Chương 230: Điều tra thêm chiếc nhẫn sapphire này

"Lão đại sao anh có thể nhu vậy chứ!" Trần Khang đau lòng bạn gái, muốn giảng đạo lý với Quách Thường Phúc, sau khi bị anh ta lạnh lùng trừng mắt một cái mới nhớ ra mình đánh không lại anh ta nên sợ.

Trần Khang gắp thức ăn cho Quách Nhược Linh, dụ dỗ nói: "Ăn một miếng thịt kho tàu đi, chúng ta không tính toán với anh ấy."

Quách Nhược Linh: "..."

Tên khốn không có tiền đồ này, ngay cả em trai của cô cũng đánh không lại!

Nói chuyện trên trời dưới đất, Dương Yến từ trong miệng Trần Khang biết được, Quách Nhược Linh vừa hoàn thành xong một bộ phim ở nước ngoài, Trần Khang có việc bận, sợ một mình cô ấy ở nước ngoài không an toàn, nên đưa trở về.

Dương Yến hỏi: "Là đi bảo vệ cho ông lớn nào đó sao?"

"Không phải, em muốn đi Thổ Nhĩ Kỳ một chuyến." Lúc ấy Dương Yến cũng đang ở Thổ Nhĩ Kỳ, trải qua những chuyện kia Trần Khang cũng không muốn gạt cô: "Tuần trước, nhà máy nằm trong khu dân cư bị phát nổ."

"Thương vong thế nào?" Dương Yến khẩn trương truy hỏi, những người kia đều do cô đưa đến từ thôn trang.

Trần Khang thở dài: "Khá nghiêm trọng, sáu người chết trong đó có ba trẻ em, ngoài ra còn mất tích ba người dân và một đứa trẻ, em qua đó là để hổ trợ tìm người."

"Nhà máy đó là của Phương thị, người bình thường không dám động vào đâu." Quách Thường Phúc nói đúng vào trọng điểm: "Lúc trước khi chúng ta đi tới thôn trang kia, có mấy đám người âm thầm định cướp."

"Đúng vậy." Trần Khang sờ sờ sau gáy, nói: "Em nghe nói là tế bào của những người dân kia có thể tự tái sinh, duy trì tuổi trẻ, có mấy tổ chức muốn lấy máu của bọn họ để nghiên cứu."

Quách Nhược Linh kéo cánh tay của Trần Khang, hưng phấn nói: "Vậy anh có thể mang một người về đây được không, cho những bác sĩ kia nghiên cứu một chút?" Em cũng muốn duy trì tuổi trẻ."

Trần Khang lắc đầu: "Không được, bọn họ là người dân bản địa ở Thổ Nhĩ Kỳ, nhân mạch Phương thị rất rộng mà còn không thể nhúng tay vào chuyện của nước khác được, mà bọn họ cũng không phải luôn bảo trì được tuổi trẻ đâu, nghe nói năm mươi tuổi đã chết."

"Không phải tế bào có thể tái sinh à, vì sao không thể trẻ mãi không già được?"

"Chuyện này anh không rõ." Trần Khang hôn một cái lên mặt cô ấy, cười tủm tỉm nói: "Không sao hết, kể cả sau này em có già bảy tám mươi tuổi, trong lòng anh em vẫn là người xinh đẹp nhất."

"Toàn nói ngọt." Quách Nhược Linh xấu hổ đánh anh ta một cái.

Dương Yến cúi đầu trầm tư.

Ban đầu là cô đi cùng với Phương Tinh Nghị tới thôn trang đó nên mới biết được bí mật của loại thực vật kia, đã lâu như vậy cô tưởng là mọi chuyện đã kết thúc, không nghĩ tới còn có người âm thầm nhìn chằm chằm những thôn dân kia.

Loại thực vật có thể khiến tế bào con người tái sinh, gián tiếp gia tăng tuổi thọ của con người, ai biết mà không điên cuồng được đây?

Sau khi ăn cơm xong, cô kéo một mình Quách Thường Phúc lên phòng, đem chiếc nhẫn sapphire đưa cho anh ta.

"Thường Phúc, người bên cạnh chị có thể tin được chỉ có em." Dù sao cũng là em trai ruột, lại là cao thủ máy tính, Dương Yến tin tưởng anh ta trăm phần trăm: "Em điều tra giúp chị chiếc nhẫn này."

Quách Thường Phúc đem chiếc nhẫn lật qua lật lại nhìn một hồi: "Từ hiểu biết của em thì chiếc nhẫn này đã có từ mười mấy năm trước. Chị, chị lấy chiếc nhẫn này ở đâu? Vì sao lại phải điều tra nó?"

Dương Yến thuận miệng nói: "Chị lấy được từ một người bạn, cũng bởi vì nhìn nó giống như có từ rất lâu, cho nên mới nhờ em điều tra thêm một chút, muốn xem là ai đã chế tạo ra nó."

Chỉ cần tra được người làm ra chiếc nhẫn này thì những chuyện còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều, dù sao loại nhẫn sapphire này không phải người bình thường có thể mua được, thời gian đó làm theo yêu cầu chắc chắn cũng sẽ được ghi chép lại.

Còn nữa, ngày đó cùng Hứa Cung Diễn cầu phúc ở chùa, cô nhìn thấy...

"Được, có thời gian em sẽ đi tra." Quách Thường Phúc đem chiếc nhẫn cất đi.

"Còn cái này nữa." Dương Yến đưa cho anh ta một bức ảnh: "Anh ta là Phó tổng Triệu của Phương thị, cũng điều tra một chút giúp chị."

