Chương 76: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Lúc di động vang lên thì Lục Dương ý thức được cuộc điện thoại này là ai gọi đến. Chờ thấy được màn hình quả nhiên như thế. Vì thế lập tức bắt máy.

"Alô?" Lục Dương vừa nhỏ giọng trả lời vừa nhìn Hắc Bối trong rào chắn. Hiện tại nhóc đã tiến vào mộng đẹp, có lẽ là nghe thấy động tĩnh bên ngoại lỗ tai và mũi đều giật giật. Nhưng không có tỉnh lại, vẫn nằm nghiêng trên đệm thật dày ngủ say như cũ.

Lục Dương mở cửa phòng ngủ ra đi đến cửa sân phơi, dự định ra ban công nói chuyện phiếm với Tông Chính Hải.

"Hắc Bối ngủ rồi... anh về Thân Thành chưa?" Có đôi khi hỏi hành trình cũng không phải muốn theo dõi đối phương, mà chỉ là muốn tìm kiếm một chút an ủi. Đặc biệt là khi yêu nhau hai người không ở chung một chỗ, luôn cảm thấy cần biết đối phương ở nơi nào bản thân sẽ an tâm một chút.

Tông Chính Hải lại không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi ngược lại: "Hôm nay bao nhiêu độ?"

"Cái gì?" Lục Dương tỏ vẻ hơi nghi ngờ câu hỏi của Tông Chính Hải, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

"Hôm nay hạ nhiệt độ, buổi tối lạnh hơn. Tại sao ra bên ngoài không mặc nhiều một chút?"

Lục Dương: "!!!" Cậu theo bản năng nhìn khắp nơi thì nhìn thấy Tông Chính Hải đang ngồi trên xích đu ngoài sân phơi của biệt thự kế bên, vừa cầm điện thoại vừa nhìn cậu!

Lục Dương giật mình thiếu chút nữa kêu lên, vội vàng chạy chậm đến hàng rào gỗ giữa hai nhà.

"Anh anh anh... tại sao anh lại tới đây?!"

Lúc Lục Dương chạy về bên này Tông Chính Hải cũng đứng lên, ba bước thành hai bước đi đến bên cạnh hàng rào. Chờ hai người tới gần thì vươn tay đỡ lấy eo Lục Dương: "Qua đây."

Lục Dương cũng đang chuẩn bị bò sang bên hắn. Vì thế đạp lên hàng rào gỗ, lại mượn lực cánh tay của Tông Chính Hải lập tức leo qua chướng ngại cao bằng nửa người, tới bên cạnh Tông Chính Hải.

"Thiết kế không quá hợp lý! Nếu có người xấu làm sao đây?" Lục Dương cười hỏi.

Tông Chính Hải dẫn Lục Dương vào trong phòng: "Loại hình nhà không có xây tường ở giữa là thiết kế cho hai gia đình đi du lịch dùng. Hàng rào ở giữa có thể dỡ xuống làm sân phơi công cộng nướng thức ăn."

Lục Dương cẩn thận nghĩ lại, dường như trong sách tuyên truyền quả thật có nhắc tới khái niệm "chia sẻ "này.

Lúc này cậu đã bình tĩnh lại từ trong ngạc nhiên ban đầu. Vì thế lại hỏi một lần: "Tại sao anh đến đây?"

Khó trách vừa rồi không trả lời câu hỏi "về Thân Thành" của mình. Hóa ra là muốn cho cậu một sự bất ngờ!

"Em từng nói, đây là chuyến du lịch suối nước nóng đầu tiên của em." Tông Chính Hải dẫn Lục Dương đến trên giường, nhẹ nhàng đè lên: "Anh hy vọng mỗi một lần đầu tiên của em đều có anh..."

Chữ cuối cùng đối phương còn chưa chấm dứt thì Lục Dương đã bị hôn lên.

Ban ngày hôm nay mặc dù vẫn luôn chơi rất vui vẻ. Nhưng đối với Lục Dương ít nhiều vẫn có chút tiếc nuối. Hiện tại nhìn thấy Tông Chính Hải, đáy lòng Lục Dương lập tức bổ sung đầy đủ về chút khuyết điểm này.

Lòng tràn đầy vui mừng làm cậu tự nhiên chìm vào nụ hôn làm cho máu người sôi sục...

