Chương 95: Được là may mắn. Mất là số mệnh

Dịch: Lưu Kim Bưu

Biên: Duy Anh

Mười sáu ngày sau, ngoại thành Quân Thiên của Nghi Châu phủ, có một nam tử mặc áo bào xanh, tóc búi tiêu sái đi tới. Người đó chính là Kế Duyên, hắn cũng đã rong chơi suốt một đoạn đường dài.

Lúc Kế Duyên rời huyện Ninh An, hắn chỉ mang theo mấy bộ đồ lót cùng hai bộ quần áo ngoài. Mà hai ngày trước, cái bộ có màu xam xám đã rách một đường dưới nách, cho nên trong khoảng thời gian này, hắn đành mặc mãi một bộ màu xanh.

Hai bộ quần áo này thế mà lại khiến Kế Duyên sinh ra chút cảm tình, tựa như một bộ áo cộc kiếp trước của hắn. Nó đã cũ lắm rồi, cũng đã mặc rất nhiều năm, lại càng không phải đồ đắt tiền gì, nhưng chỉ vì mặc vào dễ chịu. Nên khi ở nhà hắn rất thích mặc nó và chưa bao giờ nghĩ tới việc vứt đi.

Kế Duyên không hề có ý định bỏ bộ quần áo kia đi, hắn còn có dự định đi mua kim chỉ xem có thể tự khâu lại vết rách dưới nách hay không.

Hiện tại, hành lý Kế Duyên mang theo vẫn là cái bao vải xám kia, vẫn là cái ô giấy dầu kia. Thanh Đằng Kiếm thì hắn đeo trên lưng, đi đường vô cùng thong dong. Về phần hộp gỗ, hắn đã sớm bán khi đi qua một huyện, được ba trăm văn tiền. Loại gỗ kim ti nam này ở kiếp trước rất đáng giá, mà ở kiếp này thì nó cũng chỉ là một khối tài liệu tốt dùng để làm thư án thanh cung(1), số lượng quá ít bán không được giá.

Đằng trước, Quân Thiên phủ càng ngày càng gần, dòng người trên đại lộ đương nhiên cũng nhiều hơn. Ngoại trừ xe ngựa xe bò, người độc hành giống Kế Duyên cũng không ít.

Quân Thiên phủ, một trong mười hai phủ của Nghi Châu, thật ra cũng không có gì đặc sắc nổi trội, có thể coi là trung quy trung củ. Nếu so với danh phủ của Kê Châu là Xuân Huệ phủ thì nơi này kém không ít, mặc dù nơi đây đã từng sinh ra Tả Cuồng Đồ đệ nhất thiên hạ, nhưng chẳng qua là tên tuổi lớn trên giang hồ, mà cũng đã trôi qua rất nhiều năm.

So với kiếp trước của Kế Duyên, thế giới này là một nơi càng dễ bị quên lãng. Khả năng truyền bá và lưu trữ tin tức hạn chế đến mức đủ để khiến tiếng tăm của một lão tiền bối nổi danh giang hồ từ vài thập niên trước biến mất không dấu vết.

Theo sự xuống dốc của Tả gia, bây giờ, đa số thế hệ trẻ tuổi trên giang hồ thậm chí đều không biết rõ rằng đã từng có một vị tuyệt đỉnh cao thủ cuồng vọng đến mức tự xưng Kiếm Tiên, càng ít người có thể đào lên "Phần thiếp" mà tìm được chuyện cũ. Có lẽ, chỉ còn một phần rất ít người kể chuyện mới nhớ rõ vài câu chuyện cổ xưa kinh điển.

Càng tới gần cổng thành, tiếng ồn ào trong thành càng mài mòn màng nhĩ của Kế Duyên. Những ngày gần đây, không biết là bởi vì liên quan đến Tam Muội Chân Hỏa, hay là bởi vì pháp lực mạnh lên vài phần nhờ được Chân Hỏa rèn luyện, mà Kế Duyên luôn có ảo giác rằng thị lực của mình tốt hơn một chút. Hắn đang cố gắng dựa vào thị giác để xem liệu có tăng lên gì không, nhưng tiếc rằng vẫn còn là một mảnh mơ hồ.

"Bánh hấp, bán bánh hấp đây ~~~ bánh hấp mới ra lò đây ~~~ một văn tiền một cái đây~~ "

Vừa vào thành, liền có người mang đòn gánh đi qua từ bên cạnh cửa thành, tiếng gào to khiến hắn nhìn về phía người bán rong, trong mơ hồ, hắn thấy được đối phương cũng không lùn.

Chỉ là vừa vặn nhìn thấy khí của người kia tuy không yêu dị nhưng cũng có chút đặc thù. Hơi suy nghĩ, hắn liền vội vàng bước mấy bước về phía trước.

"Vị lão ca này, bán cho ta hai miếng bánh hấp!"

