Chương 63: Anh ta ban cho cô sự tuyệt vọng

Hải Diêu một lần lại một lần nhìn số điện thoại của Lục Thế Quân, bên cạnh cô có vô số thanh âm ồn ào tụ tập cùng một chỗ, có cảnh sát lớn tiếng gọi, cũng có người tốt bụng khuyên nhủ, mà dì Tôn đã khóc đến sắp ngất rồi.

Thế nhưng Đông Bình Tuyên đứng ở mép sân thượng vẫn không nhúc nhích như cũ, ánh mắt của ông đã gần như ngốc trệ, cả người giống như sẽ sụp đổ ngay lập tức.

Nước mắt của Hải Diêu không có cách nào dừng lại, cô nhìn chằm chằm một màn kia gần như đã không nhìn rõ dáng người nháy cũng không dám nháy một chút, ngón tay lại vẫn một lần tiếp một lần ấn nút gọi.

Mấy ngày nay cô vì chuyện phòng ốc mà mệt muốn chết rồi, vậy mà hoàn toàn không có nhìn ra ba có chỗ không đúng, cho đến khi trên cửa nhà mới bị người ta đổ dầu, trong nhà đập phá đến rối tinh rối mù, đám người đòi nợ ép Đông Bình Tuyên đến đường cùng, cô mới được biết chuyện đã xảy ra. Ông đi đến sòng bạc ngầm lớn nhất thành phố A, cược đỏ mắt, chờ đến hừng đông, ông mới phát hiện mình nợ sòng bạc gần hai triệu.

Không biết đã có bao nhiêu người trong vòng một đêm mà thua sạch tài sản ở sòng bạc ngầm kia, trước kia ba thích cờ bạc, nhưng coi như có chừng mực, đây là lần đầu tiên.

Cô biết, ở trong mắt người khác, dạng dân cờ bạc này chết cũng đáng đời, cô biết, bi kịch của ba có liên quan rất lớn đến cô, cô cũng biết, ba thua thảm như vậy, trong mắt người ngoài chính là một tai họa.

Thế nhưng đây là ba cô, đây là một người chỉ mới học trung học vất vả nuôi con gái lớn lên nhất định phải cho con gái đi học trường đại học tốt nhất, dù ông có thói quen xấu, dù ông ở trong mắt người khác là người không đáng được tôn trọng đến mức nào, thế nhưng cô vẫn cảm thấy ông là chỗ dựa ấm áp của cô.

Có ba ở đây giống như cô có một mái nhà, nếu như ba cũng không có ở đây, cô giống như một gốc lục bình, không biết trôi dạt đến nơi nào.

Hải Diêu vẫn luôn nhớ kỹ, lúc cô kết hôn, ba chưa bao giờ khóc lại ngồi xổm ở nơi đó gào khóc, một người dân bình thường như ba cô lại dám chỉ vào mũi Lục Thế Quân nói, nếu cậu dám bắt nạt con gái tôi, tôi sẽ liều mạng với cậu. Cô được gả đi nở mày nở mặt, ông mời tất cả bạn bè thân thích hàng xóm, cả một đời không thể thẳng eo lên cuối cùng ưỡn lên thẳng tắp, ông uống say, gặp ai cũng nói con gái hiểu chuyện, con rể hiếu thuận, đời này của ông đã viên mãn rồi!

Bởi vì là niềm kiêu ngạo và tự hào của ông, lúc trước cô chịu nhiều thiệt thòi như vậy cũng không muốn ly hôn...

Thế nhưng cô tranh giành không nổi.

Chân Hải Diêu như nhũn ra, trong đầu ong ong, hiện tại cô có thể không cần tự tôn, cô có thể đi cầu xin Lục Thế Quân, thậm chí cô có thể quỳ trước mặt anh ta, chỉ cần anh ta giúp cô một tay.

Ba nói chỉ cần ông chết đi, những người kia sẽ không đòi nợ nữa, ba nói, ông chỉ không muốn về sau con gái vất vả, ông vô dụng, ông nghe người kia nói, vận khí tốt thì trong một đêm có thể kiếm được một căn phòng, ông chỉ muốn cho con gái sự bảo đảm...

Trong lòng Hải Diêu đau nhức như dao cắt, ông là một người đàn ông bình thường có chút ngu muội, ông là người có tật xấu nhưng lại có một trái tim thương yêu con gái.

Gió đêm thổi tới, trên mặt Hải Diêu lạnh lẽo, sự tuyệt vọng giống như thủy triều bao phủ, cô dần dần không nhịn được khóc thành tiếng.

"Chuyện gì."

Đầu điện thoại kia bỗng nhiên truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lục Thế Quân, cả người Hải Diêu đột nhiên run lên, cô giống như bắt được một nhành cỏ cứu mạng gấp rút mở miệng: "Thế Quân, anh ở đâu, tôi van xin anh hãy cứu ba tôi!"

Lục Thế Quân hơi mím chặt môi, lông mi cũng nhăn lại, tính tình Hải Diêu luôn cố chấp, anh ta biết, nếu không phải xảy ra chuyện gì lớn, cô tuyệt đối sẽ không mở miệng cầu xin anh ta.

"Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Lục Thế Quân lập tức mở miệng hỏi thăm.

Hải Diêu còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy giọng nói trêu tức của Trình Nhã Như: "Thế Quân, anh không biết nha, ba của Hải Diêu lại đi ra ngoài cờ bạc, đánh bạc thua rồi nên muốn tìm anh đến bù tiền thôi! Không phải là coi anh thành cái máy rút tiền sao... Ly hôn cũng không được yên, người một nhà này thực sự là..."

"Thế Quân... Đúng là ba tôi đánh cờ bạc thua, thế nhưng ông..." Hải Diêu căng thẳng trong lòng, lập tức vội vã giải thích.

"Đông Hải Diêu!" Lục Thế Quân bỗng nhiên mở miệng, giọng của anh ta lạnh hơn lúc nãy mấy phần, giống như băng lạnh thấu xương, lập tức hung hăng đâm vào trong lòng Hải Diêu.

Hô hấp của cô như bị cắt đứt, những tiếng huyên náo bên tai cũng tản đi, cả thế giới đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn giọng nói của anh ta quanh quẩn bên tai cô, đâm lên trái tim cô từng chút từng chút một đến khi vết thương máu me đầm đìa.