- -- ---

Nếu không phải buổi sáng tỉnh lại phát hiện không ngủ ở trong phòng mình, còn có người ngủ bên cạnh thì Lục Dương thật sự lấy cho rằng bởi vì mình quá nhớ thương người nào đó mới nằm mơ.

Gọi điện thoại... gặp mặt... ở trong phòng... sau đó là ngâm suối nước nóng và tắm rửa... tiếp lại đến phòng... Lục Dương nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua không khỏi vùi đầu vào trong gối đầu -- thật sự rất... rất...

Lúc này người đàn ông bên cạnh cậu mở mắt, hôn trán cậu một cái: "Lát nữa anh phải trở về Thân Thành. Hôm nay chơi vui nha!"

Tông Chính Hải ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực: "Lần sau có cơ hội chúng ta một mình đến đây."

Người nào đó bị bao thành kén đầu tiên là vẫn không nhúc nhích, tiếp theo rốt cuộc giật giật chăn, tỏ vẻ nhận "lời mời" của Tông Chính Hải.

Cậu tự nhiên cũng không thấy được khóe miệng Tông Chính Hải cong lên sau đó.

- -- ---

Trải qua một đêm, Lục Dương cuối cùng còn nhớ rõ mình là đi ra ngoài làm việc, vội vàng rời giường chuẩn bị trở lại "cương vị".

May mà thời gian quay ngày hôm sau không có sớm như ngày đầu tiên. Lục Dương thuận lợi trước khi nhân viên đến gõ cửa đã về phòng mình, cũng mở camera trong phòng ngủ ra.

Lúc này Hắc Bối cũng tỉnh, nó đang nằm trên đệm chơi bóng, vẫn duy trì một tư thế nằm nghiêng như cũ, chỉ dùng móng vuốt bắt đồ chơi kia, quả thật lười biếng ra cảnh giới mới!

Sau đó, nhân viên ekip chương trình <Chuyến du lịch> đến. Lục Dương ăn bữa sáng ekip chương trình chuẩn bị xong dẫn Hắc Bối đến địa điểm tập hợp chỉ định.

Mặc dù hành trình ngày hôm qua chặt chẽ, mọi người đều rất vất vả. Nhưng hiệu quả của suối nước nóng vẫn rất rõ ràng. Một đám tinh thần phấn chấn, nhìn qua ý chí chiến đấu ngang nhiên, tràn đầy tin tưởng.

Nếu không phải chạy về đoàn phim thì Dương Tư cũng muốn ở lại nơi này hai ngày.

"Buổi sáng hôm nay, chúng ta phải tiến hành một trò chơi huấn luyện." MC giới thiệu chi tiết về trò chơi: "Đó chính là xác định điểm xuất phát, huấn luyện chó của mọi người về nhà một mình."

Hắn tuyên bố kết quả bầu chọn "thời trang" tối hôm qua: "Bởi vì Dương Tư và Soái Soái có được nhiều phiếu bầu chọn nhất. Cho nên hôm nay Dương Tư có được đặc quyền có thể chọn lựa địa điểm, những người còn lại phải trực tiếp rút thăm quyết định."

Dương Tư làm một động tác "yes", hung hăng hôn Soái Soái: "Thời trang, thời trang nhất, thời trang Soái Soái, chúng ta đến chọn vị trí đi!"

Dưới ánh mắt hâm mộ của mấy tổ khách mời khác, Dương Tư chọn một nơi cách biệt thư cô ở gần nhất, hơn nữa con đường giữa biệt thự không cần phải vòng về điểm xuất phát.

Chỗ Lục Dương ở cách chỗ Tề Diệu ở không xa. Nhưng kết quả bọn họ rút thăm lại sai lệch quá nhiều. Lục Dương được chọn được địa điểm cách điểm xuất phát tương đối gần. Nhưng Ngoan Ngoãn của Tề Diệu chỉ sợ cũng phải "trèo đèo lội suối" mới có thể về nhà.

Lục Dương nhìn vẻ mặt khó xử của Tề Diệu và vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của Ngoan Ngoãn, còn không biết đã xảy ra chuyện gì với chó con Shiba. Lục Dương suy nghĩ một hồi quyết định đổi địa điểm với Tề Diệu.

"Hắc Bối của tôi thích nhất đi dạo khắp nơi, để cho nó đi chơi nhiều một chút rồi về nhà. Tôi còn có thể thoải mái một chút." Lục Dương nói với Tề Diệu.

