Chương 224: Rồng rơi xuống Nghiễm Động Hồ

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

***

Doãn Triệu Tiên cũng cảm khái. Trước đây, khi y còn đang ở huyện Ninh An Kê Châu, đang chuẩn bị lên đường đi nhậm chức ở Lệ Thuận Phủ thì thầy của Tấn Vương là Lý Mục Sư đã cải trang thần thần bí bí đến dịch trạm thăm hỏi y.

Lúc ấy, Lý Mục Thư cũng không nói rõ mục đích của cuộc viếng thăm, chỉ nói cho y biết mặc dù lần này phái y đến Uyển Châu là do thánh thượng tiến cử nhưng lại có rất nhiều người khẩn trương, nhắc nhở Doãn Triệu Tiên phải giữ bình tĩnh, tuân thủ bản tâm.

Dù Lý Mục Thư không nói vì sao phải làm vậy nhưng Doãn Triệu Tiên vẫn nghe hiểu được mấy lời bóng gió ấy. Dường như vị Thiếu Sư này đang lo lắng cho sự an toàn của y, cũng lo lắng hành trình đi Uyển Châu của y bị thay đổi. Loại cảm giác ân cần này không thể nào giả được.

Cho nên, trước giờ đi nhậm chức, Tấn Vương truyền tin đến huyện Ninh An, nói rằng đã bí mật phái người thay vì chỉ có người hầu đi theo để y sai bảo. Doãn Triệu Tiên cũng không từ chối. Do vậy, từ đó đến nay, bên người y lúc nào cũng có mấy người võ công cao cường bảo vệ.

Chẳng qua, với những chuyện chính trị, y cũng chỉ kể khổ với Kế Duyên chứ không có ý định nói chi tiết. Vốn dĩ y mời bạn tốt của mình tới đây cũng không phải vì chuyện này.

"Được rồi, được rồi. Ta gặp Kế tiên sinh liền nhịn không được than thở một chút, hi vọng tiên sinh chớ trách. Lần này, ta mời tiên sinh tham dự yến hội của đứa nhỏ, chỉ là vẫn phải chờ thêm mấy ngày nữa."

Kế Duyên có thể tới đã làm cho y rất cao hứng. Nhưng lúc này, hài tử vẫn chưa ra đời nên chưa thể đãi rượu được.

"Ừ, chừng nào phu nhân sinh vậy?"

Hắn biết rõ vẫn còn cố hỏi một câu. Doãn Triệu Tiên cũng vui vẻ trả lời.

"Đại phu nói phu nhân ta dưỡng thai tốt, thai khí ổn định, khoảng nửa tháng nữa sẽ sinh."

"A, không tệ, không tệ, vẫn phải chúc mừng Doãn phu tử rồi!"

"Ha ha ha ha.... Đa tạ đa tạ. Chỗ ở của Kế tiên sinh đã được chuẩn bị thỏa đáng, ngài sẽ ở khách xá sau phủ nhé."

Kế Duyên cũng chắp tay cười, chuyện này chẳng cần phải khách khí.

Hai người gặp mặt, nói chuyện phiếm gần như quên mất thời gian. Tuy Doãn Triệu Tiên chỉ kể khổ một chút nhưng chẳng biết từ lúc nào đã trôi qua hơn nửa ngày. Sau khi ăn một bữa chiêu đãi nhà nấu, vốn dĩ y định dẫn Kế Duyên đi ra phòng cho khách nhưng lại có công vụ cần xử lý nên chỉ có thể để người hầu làm thay.

Gã tôi tớ dẫn hắn đi qua một hậu hoa viên không lớn, rồi tới hành lang, sau đó tới vị trí sương phòng của khách xá.

"Mời Kế tiên sinh, ở đằng trước ạ."

Gã khách khí dẫn Kế Duyên đi tới, mở cửa phòng khách, giới thiệu đồ bày biện trong phòng, rồi mới cáo từ.

"Kế tiên sinh, ngài nghỉ ngơi ở đây, nếu có yêu cầu gì thì cứ phân phó. Ngài cứ gọi to một tiếng về phía hành lang bên kia là được. Ta xin cáo từ trước!"

"Được, làm phiền rồi!"

Kế Duyên chắp tay cám ơn, gã cũng vội vàng đáp lễ.

"Ấy ấy."

