đỉnh của nhà gỗ đã bị cắt ra một khe rãnh thật dài, nhìn xuyên qua vết cắt, mơ hồ có một vệt linh quang xanh tươi đang treo trên bầu trời.

"Tiên Kiếm!"

Thấy phản ứng của lão giả, trong lòng Kế Duyên cười lạnh, rồi cũng mở miệng lần nữa.

"Ngươi cứ việc thử linh phù trong tay áo một chút, xem có thể giữ được mạng cho ngươi hay không. Hừ hừ, xây nhà tu hành ở nơi âm u chướng khí, làm bẩn Pháp Nhãn của ta."

Tay trái Kế Duyên chắp sau lưng, tay phải tiếp lấy từng đoá từng đoá bông tuyết. Bông tuyết rơi vào trong lòng bàn tay hắn liền chuyển thành nước. Hơn nữa, lão giả cũng không thể thấy trong lòng bàn tay hắn đang hội tụ thành một chữ.

Tuy lời nói của hắn tàn nhẫn, nhưng chắc chắn lão ta cũng không khoanh tay chịu chết. Pháp lực trên thân đã cuồn cuộn chuyển động, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, rất có thể đành phải bất đắc dĩ chém chết lão già này trước.

Hiện tại, nữ tử đang lo nghĩ sợ hãi, dù có ngu xuẩn thì nàng ta cũng biết vừa rồi sư phụ muốn giết người diệt khẩu, mà nam tử áo trắng kia cũng không buông tha nàng, chính lúc này nàng lại thấy sư phụ quay lại hét lớn.

"Chạy!"

Nhà gỗ nhỏ đột nhiên sụp đổ, một đạo sóng đất ngập trời dâng lên từ mặt đất, dùng tư thế nghiền ép lao về phía Kế Duyên ở bên ngoài. Lão giả bùng nổ ánh sáng màu vàng, bỗng nhiên chui xuống đất chạy trốn.

Ầm đùng đùng đùng ~~ Cảm giác bên trong đất rung núi chuyển, vẻn vẹn trong nháy mắt, Kế Duyên đã bị một mảnh bóng tối che phủ.

Sóng đất cao khoảng chừng hơn mười trượng, chống đỡ hai đầu sơn cốc, phía trên xoay tròn, nhìn từ dưới lên quả thực là che kín bầu trời.

Kế Duyên vận chuyển thân pháp Du long đến cực hạn, dùng tốc độ ánh sáng lùi về phía sau.

Trong miệng ra lệnh kiếm chỉ ở phía trước.

"Trảm..."

Tranh ~~~~

Thanh Đằng kiếm lần thứ hai ra khỏi vỏ, một kiếm này còn viễn siêu hơn một kiếm ban nãy.

Xoạt ~ một dải lụa màu bạc lướt qua, sóng đất trực tiếp phân đoạn. Đồng thời, kiếm quang không giảm, trực tiếp bao phủ xuống, kéo dài đến sông núi ở phía xa.

"A..."

Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi vang lên.

Kế Duyên lòng còn sợ hãi. Thấy nữ tử bụng lớn đang chạy trốn về phía đầu sơn cốc, hắn hừ lạnh một tiếng mở miệng.

"Định!"

Lòng bàn tay phải ngưng một chữ sắc lệnh “Định”, nàng ta ở phía xa bỗng chốc toàn thân cứng ngắc, duy trì thế xông đến, "Bịch" một tiếng ngã xuống, đầu đụng vào nham thạch.

Dù vậy nàng cũng không thể động đậy được một chút, thậm trí trong chớp mắt còn không thể hít thở, thể nội pháp lực cũng tĩnh mịch, như một khối thi thể chỉ còn có tư duy.

Kế Duyên vừa định buông lỏng một hơi, Linh giác lại là khẽ động. Hắn đưa tay bấm ngón tay tính toán, trong miệng không khỏi kinh ngạc lên tiếng.

"Ừm! Chưa chết?"

Mặc dù lão giả ở trong lòng đất đã bị chém rách thân thể, có máu có thịt, nhưng lại là một bộ thế thân.

"Muốn chạy không dễ dàng như vậy!"

Kế Duyên đứng dậy nhảy một cái, cưỡi mây ngự phong bay đi. Trên trời, Thanh Đằng Kiếm kêu ong ong thống hận, khống chế kiếm quang vụt đi.

Dưới lòng đất của Đình Thu Sơn, lão giả nắm Thái Hư Thổ Độn Phù điên cuồng thôi động pháp lực. Lão đã sợ đến mức tim gan gần như nứt ra, Thế Mệnh Phù trong một tay áo khác đã bị một kích vỡ nát.

Hơn nữa, dựa vào cảm giác do luyện pháp quyết, "Đồ nhi" của lão cũng rơi vào trạng thái không sống không chết quỷ dị. Vừa rồi, lão còn nghe thấy một chữ "Định", càng không cách nào tưởng tượng là trúng dị thuật gì.

"Không tốt, tuyệt không thể được! Nếu chết thì cũng mất!"

Lão giả hung hăng bóp nát hòn đá nhỏ màu vàng, trong miệng không ngừng thấp giọng đọc cầu.

"Đình Thu Sơn Sơn Thần cứu ta, Sơn Thần cứu ta! Sơn Thần cứu ta!"