Tề Diệu nhìn Lục Dương, trong lòng hiểu rõ kỳ thật là đối phương đang khiêm nhượng. So với Hắc Bối từ nhỏ đã được huấn luyện tốt đẹp, hơn nữa vẫn luôn ở chung với chủ nhân. Ngoan Ngoãn bởi vì đã từng bị vứt bỏ mà trở nên hướng nội và nhạy cảm có khả năng càng sợ hãi tách khỏi chủ nhân. Đặc biệt là còn trong hoàn cảnh lạ lẫm ở đây.

"Cảm ơn, anh em!" Tề Diệu cũng không có làm ra vẻ. Vì Ngoan Ngoãn lập tức đồng ý trao đổi địa điểm với Lục Dương, ghi tạc phần ân tình này ở trong lòng, chờ đợi cơ hội thích hợp sẽ báo đáp.

Bởi vì hành vi của hai tổ khách mời là hai bên tự nguyện đổi địa điểm, bên ekip chương trình cũng không có ngăn cản.

Vì thế bốn tổ khách mời mỗi người bắt đầu triển khai thủ đoạn của mình, bảo đảm trong khoảng thời gian ngắn dẫn đường chó yêu, dạy chúng nó con đường chính xác về nhà nhanh chóng quay về.

Bởi vì mấy nhóc đều rất cố chấp với đồ ăn. Cho nên đám người Lục Dương sôi nổi lựa chọn sách lược "dụ hoặc về nhà = dụ hoặc đồ ăn".

Sau đó lại đem đồ ăn của chó hoặc là đồ của chủ nhân ném bên đường, hấp dẫn chúng nó lựa chọn con đường gần nhất và tiện nhất.

Trong đó nghe lời nhất vẫn là Ngoan Ngoãn của Tề Diệu. Nhưng dính người nhất cũng là Ngoan Ngoãn. Nếu muốn nó tạm thời tách khỏi chủ nhân cũng là việc khó khăn nhất.

So với mấy con chó con khác nghe hiểu được "stay". Ngoan Ngoãn chỉ cần nhìn thấy chủ nhân có khuynh hướng muốn đi sẽ lập tức đi sát theo sau, dính Tề Diệu không nói, còn dùng đầu nhỏ cọ chân Tề Diệu, hoàn toàn mặc kệ chuyện huấn luyện.

Tề Diệu bởi vì đau lòng Ngoan Ngoãn một lúc muốn buông tay việc huấn luyện này. Nhưng lại cảm thấy đây là một cơ hội tốt làm cho Ngoan Ngoãn biết cái gì là độc lập. Quan trọng nhất là hắn muốn thông qua trò chơi lần này nói cho Ngoan Ngoãn chuyện: đó chính là vô luận hắn và nó ở nơi nào, chia cách rất xa, cuối cùng bọn họ đều có thể gặp nhau!

Sự thật chứng minh, trong giai đoạn huấn luyện này quá trình Ngoan Ngoãn về nhà quả thật là khó khăn nhất.

Mỗi một đoạn ngắn nó đi, mặc dù có thể tìm thấy vật phẩm bên người Tề Diệu. Nhưng bước đi rất do dự, thỉnh thoảng đi một đoạn phải ngồi xuống do dự thật lâu. Giống như đang lo lắng cho mình rời khỏi vị trí lúc đầu, vạn nhất chủ nhân trở về tìm nó sẽ tìm không thấy.

Mãi cho đến khi ba tổ khách mời khác đều liên tục hoàn thành nhiệm vụ. Ngoan Ngoãn còn ở hai phần ba chỗ trì trệ không tiến.

Bởi vì vị trí kia vừa lúc là vị trí của đạo diễn, biên đạo và một số nhân viên tập trung. Ngoan Ngoãn trốn ở bên chân thú y vẫn luôn phụ trách kiểm tra cho nó, nhìn chung quanh. Nhưng chính là không đi.

Chuyên gia phân tích: nó có thể là cảm thấy nơi này an toàn, hơn nữa Tề Diệu cũng thường xuyên đặt chân ở chỗ này. Cho nên trong tiềm thức của nó cảm thấy Tề Diệu sẽ lại đến nơi này. Sau đó có thể đón nó đi.

Ekip chương trình đợi hơn 10 phút quyết định liên hệ Tề Diệu, kêu hắn suy xét từ bỏ, trực tiếp đến đây đón Ngoan Ngoãn.

Nhưng Tề Diệu do dự một lát, vẫn hy vọng chờ một chút. Lại qua vài