Tên tôi tớ đi rất xa mới quay đầu nhìn lại. Gã thấy Kế Duyên không bước vào phòng, mà đứng ở cửa ra vào nhìn đình viện, ngắm trời mây, không ngang ngược kiêu ngạo, cũng không câu nệ, khí độ ung dung bất phàm.

Một số người hầu trong phủ thực ra cũng tò mò một chút về Kế Duyên. Lão gia nhà mình chưa chiêu đãi người nào ở trong nhà, cũng chưa từng thấy ai ở lại trong phủ, ngay cả những người ở thật xa đến tặng lễ cũng đều ở dịch trạm và khách điếm. Vậy mà vị Kế tiên sinh này lại đặc biệt nhất, được ăn uống, ở lại trong phủ, xem ra đây đúng là bạn thân của lão gia rồi.

Kế Duyên tùy ý nhìn phòng của mình, ngoại trừ những vật cơ bản như giường, bàn, bệ, băng ghế, còn có văn phòng tứ bảo và một bộ cờ vây. Tổng thể không quá xa hoa nhưng rất chu đáo.

Sau đó, hắn cũng chẳng nghỉ ngơi, mà bước ra ngoài. Dưới chân có sương mù hư nhược, hắn trực tiếp bay ra khỏi phủ đệ.

Đường phố của Lệ Thuận phủ vẫn phồn hoa như xưa. Ở Đại Trinh, thậm chí những quốc gia xung quanh đều có thương nhân tới đây mua tơ lụa. Sản nghiệp của cả tòa thành thị dựa vào việc buôn bán tơ lụa, hiện ra cảnh tượng phồn vinh. Khắp nơi là khách điếm, nhà hàng và trà lâu, ngay cả thanh lâu, đổ phường cũng hơn xa những thành thị khác.

Đây chỉ là Lệ Thuận phủ, châu phủ như Vân Ba phủ đoán chừng còn hơn một bậc.

Kế Duyên đi xuyên qua phố lớn, ngõ nhỏ. Hắn dùng thính lực nhạy bén kết hợp với thị lực mơ hồ, đi lại không chút trở ngại. Hắn có thể nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, đi đường theo tiếng động và tự mình hỏi đường, rốt cuộc cũng tới được phường Miếu Ti.

Lúc vừa mới đến thế giới này, hắn cũng biết rằng những địa chích như Thành Hoàng mặc dù bảo hộ một phương nhưng cũng không thể chủ động vượt qua ranh giới, can thiệp vào dương thế. Nhất là trong tình huống liên quan đến Nhân Đạo đại thế, người càng ỷ lại vào nguyện lực càng như vậy.

Một mặt, sự kiêng kị này bắt nguồn từ việc Nhân Đạo sinh ra biến số ảnh hưởng đến bản thân thần chích, cũng có nguồn gốc từ việc tu hành và tâm cảnh tăng lên của bản thân bọn họ, còn có một vài bài học kinh nghiệm từ trong lịch sử lâu đời.

Dần dần Âm Ti không thể can thiệp vào chuyện trên dương thế, nhất là trong mấy việc quan trọng. Đây đã trở thành luật bất thành văn.

Mặc dù như vậy, mỗi khi vương triều bị diệt vong, vẫn có một vài vị Thành Hoàng có liên quan mật thiết đến vương triều bị tiêu diệt. Cho nên, đối với những chuyện này, Âm Ti các nơi đều giấu kín như bưng, tâm tình cũng cực kỳ mâu thuẫn.

Hắn tới phường Miếu Ti dĩ nhiên là muốn vào miếu Thành Hoàng. Tuy nói là không can thiệp, nhưng Âm Ti không có khả năng không biết chuyện ở đây. Hắn không đi điều tra vụ án, mà chỉ muốn nhìn xem tình huống phát sinh tà khí và oán khí trong cảnh nội Lệ Thuận phủ một chút.

Bất luận ở tòa thành thị nào, phường Miếu Ti thường là một trong những nơi náo nhiệt, phồn hoa nhất. Lệ Thuận phủ cũng vậy.

Lúc hắn đi tới phường Miếu Ti, thanh âm rao hàng và tiếng cò kè mặc cả cũng ồn ào hơn, một vài nơi có khá nhiều du khách. Dù sao, khu vực lân cận miếu Thành Hoàng của địa phương nào cũng là nơi để du lịch ngắm cảnh, và tụ tập không ít quán rượu, quán ăn.

