Chương 57: Tiểu Yên, tôi yêu em!

Không lâu sau, quản lý dẫn theo nhân viên cửa hàng bưng một chiếc hộp tiến vào, đặt lên trên bàn:

"Tống giám đốc Lệ, đây là đồ ngài đã đặt."

Lệ Đình Tuyệt phẩy tay: "Các người đều ra ngoài đi. "

Quản lý cùng nhân viên cửa hàng nhanh chóng ra ngoài, nữ nhân viên trộm nói:

"BOSS thật đúng là lạnh lùng tàn khốc, nhưng mà cũng đẹp trai quá đi."

Lệ gia cũng kinh doanh trong lĩnh vực trang sức, vì thế các cửa hàng lớn đều có chi nhánh, anh chính là người đứng đầu.

Trong phòng nghỉ chỉ còn hai người bọn họ, Lệ Đình Tuyệt nhìn cô chằm chằm: "Mở ra nhìn xem có thích không."

Mạc Thanh Yên nhìn chiếc hộp nhỏ tinh xảo trên bàn, đưa tay cầm lấy.

Cô mở ra, thấy bên trong là một chiếc nhẫn thì đôi mi thanh tú của cô hơi nhíu lại. Đó là một chiếc nhẫn kim cương hồng nhạt, chắc là được đặc biệt đặt hàng chế tạo. Bởi vì loại kim cương màu hồng này rất ít gặp trên thị trường.

Hơn nữa còn làm thành hình trái tim, trái tim thiếu nữ của cô sắp đổ gục.

Cô không khỏi mỉm cười: "Lệ thiếu, loài đồ vật này tặng cho Angela có vẻ thích hợp hơn."

Tay Lệ Đình Tuyệt duỗi qua cầm lấy chiếc nhẫn,sau đó đeo lên tay cô: "Tặng cho cô, đây chính là vật đánh dấu chủ quyền, sau này ai cũng đừng mong ngấp nghé cô."

Anh bá đạo nói, tay mắt lanh lẹ đã đeo chiếc nhẫn vào. Mạc Thanh Yên hoàn toàn không kịp phản ứng. Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình, cô trừng mắt nhìn anh.

"Tôi không đồng ý."

Tặng nhẫn kim cương là có ý gì? Người ngu cũng biết.

Cô muốn tháo chiếc nhẫn ra, thế nhưng vô luận cô dùng bao nhiêu lực cũng không tháo ra được. Vì vậy chỉ có thể gọi nhân viên cửa hàng.

Một lúc sau quản lý và nhân viên vào trong.

Nhìn thấy Lệ Đình Tuyệt bắt chéo chân ngồi trên sô pha, khóe miệng vui vẻ nhếch lên.

"Mạc tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì không? "

Mạc Thanh Yên giơ tay lên: "Giúp tôi tháo chiếc nhẫn này ra. "

Cửa hàng chắc chắn có biện pháp, cô không tin không gỡ ra được.

Hai người kinh ngạc, đây là chiếc nhẫn Lệ Đình Tuyệt đặc biệt đính chế. Loại kim cương này trên thế độc nhất vô nhị, chỉ có một khối. Anh phải tốn rất nhiều công sức mới mua được. Nếu là những phụ nữ khác, chắc chắn đã vui vẻ chết mất.

Vì sao vị tiểu thư này lại muốn tháo ra?

Vì vậy hai người đưa mắt nhìn Lệ Đình Tuyệt, anh vẫn giữ nguyên nụ cười tà, không có ý muốn xen vào.

Quản lý lúc này mới nói: "Mạc tiểu thư, chiếc nhẫn này vô cùng đắt đỏ, hơn nữa nó còn có một cái tên đặc biệt, đó là nhẫn Khóa Tâm. Chỉ cần đeo vào sẽ không tháo ra được, trừ phi chặt đứt ngón tay."

Mạc Thanh Yên nghe xong lạnh lùng nhìn chiếc nhẫn trên tay.

"Lệ Đình Tuyệt, anh quá đáng rồi đấy, mau tháo ra cho tôi. "

Lệ Đình Tuyệt liếc mắt ra hiệu cho quản lý và nhân viên cửa hàng, để cho bọn họ ra ngoài. Thấy cửa đóng lại, thân hình cao lớn của anh mới đứng dậy.

Sau đó cũng kéo cô đứng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

"Mạc Thanh Yên người phụ nữ Lệ Đình Tuyệt này muốn, cô trốn không thoát đâu. An phận làm phu nhân của tôi, được chứ?"

Mạc Thanh Yên hoàn toàn bị chọc giận, lấy tay đánh hắn: "Đồ xấu xa, anh là đồ xấu xa. "

Lúc này Lệ Đình Tuyệt lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, mềm giọng nói: "Tiểu Yên, tôi yêu em! "

Nghe được câu này, lòng cô run rẩy, sau đó cái miệng nhỏ nhắn đã bị môi anh lấp kín. Hôn đến mức đầu óc cô trống rỗng người đàn ông nào đó mới chịu buông ra,khàn khàn nói.

"Người phụ nữ đáng chết này, vì sao mỗi lần em đều có thể khiến tôi chật vật như thế. "

Bởi vì rung động, chỗ nào đó cũng bắt đầu không khống chế được mà… Chỗ đó của anh vốn khác với người thường, do ăn mặc nên giờ phút này phản ứng đặc biệt rõ ràng. Hô hấp của anh dồn dập, thật muốn nuốt cô vào bụng.

Lần đầu tiên anh có suy nghĩ này đối với phụ nữ, hơn nữa suy nghĩ này càng ngày càng lớn.