Chương 50: Thành bóng đèn

Trong lòng Mạc Thanh Yên có chút đau khổ, chuyện năm đó trong lòng cô vẫn còn để lại vết sẹo, hơn nữa người khiến cô bị thương lại nói một cách giả tạo như vậy. Lại còn đem theo chút châm biếm, cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Do đó liền mỉm cười, "Tai tiếng? Hình như không xấu như em, có con rồi còn muốn gả vào Lệ gia, người của Lệ gia sẽ thu nhận đống đô nát như vậy sao?"

"Chị..."

Mạc Thanh Tuyết tức giận giơ tay lên định đánh, liền bị ông Lệ hô mà lùi lại mấy bước.

"Tiểu Tuyết, việc năm đó ông đã điều tra kỹ rồi, chúng ta đã mắc nợ Tiểu Yên rất nhiều, nếu cháu dám nói con bé một câu, cháu hãy ra khỏi nhà họ Mạc đi."

Mạc Thanh Tuyết bị quát thiếu chút nữa thì khóc, cô cố nhẫn nại. Dù sao ông Mạc cũng là người quyết định, nếu thật sự đuổi cô ta đi. Sau này cô ta cũng sẽ không còn thân phận nhị tiểu thư của Mạc gia nữa, cô ta cũng sẽ không thể kiêu ngạo được nữa.

Vì thế liền ngậm miệng, Bạch Mạn Cầm kéo cô ta, nháy mắt ý bảo đừng nói lung tung nữa.

Ông Mạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Yên, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt hơn tiểu Tuyết. Hơn nữa cô lớn lên còn rất giống con trai lớn của ông, con trai lớn là người ông yêu thương nhất.

Tự nhiên đối tốt với Mạc Thanh Yên hơn.

"Tiểu Yên, cùng ông đến Lệ gia, huỷ bỏ hôn ước của tiểu Tuyết và Tuyệt."

Ông Mạc vẫn xem Mạc Thanh Yên là người nhà, cho nên tới nhà họ Lệ, cả nhà đều phải đi. Hơn nữa khúc mắc năm đó cũng phải tháo dỡ, để tiểu Yên có thể ngẩng cao đầu trước Lệ gia.

Nhà họ Lệ nằm ở bên hồ của Bắc Thành, lầu chính được xây dựng ở trên hồ, mỗi phòng đều có sân phơi, có thể nhìn thấy hồ nước xanh biếc.

Đây là lần đầu tiên Mạc Thanh Yên bước chân tới Lệ gia, bãi đỗ xe của Lệ gia cũng rất đẹp.

Trên mỗi chỗ dừng xe đều có cái giá cây tử đằng, cho nên xe đều rất râm mát. Bất luận khi nào dùng đến xe cũng sẽ không cảm thấy nhiệt độ cao ở bên trong.

Mạc Thanh Yên xuống xe, dìu ông Mạc xuống, đợi chú Uy đẩy xe lăn tới, ông Mạc mới ngồi xuống.

Ông Lệ dẫn mọi người tới đón tiếp, Mạc Thanh Yên liếc nhìn liền thấy Lệ Đình Tuyệt đi bên cạnh ông Lệ. Hắn mặc âu phục màu đen, nghiêm túc mà lạnh lùng.

Khi nhìn thấy Mạc Thanh Yên cũng vẫn không chút biểu tình, người rất lạnh nhạt. Mạc Thanh Yên không khỏi cười nhẹ, người đàn ông này còn giả bộ. Có điều cũng tốt, nói không gặp nữa mà.

Hiện tại gặp mặt, coi như là người lạ được rồi.

Mà khi Mạc Thanh Tuyết nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt, hai mặt hiện lên hình quả đào, không nhìn thấy ai khác nữa.

Cho đến khi ông Lệ nhìn thấy Mạc Thanh Yên và Mạc Thanh Tuyết đều đến đây, bèn nói với thanh niên nhà họ Lệ: "Các trưởng bối muốn nói chuyện với trưởng bối nhà họ Mạc, mấy anh em con dẫn hai chị em Mạc gia đi xung quanh chơi nhé. Nhưng không được bắt nạt họ nhớ chưa."

Mạc Thanh Yên chỉ có thể theo mấy thanh niên nhà họ Mạc đến phòng khách, Mạc Thanh Tuyết đi bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, đôi mắt luôn nhìn hắn.

" Tuyệt, chuyện hôn lễ của chúng ta có sự hiểu lầm, anh hãy tin em đi, em thật sự rất yêu anh."

Cô ta đưa tay nắm lấy cánh tay của Lệ Đình Tuyệt, làm nũng.

Những người khác nhà họ Mạc vẫn chưa dừng lại, vẫn đi về phía trước, chuyện của Lệ Đình Tuyệt, bọn họ cũng không dám để ý nhiều.

Mạc Thanh Yên đi theo họ về phía trước, cũng không muốn làm bóng đèn. Nhưng không biết tại sao trong lòng rất không vui.

Lệ Đình Tuyệt gạt tay của Mạc Thanh Tuyết, "Điều này không quan trọng, quan trọng là chúng ta không thể."

" Mạc Thanh Yên, hai chúng ta nói chuyện."

Hắn bước nhanh tới, nắm lấy tay Mạc Thanh Yên, dẫn cô đi.

Mạc Thanh Yên nhìn thấy tay mình bị hắn nắm rất chặt, liền giãy dụa.

"Không đi, không có gì để nói cả."