"Người này em biết." Quách Thường Phúc nhìn chằm chằm người đàn ông trong bức ảnh, trầm giọng nói: "Có hai băng nhóm xã hội đen thay anh ta rửa tiền, người này rất giảo hoạt, giấu mình rất tốt, đến bây giờ bọn em còn chưa tìm được chứng cứ."

Dương Yến liền hỏi: "Rố cuộc em học cái gì vậy, sao còn phải tra những chuyện này?"

"Nói chị cũng không hiểu, tóm lại em sẽ tra." Quách Thường Phúc nói, đem chiếc nhẫn Dương Yến đưa cho anh ta nhìn một chút, xác nhận kỹ sau đó lại đưa cho Dương Yến.

Quách Thường Phúc nói: "Chị, chiếc nhẫn này chị nhất định phải mang theo bên mình, gặp nguy hiểm liền ấn vào chỗ này, còn nữa, tránh xa Phó tổng Triệu này ra, không được dính líu quan hệ gì với anh ta, người này tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng có thể làm được."

Dương Yến gật đầu, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ.

Đêm Phương thị tổ chức tiệc rượu đó, cô và Phó tổng Triệu đang nói chuyện trời đất, cảm thấy trên vai đột nhiên tê rần, cũng không lâu lắm liền ngất đi, có phải do Phó tổng Triệu động tay đông chân hay không?

Khi đó cô cũng không uống nhiều rượu, mà quả thật có cảm giác bả vai bị đâm xuống.

Mấy người Quách Thường Phúc không có ý định ngủ lại ở nhà mẹ Dương, cơm nước xong xuôi liền đi.

Dương Yến chờ sau khi bọn họ đi, mới nói dối mẹ Dương là bạn cùng phòng thích ăn đồ ăn cô làm, bảo bà làm thêm hai món ăn.

Lúc mẹ Dương nấu cơm trong phòng lúc, miệng vẫn luôn lải nhải: "Bảo bối, con không bận rộn thì ra ngoài đi chơi, cùng bạn bè ăn cơm nhìn xem phim đì đó, đừng ngốc ở công ty như trước."

"Mẹ nói với con này, chọn người ngàn vạn lần không thể chỉ nhìn bề ngoài, bề ngoài dễ dàng gạt người, con xem như Tổng giám đốc Phương vừa tuấn tú lịch sự lại vừa biết ăn nói đi, thích cũng quá nhiều người."

Dương Yến: "Trước đây mẹ cũng không nghĩ như vậy."

"Ý nghĩ kiểu gì cũng sẽ thay đổi mà." Mẹ Dương nói: "Lại thêm Tổng giám đốc Phương có quá nhiều tiền, nên cũng không đáng tin cậy."

"..."

Khoảng một giờ sau, Dương Yến cầm theo hộp giữ nhiệt đến nhà Phương Tinh Nghị.

Nhấn chuông cửa mấy lần cũng không thấy ai ra mở cửa, cô nhớ trước khi cô đi, thẻ mở cửa hay đặt ở bên trong chậu hoa, cô đi mở chậu hoa ra, ở trong đám lá cây tìm được thẻ ra vào.

Thật sự là phục!

Trong lòng Dương Yến chửi bới anh thật sự là lười, thẻ ra vào cũng không muốn cất, vửa mở cửa ra đi vào trong, liền nghe được tiếng phụ nữ cười duyên.

"Nào nào, em ngoan chút, đừng liếm chị."

Dương Yến đứng ở kia sửng sốt mười giây, sau đó trong lòng tuôn ra một cỗ lửa giận ngập trời.

Quá mất mặt!

Cô không ngại cực khổ đưa bữa tối đến cho anh, vậy mà anh lại để phụ nữ vào nhà? Không phải anh nói có rất ít người biết nhà của anh sao!

Cô căm tức vừa định đi, đúng lúc này Phương Tinh Nghị lại đi tới phòng khách, ống tay áo sơmi kéo lên, cũng không biết vừa làm gì, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.

Phương Tinh Nghị thấy Dương Yến đứng cửa mặt hằm hằm, buồn bực hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao hết!" Dương Yến nổi giận đùng đùng nói, xoay người rời đi.

Vừa xuống cầu thang, Phương Tinh Nghị đã đuổi tới nơi bắt lấy tay của cô hỏi: "Không phải cô mang bữa tối cho tôi à? Không đưa cho tôi mà đã đi?"

"Không đưa, bảo người trong phòng nấu cho anh đi!"

Phương Tinh Nghị không hiểu nói: "Trong phòng tôi có người nào đâu?"

"Anh còn giả vờ à!"

Phương Tinh Nghị giống như là nhớ ra cái gì, thấy vẻ mặt Dương Yến căm tức, môi mỏng hơi cong lên, dứt khoát xoay người bế cô lên, nhanh chân đi vào trong phòng.

Dương Yến giãy dụa trong ngực anh: "Anh làm cái gì vậy? Thả tôi ra, tôi không đi!"

"Tôi phải chứng minh sự trong sạch của mình."

Sau khi đi vào phòng, Phương Tinh Nghị buông Dương Yến ra, cầm điều khiển từ xa: "Vừa rồi cô nghe được cái gì nào?"

Tivi LCD lớn được mở lên, phát ra một đoạn quảng cáo của một bệnh viện thú cưng, trong quảng cáo nhân viên đang tắm cho Husky, lại bị nó nhảy lên làm cho trên mặt toàn là nước, vừa cười vừa ngăn nó liếm tay.

Giọng nói của cô gái này so với lúc nãy Dương Yến nghe được hoàn toàn giống nhau.