"Ấy ấy, tiên sinh, mua nén hương đi. Thắp hương cho Thành Hoàng giúp ngài thi cử đỗ đạt, cũng có thể cầu tiền tài không dứt nữa!"

"Ấy, tiên sinh, ta có hương tốt, là loại đàn hương lớn vừa mới làm, năm văn tiền một nén. Ta còn có nến tốt nữa!"

Kế Duyên đi tới, rất nhiều chủ quán đều chào hàng đàn hương, nến đốt.

"Không dùng, ta không đến đây thắp hương."

"Không cần, không cần, thật sự không dùng..."

Có mấy quầy hàng có hai, ba người đang đứng xem. Chủ quá thật sự rất nhiệt tình, còn rời khỏi quầy để giới thiệu, chào hàng hương và nến cho từng vị khách hành hương đi ngang qua. Kế Duyên đều từ chối tất cả.

Hơn nữa, một nén hương này quá mắc. Tiền mua một nén đủ để đi đến nơi khác ăn được một tô mì sợi. Với lại, chỉ sợ thứ đắt tiền cũng không chỉ là hương.

Toàn bộ du khách trong miếu Thành Hoàng đông như dệt cửi, hầu như không có điện thờ nào yên tĩnh. Hắn đi theo đám khách hành hương đi qua từng đại sảnh điện thờ, nhìn mấy người quần là áo lượt cầu thần, bái thần.

Đa số bọn họ cầu tiền tài, lợi ích. Còn dân chúng bình thường đến bái thần lại ít đến đáng thương.

Bên cạnh hắn có một người làm công trong miếu khá lớn tuổi. Lão thấy Kế Duyên chỉ đi lại nhìn một chút chứ không dân hương, hơn nữa có khả năng là du khách, tuy quần áo không đến mức hoa lệ nhưng khí độ bất phàm, trên đỉnh đầu còn được búi bằng một cây ngọc trâm sáng lấp lánh dưới ánh nắng, nhìn qua là biết có giá trị liên thành.

Lúc này, thấy Kế Duyên đứng yên, lão đứng bên cạnh một lúc rồi tiến lên hỏi thử một câu.

"Tiên sinh, ngài không thắp cho Thành Hoàng nén hương sao? Nếu quyên chút tiền nhang đèn, Thành Hoàng gia sẽ phù hộ cho ngài cả đời suôn sẻ."

Kế Duyên quay đầu nhìn lão giả này, rồi nhìn tượng Thành Hoàng.

"Ha ha... Thành Hoàng lão gia của ngươi hương khói cường thịnh, nhưng đáng tiếc là hương hỏa nhiều như vậy cũng không dám thu."

"Ách... Tiên sinh, lời này có ý gì?"

Kế Duyên lắc đâu.

"Cũng không có gì khó hiểu, ý trên mặt chữ mà thôi."

Người người tới đây dâng hương làm cho hương hỏa nguyện lực hội tụ. Nhưng quả thực là Thành Hoàng cũng không dám tùy tiện thu vào. Phần lớn người dâng hương đều cầu xin lợi ích. Hương hỏa như vậy sẽ mang theo "độc tính". Thành Hoàng cũng không đáp lại khi bọn họ ném thẻ hào ở trong miếu, vì vậy những người này gieo quẻ cũng chỉ đơn giản là xác suất học bình thường mà thôi.

"Tiên sinh nói đúng!"

Một câu nói mang theo tiếng thở dài vang lên bên cạnh. Một gã nam tử trung niên mặc áo đen, đầu đội mũ màu đen, da vàng như nến đi tới, chắp tay với Kế Duyên.

Kế Duyên cũng đáp lễ với gã.

"Ra ngoài miếu nói chuyện được không?"

"Cung kính không bằng tuân mệnh!"

Nam tử và Kế Duyên người hỏi người đáp, sau đó một trước một sau bước ra khỏi chủ điện miếu Thành Hoàng. Ở sau lưng, vị miếu công gãi đầu khó hiểu, hôm nay gặp phải hai người lập dị rồi.

Hai người không đi ra từ cửa lớn mà xuyên qua cửa hông có lưa thưa vài người. Bọn họ thong thả dạo bước đi ra một bờ sông nhỏ phía bên ngoài miếu Thành Hoàng.

Nơi này cũng có người đạp thanh du ngoạn, vui đùa giữa cảnh thế gian yên bình.

