Chương 5

Chuyện học nấu ăn của Hà Hoa Tử nhiều nhất cũng chỉ kéo dài đến một tuần.

Hôm ấy, giáo viên đến nhưng lại không thấy Hà Hoa Tử đâu. Bà được người làm báo lại rằng, cô đang mệt nên ở trong phòng nghỉ ngơi, có lẽ hôm nay không học được.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Lý Đông Lượng. Anh phải dời cuộc họp lại nửa tiếng để trở về nhà xem tình hình. Việc anh dời cuộc họp lại khiến các nhân viên bàn tán không thôi, và cuộc bàn tán này được trợ lý Văn nhanh chóng dẹp tan.

Về đến nhà, anh bảo cô giáo hãy ngồi đợi một chút, mình anh lên phòng cô xem sao. Khi anh mở cửa, thấy cô vẫn còn nằm dài trên giường... vì ngủ. Nghe tiếng bước chân bước vào, cứ nghĩ rằng là người làm, với giọng nói còn đang ngáy ngủ, Hà Hoa Tử nói:

- Cho cháu ngủ thêm một lát, cháu thật sự rất mệt.

Lý Đông Lượng giật lấy mền của Hoa Tử. Cô vẫn thản nhiên ôm gối ôm ngủ ngon lành.

Lúc này, anh mới dùng giọng nói nghiêm túc mà nghĩ rằng cô sẽ sợ nó, nói:

- Vậy tôi không trả lại cổ phần, có lẽ em sẽ không còn mệt nữa.

Qủa nhiên, đúng như những gì anh nghĩ. Hà Hoa tử sau khi nghe giọng nói ấy cất lên liền nhanh chóng ngồi dậy. Nhờ giọng nói lạnh lùng và vô cảm này đã thành công đánh thức cô.

- Sao, sao anh lại ở đây? Giờ này không phải anh nên ở công ty sao?

- Không phải em rất mệt sao? Có cần nghỉ ngơi thêm không?

Hoa tử lập tức đáp lại, không cần.

- Tôi cho em nửa ngày, tối nay tôi về, thức ăn toàn bộ phải do chính tay em nấu. Bằng không, chắc em cũng đã biết hậu quả.

Vừa nói xong, không cần xem nét mặt của cô, anh liền trở về công ty. Anh vừa bước xuống, dặn giáo viên hãy đợi Hà Hoa Tử một chút, rồi được người làm tiễn ra cổng. Anh vừa bước lên xe đã liên tục hắc hơi. Nghĩ trong lòng, có lẽ là tiểu nữ nhân này vừa thầm mắng mình.

Đúng như anh nghĩ, vừa bước ra khỏi phòng, liền bị người nào đó mắng là đồ ác ma, chỉ biết ức hiếp người khác. Nhưng vì gia đình, có chết cũng phải nhịn.

Tối đó anh trở về. Đúng như ý của anh, có vẻ như tất cả món ăn tối nay đều do chính tay Hoa tử làm. Anh nhìn một lượt thức ăn đang được bày biện trên bàn, giả vờ hỏi:

- Tất cả đều là do em làm.

Cô liền phản bác.

- Vậy anh nghĩ là ai?

- Trang trí cũng ổn đó, nhưng còn chất lượng không biết thế nào.

Ngước mắt nhìn cô, liền được cô đưa cho đũa. Anh vừa cầm lấy đũa, thấy cô cứ đưa hai tay ra sau lưng, liền kêu cô xòe hai tay ra cho anh xem. Nhìn bàn tay trắng trẻo, mịn màng ngày nào của Hoa Tử nay lại đầy vết thương do dao cắt, Đông Lượng cảm thấy xót xa, có chút hối hận vì quyết định cho cô học nấu ăn.

Ngay lúc này, trong đầu anh chợt có suy nghĩ, cho dù món ăn của cô có ngon hay không, anh cũng không quan trọng chúng nữa. Nhưng rồi,... ý nghĩ ấy liền bị dập tắt sau khi Đông Lượng nếm qua món đầu tiên, rồi lại đến mấy món kế tiếp.