"Được rồi!"

Người này vừa nghe thấy có sinh ý, liền vội vàng để xuống đòn gánh, chờ Kế Duyên đi tới. Sau đó, y mở nắp hộp bánh được đặc chế, một luồng khí nóng bốc ra, cảm giác như lấy màn thầu từ trong lồng hấp.

"Bánh đây, vị đại tiên sinh này, ta thấy ngài cũng tới từ ngoài thành, bánh hấp này của ta nhào bột, hấp bánh đều chú trọng, ăn ngon lắm."

Kế Duyên ngửi thấy mùi thơm của bánh bột ngô, gật đầu nhận lấy rồi trả tiền. Hắn trực tiếp cắn một ngụm, nếm nếm, liền khen người bán một câu "Mùi vị ngon".

Người bán rong cười cười, nhấc lên đòn gánh đi tiếp, vừa đi y gào to rao hàng.

Nhưng mà Kế Duyên lại gặm bánh bột ngô đi theo, vừa ăn vừa đồng hành, cũng dẫn tới gồng gánh tiến lên người bán nạp buồn bực.

"Ta bảo đại tiên sinh này, vì sao ngài cứ lẽo đẽo theo ta vậy?"

"Ồ, ta mới tới Quân Thiên Phủ, tự cảm thấy không có chỗ nào muốn đi, liền đi theo ngươi. Huynh đài một ngày phải mang đòn gánh đi nhiều không?"

Phản ứng của vị đại tiên sinh này khiến người bán bánh cảm thấy thú vị, y chưa từng gặp qua kiểu khách nhân này.

"Ta mang đòn gánh từ giữa trưa đến chạng vạng tối bán bánh bột ngô, lúc sinh ý tốt thì đi nửa con phố là bán xong, cũng có ngày sinh ý kém phải đi gần nửa phủ thành."

"Ồ, lão ca đúng là cước lực tốt đấy!"

"Khà khà, kiếm ăn mà! Bán bánh hấp đây ~~~ mới ra lò đây ~~~ "

Người bán rong nói chuyện với Kế Duyên được hai câu thì sẽ đột nhiên gào to một tiếng như vậy. Một lát sau, Kế Duyên đã ăn xong hai miếng bánh hấp, hắn lại lấy ra hai văn tiền muốn mua tiếp.

"Lão ca, tiếp hai miếng nữa!"

"A, chẳng lẽ đại tiên sinh thích ăn nóng nên mới đi theo ta đây?"

"Ha ha ha, có lẽ vậy!"

...

Kế Duyên nói chuyện phiếm với người bán rong, hắn vừa hỏi một chút chuyện của Tả gia vừa hỏi bóng gió về tình hình trong nhà người bán rong.

Sau nửa tiếng, người bán rong có chút luống cuống, vị đại tiên sinh này vẫn còn theo bên cạnh y, đồng thời đã ăn ít nhất mười mấy miếng bánh hấp.

Sức ăn này cũng không thể nói là lớn đến mức khoa trương, chỉ là hắn cứ một lúc lại mua thêm hai miếng. Vị tiên sinh rảnh rỗi này vừa đi bên cạnh vừa trò chuyện cũng hơi làm y sợ hãi.

"Đại tiên sinh... Đây là hai miếng bánh cuối cùng của ta, ngài hãy coi như ta tặng cho ngài có được hay không?"

Trước cửa của tiệm bán văn án thanh cung ở góc phố, người bán rong mang theo nụ cười dè dặt, mở miệng nói, y chỉ sợ Kế Duyên ăn bánh xong mà vẫn đi theo.

Phảng phất như đang đợi câu nói này, Kế Duyên lập tức cười.

"Ha ha... Vậy cũng tốt, nhưng nếu thế chẳng phải là ta chiếm tiện nghi của lão ca hay sao? Bằng không thì như này, ta viết mấy chữ cho ngươi nhé?"

"Hả?"

"Phải giữ lại bánh cho ta, nhất định phải giữ lời, đứng đây chờ ta a!"

"Ặc.. Được rồi!"

Người bán rong vẫn đang ngây người, Kế Duyên thì lại không cầm bánh mà trực tiếp tiến vào cửa tiệm bên cạnh. Chủ tiệm đang lật sách xem văn chương đấy, gã nhìn thấy Kế Duyên tiến đến liền vội vàng chào mời nhiệt tình.

"Khách quan muốn xem qua cái gì, tiệm chúng tôi có nghiên mực thượng hạng và bút lông sói, mực thơm nổi danh và cái chặn giấy..."

"Ách, chủ quán, bao nhiêu tiền một trang giấy Tuyên?"

Chủ quán hơi sửng sốt.

"Khách quan chỉ mua một trang giấy?"

"Ừm, bao nhiêu tiền một trang giấy Tuyên?"