Ra đến bên ngoài, nam tử áo đen lại trịnh trọng khom người chắp tay với Kế Duyên.

"Tiên sinh có pháp nhãn, ánh mắt xám trắng, đầu cài mặc ngọc, đạo uẩn nội liễm, phản phác quy chân. Nếu Lý mỗ đoán không sai, chắc hẳn ngài là Kế tiên sinh trong truyền thuyết phải không?"

Hả?

Vẻ mặt Kế Duyên như đang trong mộng, Kế tiên sinh...trong truyền thuyết sao?

"Tên tuổi của ta nổi như vậy à, còn lan truyền đến tận Uyển Châu, hơn nữa cái gì mà trong truyền thuyết chứ?"

Nếu nói hắn nổi danh ở Kê Châu thì còn tin tưởng một chút, nhưng đây là Uyển Châu đấy.

Hắn chỉ có thể đáp lễ, rồi lễ độ cười nói.

"Nói cái gì mà truyền thuyết thì ta không dám nhận, nhưng quả thực ta họ Kế tên Duyên, có lẽ "Kế tiên sinh" trong lời của Lý Thành Hoàng chính là ta."

"Quả nhiên là Kế tiên sinh. Lý mỗ cũng chỉ đoán mò một chút, không nghĩ tới có thể gặp được ngài."

Lý Thành Hoàng cũng tươi cười.

"Giờ đây, Đại Trinh e rằng sẽ bước vào thời buổi rối loạn, có Kế tiên sinh trấn áp bốn phương cũng là điều may mắn cho nước ta."

"Đợi.. đợi chút, ngươi đang nói cái gì?"

Lời của Lý Thành Hoàng khiến hắn mê sảng rồi. Chẳng lẽ hắn ngủ hơn nửa năm, thế giới đã biến hóa nhiều như vậy?

"Không biết Thành Hoàng đại nhân có thể nói rõ chút, Kế mỗ chẳng hiểu gì cả!"

"Trước mặt Kế tiên sinh, ta không dám xưng đại nhân, kính xin tiên sinh đừng làm tại hạ tổn thọ..."

Thành Hoàng cười khổ một tiếng.

"Tình hình Nhân Đạo ở Đại Trinh sáng tối không rõ, những Thành Hoàng như chúng ta luôn thấp thỏm không yên, giống như ngọn nến lay lắt trước gió, trước đây..."

"G r à o o o ~~~~ "

Một tiếng rồng ngâm từ chân trời phía xa truyền đến. Cả Kế Duyên và Thành Hoàng đều biến sắc, nhìn lên bầu trời phía bắc.

"Ùm...ụm bò....ò...... Ùm...ụm bò....ò...... G r à o o o..." "Ầm đùng đùng..."

Từng trận tiếng rồng ngâm trong trạng thái bất ổn ở phía chân trời lại vang lên, cũng hấp dẫn sự chú ý của không ít người dân trong thành. Bọn họ nhìn lên bầu trời, nhìn thấy một đám mây mưa ở phía bắc, lúc như con thú khổng lồ gào rú, lúc như thanh âm quái dị của con trâu già buồn bã ở chân trời. Cùng lúc này, tiếng sấm sét cũng vang dội.

Rất nhiều người nhìn về phương bắc, trên bầu trời có một đám mây rơi xuống khỏi tầng mây, thay vì nói nó giống một con rắn cực lớn thì có thể nói nó giống như một đầu rồng.

"Ầm đùng đùng..."

Trong mây đen, sấm sét rất nhanh ập đến, sắc trời dần tối.

Rồng ngâm và rồng kêu thực ra là hai khái niệm khác nhau. Thanh âm rồng ngâm thường rất dài, lại có khí thế khoáng đạt. Còn tiếng rồng kêu lại giống như tiếng con trâu già, hỗn loạn lộn xộn. Rõ ràng, tình huống của con Long giao kia cực kỳ kém.

Phản ứng đầu tiên của Kế Duyên là lo lắng đó có phải là nhà Ứng thị hay không, nhưng thanh âm rồng ngâm này dĩ nhiên không phải loài Long Giao quen thuộc.

"Nơi đó là?"

"Bẩm Kế tiên sinh, chỗ đó là hướng Nghiễm Động Hồ, cách nơi này chưa đến trăm dặm, cũng thuộc Lệ Thuận phủ."

Vẻ mặt Thành Hoàng nghiêm túc trả lời câu hỏi của Kế Duyên.