Mấy món do Hà Hoa Tử nấu quả thực không ai bằng. Món thì quá mặn, món lại quá ngọt, có món lại chẳng có mùi vị gì,... Anh nghĩ, có lẽ mình nên nấu một gói mì ăn liền, có khi còn ngon hơn những món này.

- Rốt cuộc những ngày qua em đã học được gì hay không?

Giọng anh có chút nghiêm trọng.

- Là anh muốn tôi học, chứ tôi cũng không muốn. Với lại, tôi không có hứng thú với mấy việc làm bếp.

- Vậy sau này khi em lấy chồng thì sao? Do ai làm?

- Anh không cần lo, tôi không có ý định kết hôn.

Với thái độ đầy dửng dưng, Lý Đông Lượng cũng không biết nói gì đây. Tiểu nữ nhân này, có lẽ cần được anh dạy dỗ thêm.

Nhìn một hồi, thấy trên bàn còn một bát canh lớn. Đó là món mà Hà Hoa tử luôn ôm khư khư bên mình, anh liền hỏi:

- Đó là gì?

- Canh củ sen.

Lý Đông Lượng lập tức ra hiệu cho cô mang qua, nhưng cô không chịu. nói rằng, món này anh cũng không cần thử đâu, vì dù sau nó cũng chẳng hơn kém gì mấy món trước.

Nhưng lần này, anh lại nghiêm túc nói:

- Không đưa cho tôi thử thì làm sao em biết.

Bất đắc dĩ, Hoa Tử mới đồng ý.

Sau khi nếm qua, nét mặt của Lý Đông Lượng trở nên đông cứng lại. Lòng Hà Hoa tử liền biết rằng món này cũng không ngon nên cũng không mấy bất ngờ với vẻ mặt lúc này của anh.

- Tôi đã nói là nó không ngon rồi mà, anh lại không chịu nghe. Nó tệ lắm đúng không?

- Nó không tệ như em nghĩ đâu.

Lúc này, Lý Đông Lượng mới chịu cất lời sau khi nếm qua canh củ sen của cô.

- Thật sao?

Anh gật đầu đầy thành thật rồi múc vào chén cho cô. Khi cả hai ăn hết, lúc này anh mới hỏi:

- Sao em lại chọn nấu món này?

- Đơn giản thôi, ăn vào dễ ngủ.

Cô tiếp lời.

- Anh có biết là, từ khi trở về đây tôi bị lệch múi giờ nên không ngủ được. Vậy thì thôi đi, anh còn muốn tôi thức sớm để học nấu ăn.

- Vậy nên em rất ghét tôi?

Hà Hoa Tử trầm ngâm một chút, trả lời.

- Cũng không hẳn là rất ghét. Tôi làm vậy chỉ không muốn cùng anh kết hôn thôi. Anh biết đó, tôi không thể kết hôn với người mình không có tình cảm. Tôi không muốn con mình được sinh ra trong một gia đình không cảm nhận được tình yêu thật sự của ba mẹ. Nếu là vậy, tôi thà rằng mình không kết hôn.

- Em chưa thử kết hôn, làm sao biết yêu hay không yêu.

Lý Đông Lượng phản bác lại ý kiến của cô.

Hà Hoa tử chỉ cười lên một tiếng rồi đáp lại.

- Cuộc sống này không giống như phim ảnh hay truyện ngôn tình, cưới trước yêu sau.

Dứt lời, Hà Hoa Tử nói hôm nay làm mấy món này cho anh, giờ cũng thấy mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi. Để lại mình anh ở bàn ăn, cô đơn, quạnh quẽ. Sau khi cô đi, ánh sáng dần trở nên le lói trong mắt anh.

🎵background music🎵

Người Đuổi Theo Ánh Sáng - Yoyo Sham