Chủ quán mất hứng, quay về quầy hàng.

"Hai văn tiền một thước giấy Tuyên bằng gỗ hoa, khổ lớn thì đắt hơn một chút, giấy Tuyên tinh chế từ vỏ cây thanh đàn liền đắt hơn nhiều, cần..."

"Được rồi chủ quán, ta chỉ muốn loại bình thường nhất đấy..."

Một trang giấy bù được hai cái bánh, thật là khéo. Kế Duyên lấy ra ba văn tiền, đặt lên quầy hàng.

"Chủ quán, ta mượn bút lông trong tiệm để viết mấy chữ được không?"

Chủ quán hơi lườm Kế Duyên, rồi lại nhìn từ trên xuống một chút. Gã mang tới một trang giấy Tuyên đặt lên quầy, mà cũng chỉ lấy đi hai văn tiền, sau đó gã chỉ vào cây bút lông trên giá bút cạnh tay và nghiên mực ở bên cạnh, nói:

"Ta cũng là người đọc sách, xin khách quan cứ tuỳ tiện!"

Kế Duyên nở nụ cười, thu lại một văn tiền còn thừa, lại lấy ra bút lông, hơi ngửi mùi mực rồi chấm nhẹ lấy một chút mực trong nghiên. Sau đó, hắn liền đứng cạnh quầy, múa bút trên một thước giấy Tuyên.

Bút lông sói xoay chuyển, một hàng chữ hiện ra, bốn chữ lớn "Tà bất thắng chính" một mạch mà thành.

"Đa tạ!"

Kế Duyên trả bút rồi cầm giấy lên, vừa thổi vừa đi khỏi cửa tiệm. Lão bản trong tiệm hơi mở rộng miệng, ngây người một chút liền vội vàng đuổi theo từ trong tiệm. Mấy chữ vừa rồi cũng không phải viết đẹp bình thường, đã hơi rung động đến gã rồi, người kia không phải bậc thầy thư pháp thì không thể viết ra đấy!

Đến khi Kế Duyên ra khỏi tiệm, quả nhiên, người bán rong kia đã mang đòn gánh chạy mất. Kế Duyên chỉ đứng lại nhìn về góc phố đằng xa, hắn cũng không có ý định đuổi theo.

"Haizz... Ta đúng là rảnh mà..."

Trong lúc Kế Duyên tự nói, chủ tiệm đã chạy đến từ trong tiệm, vừa chạy vừa nhấc vạt áo bào.

"Khách quan! Khách quan dừng bước ~~!"

"Khách quan, trong tiệm của ta có loại giấy Tuyên thanh đàn thượng hạng đó, ta có thể tặng ngài một ít, không biết khách quan có thể lưu lại một chút bút tích hay không!"

Kế Duyên quay đầu nhìn chủ quán đang có vẻ mặt mong đợi, hắn liền tiện tay đưa tờ giấy cầm trong tay còn chưa khô mực.

"Trang giấy này cho ngươi, ngươi trả lại ta hai văn tiền được không?"

"Việc này... làm sao có thể a!"

Chủ quán vô cùng kinh hỉ, cẩn thận tiếp nhận trang giấy, gã nâng trong tay, nhìn kỹ, càng nhìn càng ưa thích. Thậm chí như là ảo giác, gã còn có thể cảm nhận được một luồng ý cảnh ở trong chữ.

"Hai văn tiền!"

"Ồ ồ ồ, khách quan chờ một lát, khách quan chờ một lát!"

Chưởng quỹ vội vàng quay về quầy hàng để lấy tiền, gã cũng không cầm ra hai văn tiền, mà gã trực tiếp cầm một nắm bạc vụn rồi xông ra cửa tiệm, hai tay đưa về phía Kế Duyên.

Kế Duyên thì lại cười, thuận tay liền nhận lấy bạc, hắn cũng không nói lời từ chối như “phải lấy hai văn tiền”, hắn còn chưa cố chấp như vậy.

"Được, cũng xem như đáng giá!"

Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại, đi tiếp. Thậm chí hắn còn chưa biết tên của tiệm này gọi là gì, chủ quán thì há to miệng, gã còn chưa mặt dày đến mức lại xin Kế Duyên viết thêm hoặc là ghi lại chữ ký.

Sau đó, chủ quán quay về tiệm, mang theo vẻ mặt tươi cười rạng rỡ mà thưởng thức bốn chữ lớn trên trang giấy tuyên kia. Càng xem gã càng thích thú, rất có cảm giác ngứa tay muốn viết phỏng theo.

"Trang giấy này phải bồi lại(2), nhất định phải đóng khung lại!"

(1): đồ dùng thiết yếu trong thư phòng, như giá sách, bình phong, rương hòm, nghiên mực, ống bút,…

(2):làm bền chắc để tác phẩm được bảo quản tốt hơn